Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 611: Tuyến Đầu Chiến Tranh Xâm Lược

Trang 305# 2

 

 

 

Chương 611: Tuyến đầu chiến tranh xâm lược
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Phi! Đồ cặn bã không chịu nổi một đòn!"

Tiêu diệt sạch những người chơi thành Vong Linh cản đường, mấy người Cuồng Bạo Thiên Phạt quét sạch sương mù mà Toàn Chân Giáo vừa để lại, khí thế chiến đấu tăng vọt.

"Ô kìa bà mẹ nó! Các ngươi đây là đang làm gì vậy hả?"

Lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư và mấy người Cuồng Bạo Lôi Thần đi cuối cùng cũng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời nhanh chóng kêu lên.

"Có mấy con chó đen (ý chỉ người chơi trận doanh Hắc Ám) chặn đường, thuận tay xử lý luôn rồi!" Cuồng Bạo Thiên Lôi đắc ý nói.

"Ngươi điên à!" Thủy Hạ Khán Ngư tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy. Bố khỉ, một đám đồ bỏ đi thành việc thì ít hỏng việc có thừa, đến trận doanh Hắc Ám còn dám kiêu ngạo như khi vẫn còn ở thành Lôi Bạo, thật sự cho rằng Cuồng Bạo Thiên Phạt là vô địch thiên hạ rồi hay sao hả?

"Mẹ nó sao ngươi lại nói như vậy hả? Ngươi đồ..." Cuồng Bạo Thiên Lôi phẫn nộ nhìn Thủy Hạ Khán Ngư, đang định mắng chửi, bị Niệm Lưu Vân trừng mắt một cái lại nghẹn trở về.

"Đều im lặng hết cho ta." Cuồng Bạo Lôi Thần vội vàng xuất hiện giảng hòa, cũng trách mắng Cuồng Bạo Thiên Lôi nói: "Thiên Lôi sao ngươi làm việc mà không chịu động não một chút hả, chúng ta đến đây để tìm người không phải để gây sự, ngươi làm như vậy còn tìm người thế nào được nữa hả."

Cuồng Bạo Thiên Lôi khinh thường nói: "Một đám ô hợp thôi mà, sợ cái gì chứ, là bọn chúng quấy rối chúng ta trước đấy chứ."

"Ngươi biết cái gì hả, người chơi thành Vong Linh không hề ít hơn thành Lôi Bạo, chúng ta chỉ có mấy người thế này còn định đi tàn sát hàng loạt dân trong thành nữa chắc?" Thủy Hạ Khán Ngư vốn dĩ trong lòng có quỷ, lúc này thấy Cuồng Bạo Thiên Lôi chọc phải phiền phức lớn như vậy, cũng là giận mà không có chỗ trút, nếu không có cho gã thêm bao nhiêu lá gan, gã cũng không dám mắng chửi Cuồng Bạo Thiên Lôi ngay trước mặt Cuồng Bạo Lôi Thần.

"Hừ!" Cuồng Bạo Thiên Lôi có tính cách như thế nào chứ, hắn ta ngay cả Vương Vũ cùng đòi đuổi theo thì lại biết sợ một Thủy Hạ Khán Ngư sao? Nếu không phải thấy Niệm Lưu Vân bên cạnh như hổ rình mồi nhìn hắn ta chằm chằm, thì đã xách Thủy Hạ Khán Ngư đi đấu một chọi một từ lâu rồi.

Nhìn thấy đàn em của mình bị Thủy Hạ Khán Ngư chế nhạo, trong lòng Cuồng Bạo Lôi Thần cũng có mấy phần khó chịu, dù sao đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống hồ đó lại là anh em của mình.

"Vậy theo ý lão đại Khán Ngư thì phải làm thế nào bây giờ?" Sắc mặt Cuồng Bạo Lôi Thần khó coi nhìn chằm chằm Thủy Hạ Khán Ngư hỏi.

Thủy Hạ Khán Ngư khoát tay áo nói: "Được rồi, chúng ta cứ quay về trước đi đã."

Thủy Hạ Khán Ngư gian xảo đến mức nào chứ, chuyện mà Vô Kỵ có thể nghĩ đến được, gã cũng có thể đoán được đến tám chín phần, thừa dịp khi Cuồng Bạo Thiên Phạt còn chưa chịu thiệt, bây giờ quay về còn có cơ hội cứu vãn. Nếu thật sự đợi đến khi người của Cuồng Bạo Thiên Phạt tổn thất nặng nề rồi mới quay về, chuyện cũng không còn có thể nói rõ ràng được nữa rồi.

"Quay về? Mẹ nó ngươi đang đùa với ta đấy à?" Cuồng Bạo Thiên Lôi giận dữ nói: "Chúng ta mấy nghìn người đều đuổi theo đến tận đây cả rồi, ngươi lại nói với ta là quay về"

Cuồng Bạo Lôi Thần cũng nhíu mày nói: "Đúng vậy, ra quân ồ ạt đến đây, cụp đuôi quay về, như vậy sẽ bị người ta cười nhạo chết mất thôi."

"Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chia thành tốp nhỏ, hoàn toàn phân tán ra tìm thôi." Thủy Hạ Khán Ngư bất đắc dĩ nói.

Trong "Trọng Sinh" hai trận doanh lớn ngoại trừ hai nghề nghiệp hệ thánh ra, những nghề nghiệp khác phân chia cũng không chênh lệch quá nhiều, cho nên bây giờ cũng không có phương pháp nào có thể hoàn toàn hiệu quả được, những người chơi phân tán ra thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nói như vậy cũng sẽ không bị người chơi thành Vong Linh tấn công.

Cuồng Bạo Lôi Thần sờ lên cằm suy nghĩ một lát, quả thật không có phương pháp nào tốt hơn được nữa, vì vậy gật đầu nói: "Được thôi, vậy làm theo lời ngươi nói đi, chia ra một đội mười người, phải chú ý khi nhìn thấy người của Toàn Chân Giáo thì tuyệt đối không nên làm ầm lên, đợi chúng ta đến đông đủ rồi hãy ra tay lần nữa, tuyệt đối không được xúc động nữa."

"Ừ ừ ừ." Cuồng Bạo Thiên Lôi liên tục đáp lời, đồng thời quay đầu oán hận liếc nhìn Thủy Hạ Khán Ngư một cái.

Thủy Hạ Khán Ngư quay đầu sang chỗ khác giả vờ không nhìn thấy.

Đúng lúc đó bên trong thành Vong Linh đã sôi sùng sục, người chơi khắp nơi đều đang kể chuyện "Lợn da trắng (người chơi trận doanh Quang Minh) đánh đến tận đây rồi", nhất là những người chơi vừa bị Cuồng Bạo Thiên Phạt tiêu diệt kia, lúc ra khỏi khu hồi sinh lại bắt đầu kêu gọi bạn bè đi trả thù.

Bên trong phòng làm việc của Kim Qua Thiết Mã, Tung Mã Giang Hồ cũng đã nghe thấy tin tức từ trước đó, hóa ra Tung Mã Giang Hồ cho rằng chẳng qua cũng chỉ giống như ngày thường mà thôi, là mấy người chơi lẻ tẻ chạy trốn người đuổi giết, tùy tiện kéo một đội người chơi đi giải quyết là được, không cần thiết phải ồn ào như vậy.

Nhưng mà nghe thấy tin tức trong kênh công hội, não Tung Mã Giang Hồ đột nhiên bị quá tải mất rồi, mấy nghìn người ở khu luyện cấp chỉ mất mấy hiệp đã bị người ta giết sạch rồi, mẹ nó đây rõ ràng là đội ngũ người đông đảo còn gì.

"Một Cây Đèn, không phải ngươi nói chỉ có một đội người thôi sao? Tại sao lại có bản lĩnh gây ra động tĩnh lớn như vậy?" Tung Mã Giang Hồ không hiểu hỏi Treo Đèn Xem Tên.

Treo Đèn Xem Tên buồn bực nói: "Không biết được, ngay từ đầu chúng ta cũng có đến mười mấy người, sau đó cũng bị một chiêu pháp thuật tiêu diệt sạch đó thôi."

"Ngươi có biết phía đối diện là ai không hả?"

"Không biết, bọn họ nói mình là Cuồng Bạo Thiên Phạt." Treo Đèn Xem Tên nói, trận doanh đối lập đánh giết lẫn nhau chỉ để lại kinh nghiệm không để lại tên nick.

"Vậy thì không trượt đi đâu được rồi!" Tung Mã Giang Hồ nói: "Kẻ đang giết người ở khu luyện cấp cũng chính là người của Cuồng Bạo Thiên Phạt."

"Mẹ nó, đám người kia không phải thật sự đến gây sự đấy chứ." Treo Đèn Xem Tên có chút không dám tin tưởng nói.

Trong giai đoạn hiện nay, việc mở rộng công hội vẫn còn chưa phổ biến, đừng nói đến việc bước sang trận doanh đối lập tấn công thành chiếm đất đai, ngay cả việc bước sang PK thành chính cũng vẫn còn rất ít.

"Chuyện này còn phải nói nữa sao, chắc chắn là như vậy rồi, đám lợn da trắng này, thật sự coi trận doanh Hắc Ám chúng ta là bùn nhão rồi. Tất cả mọi người nghe cho kỹ đây, quay về thành hết cho ta, ngược lại ta phải gặp gỡ đám lợn da trắng này cho tử tế mới được."

...

Không chỉ là Kim Qua Thiết Mã, phần lớn công hội thành Vong Linh cũng đều ra mệnh lệnh quay về thành chuẩn bị chiến tranh, trong lúc nhất thời gần như tất cả người chơi thành Vong Linh đều từ khu luyện cấp quay về trong thành. Ngay cả người chơi bên trong phụ bản, sau khi nhận được mệnh lệnh cũng rời khỏi phụ bản quay về thành.

Chiến đấu giữa hai trận doanh, không chỉ là vấn đề vinh dự của thành chính, nếu một thành chính bị những thành chính khác đánh bại, những người chơi nhiều nhất cũng chỉ bị chê cười thực lực không đủ, nhưng mà thăng lên thành chiến tranh giữa các trận doanh, vậy thì không đơn giản là mất mặt như vậy nữa rồi.

Chiến tranh giữa các trận doanh cũng có khen thưởng và trừng phạt.

Nếu thắng lợi sẽ được thưởng một số điểm vinh dự và tiền thưởng khổng lồ, thậm chí còn có khả năng phân chia quyền sử dụng thành chính, nếu thua, ngoại trừ điểm vinh dự điên cuồng giảm xuống ra, nghiêm trọng hơn còn có thể "nhục nhã vì mất chủ quyền đất nước, phải cắt đất bồi thường" rất có thể thành Vong Linh sau này sẽ thuộc về trận doanh Quang Minh mất, đến lúc đó người chơi thành Vong Linh sẽ thật sự trở thành "Kẻ thua cuộc" theo đúng nghĩa.

Làm "Kẻ thua cuộc" không đáng sợ, đáng sợ là "Kẻ thua cuộc" đầu tiên kia, sẽ “được” ghi danh sử sách, bị người đời sau dùng roi đánh lên thi thể...

Mặc dù ở trong game, nhưng trở thành điển hình của kẻ thất bại thì cũng không phải chuyện hay ho gì, nguyên nhân chính là như vậy, tất cả những người chơi thành Vong Linh không có công hội kia đều tự động quay về thành, chỉnh đốn trang bị, chuẩn bị nghênh chiến.

Ngay cả Vô Kỵ và mấy người Toàn Chân Giáo cũng không ý thức được, bản thân mình chẳng qua chỉ mượn đao giết người, áp chế chèn ép uy phong của Cuồng Bạo Thiên Phạt, nhưng trong lúc vô tình lại khuấy đảo ra động tĩnh lớn như vậy.

Lúc này, mấy người Toàn Chân Giáo đã gặp mặt nhau ở bến cảng Kewell.

Bến cảng Kewell là một bến cảng bỏ hoang, đã bị phần lớn những vong linh cấp thấp chiếm giữ, là khu luyện cấp cấp 15 ở ngoài thành Vong Linh, rất gần thành Vong Linh, cũng là con đường phải đi qua nếu muốn quay trở về thành Vong Linh. Lúc này trong bến cảng Kewell đâu đâu cũng nhìn thấy người chơi đang quay về thành Vong Linh.

"Sát khí thật dày đặc, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa bước vào bến cảng Kewell, Vương Vũ đã cảm nhận được khí tức không giống người bình thường trên người những người chơi thành Vong Linh.

"Trên đường đến đây đã thấy người chơi thành Vong Linh vội vội vàng vàng quay về thành, không phải là xảy ra chuyện lớn gì đấy chứ." Xuân Tường suy đoán nói.

"Chuyện lớn? Chẳng lẽ là mấy người chúng ta vừa giết kia cũng tìm người đến đuổi giết chúng ta rồi?" Minh Đô giết người quá nhiều, vừa nghe thấy Xuân Tường nói như vậy, khó tránh khỏi có chút có tật giật mình.

"Đuổi giết? Vậy cũng đừng đuổi giết chúng ta chứ." Vô Kỵ vuốt cằm nói: "Có muốn đuổi giết thì cũng nên đuổi giết người của Cuồng Bạo Thiên Phạt, bọn họ chắc chắn đang giết người ở khu luyện cấp."

Minh Đô nghe thấy thế hai mắt tỏa sáng nói: "Không sai, bọn chúng đuổi theo đến đây có đến mấy nghìn người."

"Bà mẹ nó, mấy nghìn người? Cuồng Bạo Lôi Thần điên rồi sao?" Nghe thấy lời nói của Minh Đô, tất cả mọi người sợ hãi đến mức ngay cả quai hàm cũng rơi xuống.

Vốn dĩ mấy người Toàn Chân Giáo có ý định để cho Cuồng Bạo Thiên Phạt và người chơi thành Vong Linh xảy ra va chạm với nhau, nhưng mà Cuồng Bạo Lôi Thần lại không phải người ngu, cùng lắm cũng chỉ đắc tội công hội thành này một chút thôi, bị tập thể người đến gây chuyện, xét đến cùng chẳng qua cũng chỉ đền bù một khoản là được, ai ngờ bọn chúng vậy mà hào hùng khí phách đến mức đòi đi tàn sát mấy nghìn người.

"Lại nói, lão Lý này, làm sao ngươi biết được vậy?"

"Mẹ nó ta trốn ở bên cạnh định vơ vét chút tài lộc, vừa nhìn thấy trận thế này của bọn chúng thì nhanh chóng bỏ chạy." Minh Đô nói, vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức quay đầu chạy thật sự là phong cách của Minh Đô.

"Chậc chậc chậc, Cuồng Bạo Thiên Phạt bây giờ cút xéo đi vẫn còn kịp đấy, nếu không sẽ bị người ta coi là đến giết hại con dân trong thành mà giết sạch mất thôi, vẫn không nên bị người ta giết đến người cuối cùng mới phải chứ." Kẻ đầu têu Vô Kỵ chậc chậc cảm thán, trên mặt còn viết đầy niềm vui sướng khi người gặp tai họa.

"Ngươi đó, thật sự là gây nghiệt chướng..." Mọi người đều rối rít khinh bỉ, có điều Vô Kỵ nói cũng đúng, một công hội cũng dám đến tàn sát hàng loạt con dân trong thành, bây giờ còn không chạy, Cuồng Bạo Thiên Phạt chắc chắn dữ nhiều lành ít.

Đương nhiên, đối với Toàn Chân Giáo mà nói, Cuồng Bạo Thiên Phạt bị người ta dạy dỗ chính là gãi đúng chỗ ngứa, bây giờ cút xéo đi thì Toàn Chân Giáo cũng bớt phiền.

Nhưng Vương Vũ lại nghiêm mặt lại nói: "Bọn họ chọc phải chuyện lớn như vậy, chúng ta có thể cũng gặp phải phiền phức hay không?"

"Cái này á..." Vương Vũ vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt đám người Toàn Chân Giáo cũng đều cứng lại.

Cuồng Bạo Thiên Phạt gây ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên người chơi thành Vong Linh đều sẽ không từ bỏ ý định, nếu thật sự điều tra đến cùng, những người Toàn Chân Giáo này cũng là người của trận doanh Quang Minh, đến lúc đó cổng thành cháy, cá cũng chết sạch, Toàn Chân Giáo cũng không tránh khỏi bị vạ lây rồi.

"Đừng lo lắng." Vô Kỵ cười nói: "Chúng ta một đội bao nhiêu người, miễn là không vào thành không trêu chọc NPC, không ai có thể nhận ra được chúng ta ở trận doanh nào."

"Vô Kỵ nói rất đúng..." Mọi người nghe thấy thế lần nữa như trút được gánh gặng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà chưa đợi đoàn người hoàn toàn bình tĩnh lại, một tin nhắn hệ thống xẹt qua trên bầu trời.

[Hệ thống thông báo: Đội quân bảo vệ căn cứ pháo đài Thiết Nham thành Lôi Bạo là Cuồng Bạo Thiên Phạt xâm nhập đầm lầy Vong Linh với quy mô lớn, trong thời gian nhất định tàn sát người chơi trận doanh Hắc Ám vượt quá con số bốn nghìn người, khen thưởng danh hiệu "Người bảo vệ Quang Minh", sự tích anh hùng của Cuồng Bạo Thiên Phạt sẽ vĩnh viễn được ghi danh vào sử sách.]

Thông báo phát liên tục ba lần, không chỉ có đám người Vương Vũ, tất cả người của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng đều bối rối.

Bối rối không phải vì thông báo này của hệ thống, mà chính là cùng lúc với khi nhận được tin nhắn, tất cả người chơi không phải người của trận doanh Hắc Ám trong phạm vi đầm lầy Vong Linh cũng nhận được một nhắc nhở khác từ hệ thống khác.

[Hệ thống nhắc nhở: Trận doanh Trung Lập và trận doanh Quang Minh đoàn kết xâm nhập trận doanh Hắc Ám, tống số người chơi đã đạt đến năm nghìn người, tổng số tổn thất người chơi của ba bên vượt quá con số bốn nghìn người.]

[Nhiệm vụ khung cảnh chiến tranh được kích hoạt: "Kẻ xâm lược tuyến đầu."]


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment