Trang 308# 1
Chương 616: Các ngươi có biết 270 người là bao nhiêu không đó?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bây giờ kẻ thù của Thủy Hạ Khán Ngư không còn là Toàn Chân Giáo nữa, mà chính là Cuồng Bạo Thiên Phạt, vì Thủy Hạ Khán Ngư mà Cuồng Bạo Thiên Phạt gần như bị diệt toàn quân, mối thù này phải tính toán như thế nào đây?
Ngay từ đầu sở dĩ Thủy Hạ Khán Ngư không hề sợ hãi gì cả, phần lớn nguyên nhân là vì Thủy Hạ Khán Ngư cho rằng, có Niệm Lưu Vân ở đây, Cuồng Bạo Lôi Thần không dám làm gì gã cả.
Bây giờ thì hay ho rồi, đám thuộc hạ phản bội, người của Cuồng Bạo Thiên Phạt nhìn gã chằm chằm bằng đôi mắt hình viên đạn, ngay cả Niệm Lưu Vân cũng chạy mất rồi, Thủy Hạ Khán Ngư lập tức lâm vào tình trạng bị bạn bè xa lánh.
Nhìn mọi người đang từng bước ép sát đến đây, trong mắt Thủy Hạ Khán Ngư đã tràn ngập sợ hãi, tựa sát đến mức lưng dính chặt vào tường, đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ từ bên ngoài vang lên.
Niệm Lưu Vân lúc này tâm trạng vô cùng kém, xuống tay vô cùng độc ác, gần như chiêu nào cũng lấy mạng người ta, bất đắc dĩ đối phương người đông thế mạnh, sau khi giết được mười mấy người, bị một lớp tên bắn của đối phương đưa đi.
Đám người Cuồng Bạo Lôi Thần ở trong phòng nhìn Niệm Lưu Vân ở bên ngoài, một đám người sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Dưới sự bao vây của nhiều người như vậy, người bình thường có lẽ đứng cũng không đứng vững nổi, Niệm Lưu Vân này lại vẫn có thể xông lên làm thịt mười mấy người, thực lực rất cao, quả thật nghe rợn cả người, đồng thời đám người Cuồng Bạo Lôi Thần cũng cảm thấy may mắn, cũng may vừa nãy còn chưa ra tay, nếu không ai chết ai sống còn chưa biết chắc được đâu.
"Bên kia có một căn nhà gỗ, mau đến đó lục soát." Sau khi Niệm Lưu Vân bị giết, tiếng kêu gào lại vang lên.
"Bà mẹ nó, bọn chúng đến đây rồi!" Nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ, tất cả mọi người đều kinh hãi, đều không đủ sức quan tâm đến Thủy Hạ Khán Ngư bên cạnh nữa.
"Đến thì cứ đến thôi, sợ gì chứ."
Mấy người Toàn Chân Giáo khinh bỉ liếc nhìn mấy người Cuồng Bạo Thiên Phạt một cái, sau đó cùng đưa mắt nhìn về phía Vương Vũ.
"Ngưu hiền đệ, cầu xin ngươi rồi!" Xuân Tường tình cảm nồng nàn chân thành.
"Trốn không thoát thì cũng chống đỡ thêm được một lát, ít nhất cũng để ta rửa sạch giá trị PK đã..." Minh Đô nói ra tiếng lòng của hắn ta và Xuân Tường, hắn ta còn trẻ, vẫn còn là một xử nam thuần khiết, không muốn cả cuộc đời trong game phải ngồi trong ngục giam đâu.
"Ngưu thúc, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể chạy thoát được." Ký Ngạo nắm chặt nắm tay cổ vũ.
"Đừng ầm ĩ nữa!" Vương Vũ một tay dúi đầu Ký Ngạo xuống, bên ngoài mấy trăm nghìn người, nói muốn chạy trốn nói dễ hơn làm đấy, Ký Ngạo đúng là nói ra chuyện không liên quan đến mình nên chẳng thấy có vấn đề gì cả.
"Các ngươi có ý gì?" Cuồng Bạo Lôi Thần ngơ ngác hỏi, nhìn vẻ mặt của đám người Toàn Chân Giáo này, chẳng lẽ trên người mặt hàng này có cất giấu vũ khí hạt nhân nữa chắc?
Vô Kỵ giải thích: "Bây giờ bọn chúng đã bao vây bốn phía rồi, biện pháp duy nhất của chúng ta bây giờ cũng là để người dẫn bọn chúng rời xa chỗ này trước đã, chúng ta lại nhân cơ hội này chạy ra ngoài bên ngoài, cuối cùng lượn vòng ở đầm lầy Vong Linh theo chân họ, về phần có thể chống đỡ qua được một tiếng đồng hồ cuối cùng này hay không, vẫn còn phải dựa vào vận may."
"Không phải... Ý của ngươi thì ta hiểu, nhưng mà hắn có thể làm được hả?" Cuồng Bạo Lôi Thần nửa tin nửa ngờ hỏi, Cuồng Bạo Lôi Thần cũng chưa từng được chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ, cũng không hiểu rõ Vương Vũ cho lắm, lúc này thấy đám người Vô Kỵ sùng bái Vương Vũ như vậy, trong lòng cảm thấy rất không đáng tin cậy.
Bên ngoài có thể có mấy trăm nghìn người đấy nhé, loại người mạnh mẽ như Niệm Lưu Vân cũng không chống đỡ được mấy hiệp, người này thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ.
"Được hay không ngươi cứ hỏi thuộc hạ của ngươi sẽ biết." Vô Kỵ cười nói.
Cuồng Lôi Chi Tâm và Cuồng Bạo Thiên Lôi có chút lúng túng nhỏ giọng nói: "Người này là Thiết Ngưu, còn mạnh gấp mấy lần Niệm Lưu Vân."
Sau khi Cuồng Bạo Lôi Thần bước vào trong nhà, vẫn luôn luôn nhìn Vô Kỵ làm màu, hoàn toàn không chú ý đến ở đây còn có một kẻ mạnh số một như vậy, Niệm Lưu Vân cũng đã được coi là mạnh rồi, mặt hàng này còn mạnh hơn Niệm Lưu Vân nữa, chẳng lẽ là con ruột của ông chủ công ty game hả?
"Đâu có đâu có." Vương Vũ gật gật đầu với Cuồng Bạo Lôi Thần, tiếp theo đột nhiên nói: "Bọn chúng đến rồi!"
"Mau nhường đường!" Vương Vũ hét lớn một tiếng, vọt đến cửa, mở cửa ra lập tức chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ khẽ vẫy tay, ném một con rắn nhỏ xuống mặt đất, con rắn nhỏ dạo quanh tất cả mọi người một vòng, trong nhà biến thành không có một bóng người.
Cuồng Bạo Lôi Thần nhìn thân thể của mình biến mất, ngạc nhiên hỏi: "Thuật Ẩn Thân Tập Thể?"
"Đừng lên tiếng!" Vô Kỵ trừng mắt liếc Cuồng Bạo Lôi Thần một cái, Cuồng Bạo Lôi Thần vội vàng ngậm miệng.
Đúng lúc này người chơi thành Vong Linh ở ngoài cửa hét lớn: "Có người đi ra, mau đuổi theo!"
Ngay sau đó ào ào rầm rầm tất cả mọi người chạy đuổi theo sau mông Vương Vũ.
Vương Vũ chạy như bay, nhảy lên không trung, vừa né tránh chống đỡ vô số tấn công, vừa chạy ra ngoài bên cảng, trong nháy mắt đã biến mất trong biển người mênh mông.
"Bà mẹ nó! Bà mẹ nó!"
Thấy cảnh tượng như vậy, Cuồng Bạo Lôi Thần kinh hãi đến mức tròng mắt cũng sắp rơi xuống đất, trong ý thức của Cuồng Bạo Lôi Thần, người như Niệm Lưu Vân có lẽ đã là giới hạn cao nhất của người chơi rồi, cho dù Vương Vũ mạnh hơn Niệm Lưu Vân, cùng lắm cũng chỉ sàn sàn bằng nhau, nhưng mà bây giờ vừa nhìn thấy, hoàn toàn không phải như thế.
Niệm Lưu Vân đối mặt biển người không có điểm dừng này, cùng lắm cũng chỉ chống đỡ thêm vài giây, mà Vương Vũ trực tiếp nghênh đón tấn công rồi bay ra ngoài... Đúng, bay ra ngoài, Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không nhận ra có ai có thể nhảy được cao như vậy.
"Hì hì, thế nào hả? Người này chính là người đã nhảy qua tường thành pháo đài Thiết Nham của các ngươi đó!" Minh Đô nhìn Cuồng Bạo Lôi Thần có dáng vẻ kia, đắc ý nói.
"Ngươi nói là các ngươi nhảy qua tường thành của pháo đài Thiết Nham?"
Nghe thấy lời nói của Minh Đô, tất cả mọi người choáng váng ngay tại chỗ, độ cao của tường thành pháo đài Thiết Nham, đương nhiên đám người này hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác. Loại tường thành có độ cao này ngay cả chim cũng không bay qua nổi, vẫn là hàng phòng ngự quan trọng nhất mà Cuồng Bạo Thiên Phạt dựa vào để sống sót, lúc này thế nhưng lại nghe nói thấy có người nhảy qua được... Tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Nhất là Cuồng Bạo Lôi Thần, ngấm ngầm sởn da gà, trong lòng từ nay về sau chặt đứt suy nghĩ muốn đối địch với Toàn Chân Giáo.
Mẹ nó, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ ăn trộm nhớ đến mình, có loại người hung hãn này ở đây, ngộ nhỡ ngày nào đó lính canh phòng chợp mắt, ngay cả trụ sở công hội cũng bị người ta đánh cắp mất thôi.
"Chắc hắn cũng không thể thật sự chạy ra được đâu nhỉ." Cuồng Bạo Lôi Thần lẩm bẩm nói.
Vô Kỵ lắc đầu nói: "Có lẽ sẽ kéo dài một chút... quá đông người, có thể kéo bọn chúng đi được bao xa thì hay bấy nhiêu thôi, bây giờ người của bọn chúng đi rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Hả, đây là cái gì?" Cuồng Bạo Thiên Lôi đột nhiên chỉ vào bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ hỏi...
Mọi người nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc kia thì không nhịn được nói: "Bà mẹ nó, đại ca, sao ngươi đã quay lại đây rồi, ngươi không phải Triệu Tử Long, đã chạy ra ngoài rồi thì cứ chạy đi thôi chứ, không cần phải vòng đi vòng lại đến mười mấy lần đâu."
"Chạy con mẹ nhà các ngươi ấy, các ngươi có biết 270 người là bao nhiêu người không đó?" Vương Vũ vừa mắng vừa chạy qua bến cảng, người chơi thành Vong Linh đằng sau lại lộn vòng quay về.
Đúng lúc này, một câu mà mọi người không muốn nghe nhất lập tức vang lên bên tai mọi người: "Vừa nãy còn chưa vào nhà nhìn xem, đi xem một chút xem trong nhà còn có ai nữa không."
Vừa dứt lời, cửa phòng được mở ra, một Cung thủ vươn đầu nhìn thoáng qua bên trong, bên trong phòng mọi người sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, sợ bị người ta nghe thấy.
Căn phòng cũng không rộng lắm, cùng lắm cũng chỉ bốn mươi năm mươi mét vuông thôi, cũng không có phòng nhỏ nữa, vừa liếc qua một cái đã nhìn thấy hết rồi, đột nhiên đúng lúc này, Thủy Hạ Khán Ngư đột nhiên kêu lên: "Ta ở trong này!"