Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 615: Thủy Hạ Khán Ngư Bị Bạn Bè Xa Lánh

Trang 307# 2

 

 

 

Chương 615: Thủy Hạ Khán Ngư bị bạn bè xa lánh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ?"

Mọi người nghe thấy thế, ánh mắt đều rối rít tập trung nhìn về phía Thủy Hạ Khán Ngư.

Hễ là người chơi game, ngoại trừ kẻ gà mờ như Vương Vũ này ra, người chơi nào mà chưa từng nghe nói đến tên tuổi nổi tiếng này, những người ở đây đều là cao thủ, đối với cái nick này đương nhiên lại càng quen thuộc hơn, kẻ có cấp bậc như Cuồng Bạo Lôi Thần, cũng có nghe thấy những tin đồn gièm pha trước đây về Thủy Hạ Khán Ngư.

Nhất là chuyện mờ ám giữa Toàn Chân Giáo và Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, lại càng là bí mật mà giới người chơi cao cấp không để lộ ra.

Vừa nghe thấy Linh Lung Mộng nói như thế, Cuồng Bạo Lôi Thần hóng hớt hỏi Thủy Hạ Khán Ngư: "Ê này, bản thân Độc Cô Linh có thật sự xinh đẹp như trong truyền thuyết không vậy?"

"Khụ khụ..." Mấy người Toàn Chân Giáo ho khan một trận, Cuồng Bạo Lôi Thần lúng túng gãi đầu một cái, lý lẽ chính đáng nói: "Ta vô cùng khinh bỉ loại người hư hỏng lừa gạt trang bị của người ta!"

Lúc này Thủy Hạ Khán Ngư vẫn còn giảo biện, lo lắng hoảng hốt nói: "Lão đại Lôi Thần, đừng nghe hắn ta nói bậy bạ, Toàn Chân Giáo vẫn luôn thấp hèn vô liêm sỉ như vậy, ra tay giúp chúng ta chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng ngươi mà thôi, ngươi nên suy nghĩ một lát xem, bên ngoài mấy trăm người chơi, chúng ta ở trong căn phòng nhỏ rách nát này có thể đi ra được hay không?"

Thủy Hạ Khán Ngư quả thật là một tay lõi đời trong việc mê hoặc lòng người, Cuồng Bạo Lôi Thần vừa bị lắc lư như vậy, thật sự có chút bị người ta lung lạc.

Thủy Hạ Khán Ngư nói không sai, bến cảng cũng không rộng lắm, bên ngoài có nhiều người nhìn thấy đội ngũ của mình đi về hướng này như vậy, lục soát đến trong phòng chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, không chắc người của Toàn Chân Giáo có thật sự có lòng tốt hay không... Thế giới Internet này, ai có thể tin được ai chứ...

"Trò hề!" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Đám người ô hợp bên ngoài kia so với Cuồng Bạo Thiên Phạt thì thế nào?"

"Còn kém xa lắm..." Cuồng Bạo Lôi Thần nói, đây cũng không phải Cuồng Bạo Lôi Thần tự tâng bốc bản thân, tuy số lượng người chơi thành Vong Linh rất đông, nhưng không có các bang hội lớn, hình như chia rẽ không đoàn kết, hơn nữa người chơi cao cấp của nấc thang thứ nhất trong mỗi thành chính đều là số lượng cố định, người chơi có thể gia nhập vào Cuồng Bạo Thiên Phạt tuyệt đối đều là cấp bậc tinh anh.

"Chỗ này so với rừng cây thành Lôi Bạo thì sao?"

"Tương đối mà nói, ở đây dễ phòng thủ khó tấn công." Cuồng Bạo Lôi Thần lại nói.

Rừng cây thành Lôi Bạo tuy thích hợp ẩn nấp, nhưng diện tích rộng lớn mênh mông, một đám người có số lượng nhất định, ngoại trừ Toàn Chân Giáo loại này có kỹ xảo ẩn nấp, nếu không cực kỳ khó phòng thủ.

Mà nhà gỗ nhỏ chỉ có một cửa lớn rộng hơn một mét, một Chiến sĩ khiên thuẫn là có thể ngăn chặn được cổng vào, địa hình như vậy tuyệt đối được coi là địa điểm cực kỳ dễ phòng thủ.

Đương nhiên, không cần để ý đến chuyện căn phòng nhỏ này rách nát đến mức nào, có quy tắc của đại thần hệ thống ở đây, cho dù căn phòng rách nát này có nát đến mức trăm nghìn khe hở, người chơi cũng không thể nào đánh sập được nó.

“Dưới tình huống này mà Cuồng Bạo Thiên Phạt các ngươi cũng không làm gì được chúng ta, huống chi đám gà đất chó sành kia!" Giọng điệu của Vô Kỵ nói năng có khí phách, chút nghi ngờ sót lại trong lòng Cuồng Bạo Lôi Thần kia cũng hoàn toàn tan biến.

Ngay sau đó Vô Kỵ lại nói: "Nếu quả thật là nhiệm vụ, ngươi bảo gã cũng nhìn một chút mà xem!"

"Ngươi, ngươi!" Thủy Hạ Khán Ngư bị Vô Kỵ bịt miệng đến không trả lời được tiếng nào, chỉ vào Vô Kỵ nói: "Đây là nhiệm vụ của một mình ta!"

"Lão đại Khán Ngư, nhiệm vụ một mình cũng không ảnh hưởng đến chuyện mở ra cho mọi người cùng nhìn."

Cuồng Bạo Lôi Thần nhìn thấy Thủy Hạ Khán Ngư có bộ dạng như vậy, cũng đã tin mấy phần lời nói của Vô Kỵ, ánh mắt trở nên sắc bén, đồng thời tất cả mọi người Cuồng Bạo Thiên Phạt đều nắm vũ khí trong tay chĩa vào mấy người Đồng Tâm Minh, rất có dáng vẻ một lời không hợp thì lập tức đánh nhau.

Dù sao cảm giác khi bị người ta lừa gạt cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì, nếu bị con gái lừa, ít nhất còn có một chút suy nghĩ tốt đẹp, đáng thương Cuồng Bạo Lôi Thần lại bị một thằng cha khốn kiếp xấu xa lừa gạt, tổn thất còn nặng nề như thế này, gần như toàn quân bị diệt, càng lừa người hơn nữa là, bị cuốn vào chiến trận doanh, bất cứ khi nào đều có thể giải tán công hội, nguy cơ không giữ được pháo đài Thiết Nham.

Tất cả những chuyện này đều do thằng khốn Thủy Hạ Khán Ngư này dẫn đến, lửa giận trong lòng Cuồng Bạo Lôi Thần có thể tưởng tượng được.

Niệm Lưu Vân thấy thế từ bên cạnh bước sang, cùng với bảy tám cao thủ của Đồng Tâm Minh chắn trước mặt đẩy Thủy Hạ Khán Ngư ra sau lưng, chia không gian có hạn thành hai phần.

"Lão đại Lôi Thần, việc này chưa phân rõ ai đúng ai sai, ngươi làm như vậy không tốt lắm đâu." Hai tay Niệm Lưu Vân xoay tròn, bày ra một chiêu mở đầu của Bát Cực Quyền đúng tiêu chuẩn.

Mấy người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt sợ hãi đến liên tục lui về sau mấy bước.

Đám người này đã quá quen thuộc với bản lĩnh của Niệm Lưu Vân rồi, một đánh mười không tốn chút sức nào, huống chi Pháp sư lại là loại nghề nghiệp đánh tầm xa, dưới tình huống này trong không gian chật hẹp đối đầu với Võ sư, đây không phải là muốn chết sao.

Cuồng Bạo Thiên Lôi hầm hầm giận dữ nói: "Đánh rắm mẹ nhà ngươi, cái gì mà chưa phân rõ đúng sai? Mẹ nó đây là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, là thằng khốn kiếp Thủy Hạ Khán Ngư kia lôi kéo anh em chúng ta đi làm khuân vác miễn phí, đối phó với kẻ thù cũ của gã!"

"Bớt nói nhăng nói cuội đi, ông đây cho tiền nhá!" Thủy Hạ Khán Ngư liến thoắng như đúng rồi.

"Ha ha, Thiên Lôi huynh nói sai rồi, nhưng mà gã không phải vì muốn đối phó chúng ta, mà mục đích của gã là thứ này." Vô Kỵ cười ha ha, ra hiệu cho Vương Vũ lấy chìa khóa của Atlanta ra.

"Đây là cái gì?" Cuồng Bạo Lôi Thần buồn bực hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ tiện tay mở đồ vật ra triển lãm.

Lần này đến lượt người chơi của Đồng Tâm Minh kinh ngạc: "Chìa khóa của Atlanta, thứ này không phải là... Hội trưởng, không phải ngươi nói nhiệm vụ thất bại rồi hay sao? Bà mẹ nó, tại sao ngay cả anh em của mình mà ngươi cũng hãm hại?"

Atlanta thế nhưng là một nhiệm vụ công hội khổng lồ, lúc trước Đồng Tâm Minh vì làm được nhiệm vụ này, gần như mỗi người giáng xuống một cấp, cuối cùng kết quả vẫn thất bại, nhưng mà khen thưởng của nhiệm vụ là chìa khóa của Atlanta lại xuất hiện ở đây, mặc dù mọi người không biết rõ cụ thể sao lại thế này, nhưng cũng biết những người này hóa ra là bị Thủy Hạ Khán Ngư dẫn đi làm con tốt thí.

Chơi game mà thôi, bí mật giấu trang bị đi ngược lại cũng là chuyện bình thường vẫn xảy ra, nhưng mà ngươi làm hội trưởng, dẫn anh em nhà mình đi lén lút giấu đồ của người khác, được gọi là bản lĩnh, hãm hãi anh em nhà mình, khiến anh em nhà mình tự đi tìm đường chết, còn bản thân mình lại lén lút nhặt bảo bối, cái này được gọi là không có nghĩa khí.

Những công hội lăn lộn trong giới game online, một là công bằng, hai là nghĩa khí, Thủy Hạ Khán Ngư thân là hội trưởng, làm ra loại chuyện này, tất cả người chơi đều không thể chịu đựng được.

"Bố khỉ, loại rác rưởi này ta sẽ không thừa nhận gã là hội trưởng đâu, bà mẹ nó!" Mấy người Đồng Tâm Minh hỗn loạn, hùng hùng hổ hổ đứng về phía Cuồng Bạo Thiên Phạt bên kia, trong lúc nhất thời bên cạnh Thủy Hạ Khán Ngư chỉ còn sót lại một mình Niệm Lưu Vân.

"Ngay cả ta mà ngươi cũng lừa gạt sao?" Niệm Lưu Vân cực kỳ thất vọng nhìn Thủy Hạ Khán Ngư: "Ta vẫn cho rằng ngươi là một người có hoài bão lớn lao, ngươi lợi dụng giới fan hâm mộ của ta thu nhận thêm người ta cũng vẫn nhẫn nhịn, nhưng ngươi lại lừa gạt chúng ta!"

"Lưu Vân, ngươi đừng nghe những tên hèn hạ kia nói năng linh tinh." Niệm Lưu Vân chẳng qua chỉ đầu óc đơn giản một chút thôi, nhưng Thủy Hạ Khán Ngư lại coi hắn ta là tên ngu, còn định tiếp tục mê hoặc.

"Hừ!" Niệm Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, phá cửa ra ngoài.

Tất cả mọi người nhìn thấy thế thì ngây người, Minh Đô kinh ngạc nói: "Ô kìa, không nhận ra đấy, hóa ra lão đại Khán Ngư còn có một người tốt như vậy ở bên cạnh, quan hệ các ngươi cũng không tầm thường đâu nhỉ, thảo nào mấy năm trước ra vẻ người đẹp trước mặt cũng không cần."

Thủy Hạ Khán Ngư giận dữ nhìn Minh Đô, Minh Đô vung pháp trượng lên: "Thế nào hả, dám trừng mắt với ông đây à?"

Vô Kỵ vươn tay ngăn cản Minh Đô lại, cười nói: "Lão Lý, bớt tranh cãi một chút đi, chuyện của bọn họ để chính bọn họ giải quyết đi, ân oán của chúng ta và gã sau này sẽ tự có tính toán." Nói xong, Vô Kỵ nhìn thoáng qua Cuồng Bạo Lôi Thần và mọi người Đồng Tâm Minh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment