Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 618: Thế Suy Sức Yếu

Trang 309# 1

 

 

 

Chương 618: Thế suy sức yếu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Con người bẩm sinh có tâm lý sợ hãi với những điều mình chưa biết, một người với sức mạnh to lớn có thể xoay chuyển giữa vài trăm ngàn người, việc làm màu này vẫn rất dọa người.

Vương Vũ mở trường côn ra, chúng người chơi thành Vong Linh thấy vậy không kìm được dừng chân lại, nhưng mà rất nhanh mọi người đã kịp phản ứng, nhao nhao mắng: “Con mẹ nó, làm màu như vậy! Ngươi hù ai đó.”

“Đúng đó, ngươi mà cũng xứng qua sông chặt cầu sao?” Dù sao phía sau những người chơi này có vài trăm ngàn người hậu thuẫn, nếu thật sự bị hắn dọa sợ đến lúc đó mới trở thành chuyện cười mất.

Vương Vũ ngoắc ngón tay với đám người đối diện: “Ngươi không phục cứ thử xem!”

“Mẹ nó, tên khốn làm màu, các huynh đệ cùng nhau tiến lên tiêu diệt hắn cho ta!”

Nói như thế nào thì Vương Vũ cũng xoay chuyển một vòng giữa thiên quân vạn mã, sẽ không ai ngốc đến mức đuổi theo hắn để đánh solo, dĩ nhiên phía sau có vài chục vạn người, cũng không cần thiết đơn đấu với Vương Vũ.

Tên Chiến sĩ ở hàng đầu kia gầm lên một tiếng, một loạt Chiến sĩ đứng đầu tạo thành một hàng, hạ thấp người lao về phía Vương Vũ.

Chẳng qua bến tàu rộng mười mét, loại nghề với hình thức sức mạnh như Chiến sĩ to con này dàn hàng ngang cũng chỉ có thể đứng mười người.

Thấy mười Chiến sĩ lao đến, Vương Vũ lui về sau từng bước, né tránh kỹ năng Va Chạm của bọn chúng, hắn khẽ chống trường côn, hai chân thay nhau đá ra.

Mười tên Chiến sĩ vừa dứt Va Chạm xong ngẩng đầu lên, chân Vương Vũ gần như trong cùng một lúc dẫm trên mặt bọn chúng.

“Rầm rầm rầm phanh...”

Sau những tiếng vang liên tiếp, trên đầu các Chiến sĩ đồng loạt nhảy lên một chỉ số đỏ tươi, thanh HP cũng trở nên cạn kiệt, ngay sau đó Vương Vũ đảo trường côn qua quét đến, mười Chiến sĩ sắp hết máu hóa thành ánh sáng trắng bay lên trong nháy mắt.

“Ặc!”

Người chơi thành Vong Linh đối diện thấy một màn như vậy, hoảng sợ hít sâu một hơi. Đây chính là mười tên Chiến sĩ có lực phòng ngự mạnh mẽ, đối thủ lại là một con gà bệnh nghề Võ sư đến mức cơ bản không thể tự lo liệu cho cuộc sống, xảy ra chuyện như vậy tuyệt đối do tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

Mặc dù tất cả đều biết Võ sư này có thể xoay chuyển một vòng giữa thiên quân vạn mã, thế nhưng những điểm thuộc tính của người chơi kia, tăng nhanh nhẹn có nghĩa là công kích thấp, nhưng dường như tên chạy như thỏ này, một chiêu giết mười Chiến sĩ trong nháy mắt, con mẹ nó chẳng lẽ không phải là chuyện đùa?

Sau khi Vương Vũ giết mười tên Chiến sĩ trong nháy mắt, hắn tiếp tục chỉa trường côn xuống đất, lạnh lùng nói: “Ai vượt qua, chết!”

Có vết xe đổ, người chơi thành Vong Linh nào dám tiến lên chịu chết, cả đám nhìn lẫn nhau, không kìm được lui về sau một bước.

“Thích khách, Thích khách đâu.” Các người chơi thành Vong Linh đều gào lên.

Việc đánh trực diện không được thì đánh lén sau lưng này là quy luật của người chơi bình thường, chung quy Võ sư là nghề máu mỏng, chẳng lẽ hắn còn có thể chịu được một bộ liên kích của Thích khách sao?

Nghề nghiệp Thích khách của thành Vong Linh đều triển khai Tiềm Hành, nhằm về phía Vương Vũ, hắn mỉm cười chụp vào không trung, một luồng ánh sáng trắng cuốn ra, ngay sau đó một tên Thích khách xuất hiện trong tay Vương Vũ.

Vương Vũ nắm chắc tên Thích khách kia, xoay vòng cánh tay vung về phía trước, tên Thích khách bị Vương Vũ nắm trong tay ngay lập tức bị ném ra ngoài, sau đó người nằm dưới đất ngổn ngang trên bến tàu.

Vương Vũ nhảy lên không trung phía trên đám người, Lôi Đình Cước hạ xuống, lại một vùng ánh sáng trắng lóe lên.

“Ai vượt qua, chết!” Vương Vũ lặp lại một lần nữa.

Lần này mọi người thành Vong Linh hoàn toàn choáng váng, Chiến sĩ vừa mới đánh trực diện cũng thôi đi, ngay cả Thích khách có Tiềm Hành cũng không được, không lẽ tên này xài hack ư?

“Hắn có kỹ năng chống Tiềm Hành, còn có thể tấn công tầm xa, mọi người không cần xông về phía trước nữa đâu, công kích tầm xa luân hắn!” Bấy giờ Tung Mã Giang Hồ trong đoàn người cất giọng la lên.

Các người chơi thành Vong Linh vừa nghe, hơi ngẩn người, sau đó ra sức tát cho mình một bạt tai, cái đệch, nghe người ta nói “Ai vượt qua, chết!” đã con mẹ nó xông lên giới tuyến đó như một đồ đần, lại quên mất nghề công kích tầm xa, cũng quá ngu xuẩn mà.

Nếu như vượt qua giới tuyết thì chết, thế không vượt qua là được rồi?

Nghĩ vậy, Cung thủ cùng với Pháp sư thành Vong Linh đứng ở phía sau nhao nhao triển khai công kích với Vương Vũ.

“...” Vương Vũ nhìn kỹ năng loạn xạ không theo trình tự nào, trong lòng đầy chán chường.

Nếu là trận hình hoàn chỉnh đồng loạt phát động công kích, Vương Vũ dựa vào Niệm Khí Tráo vẫn có thể gắng gượng qua một đợt, nhưng bọn người thành Vong Linh kia không có tổ chức không kỷ luật, một người tùy tiện gào lên ném kỹ năng, nhiều người thế này triển khai công kích, trong lúc vô tình đã bù lại công kích không được linh hoạt cùng với thời gian hồi chiêu.

Huống hồ công kích của người chơi thành Vong Linh vẫn gồm có mũi tên cùng với ma pháp, nếu chỉ có mũi tên thôi, với công kích vật lý vẫn có thể dùng vũ khí để đánh rớt xuống, thứ đồ chơi ma pháp này ngoại trừ kỹ năng của hắn ra, hoàn toàn không thể trụ được rồi.

Không đến hai giây, Vương Vũ phải xuất ra Niệm Khí Tráo, lợi dụng 25 giây vô địch của kỹ năng, Vương Vũ mở ra Trái Tim Bất Tử...

Lại qua hơn mười mấy giây, Vương Vũ thấy hiệu quả Trái Tim Bất Tử sẽ kết thúc ngay lập tức, khi Vương Vũ bị giết thành từng mảnh nhỏ, đột nhiên hắn hơi sửng sốt, tiếp đó gào to: “Ông đây có chết cũng không thể chết trong tay đám người các ngươi!”

Ngay sau đó Vương Vũ vừa nhảy về phía sau, cả người đã chìm vào đầm lầy Vong Linh.

“Méo đỡ được! Con mẹ nó vậy mà hắn lại tự sát!”

Thấy Vương Vũ nhảy vào đầm lầy, trong lòng đám người thành Vong Linh phải gọi là khó chịu. Móa nó, cả đám bị con hàng này dẫn chạy một vòng từ đông sang tây, còn bị hắn giết nhiều người như vậy, cuối cùng ngay cả ánh sáng bỏ mạng của hắn cũng không thấy, đây là thứ gì vậy...

Bấy giờ lại có người la lên: “Đừng lo lắng nữa, những người còn lại chặn ở nhà gỗ.”

“Haizzz...” Mọi người nghe vậy thở dài một hơi, thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất mà, cho dù nghe thấy việc đã tìm được những người khác, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy tiếc nuối với việc không thể đánh chết Vương Vũ, cảm xúc đuổi giết cũng giảm xuống.

Bên phía nhà gỗ, đám người Vô Kỵ đã hoàn toàn bị chặn trong đó.

Tuy nói nhà gỗ dễ thủ khó công, một Chiến sĩ khiên thuẫn cũng có thể chặn cửa, thế nhưng dù dễ thủ khó công như thế nào, đối mặt với chiến thuật biển người mênh mông như thế, chung quy cũng có giới hạn.

Dưới sự công kích bất tận, giá trị đỡ đòn của Chiến sĩ khiên thuẫn bên trong nhà gỗ cũng chỉ chống được một giây, mọi người thay nhau tiến lên cửa trên, cũng chỉ sống lâu thêm vài phút, sau năm phút, tất cả tấm chắn của Chiến sĩ khiên thuẫn bên trong đều bị đánh mất hết độ bền, ngay cả tấm chắn dự bị cũng bị rơi gần hết độ bền.

“Con mẹ nó, Vô Kỵ à, chúng ta không chịu được nữa rồi!” Cự thuẫn cùng với tấm chắn Hoàng Kim của Doãn Lão Nhị đã sắp hỏng hết toàn bộ, lúc này những giọt nước mắt đau thương đều rơi xuống.

“Cố gắng chống đỡ, cho lão Ngưu tranh thủ thời gian!” Vô Kỵ lớn tiếng nói.

“Ha ha, cái tên đồng bọn chạy như thỏ kia của các ngươi đã nhảy xuống đầm lầy Vong Linh tự sát rồi.” Người chơi thành Vong Linh đứng ngoài cửa nghe được lời của Vô Kỵ, mở miệng chế giễu.

“What???” Vừa nghe người chơi thành Vong Linh nói như thế, tinh thần chiến đấu của mọi người trong phòng suy sụp, ngay cả Vương Vũ cũng đã chết, chống cự tiếp như vậy cũng vô dụng mà.

“Đừng nghe bọn chúng nói bậy!” Vô Kỵ nói: “Lão Ngưu trên bản đồ còn chưa có chết đâu!”

“Ồ? Đúng rồi, đám người kia một đường cùng chúng ta chơi trò vây kín bốn bề, bọn chúng cũng không ra ngoài hỏi thăm thử ông đây đang làm gì.” Sau khi mọi người Toàn Chân Giáo nhìn thoáng qua nhân số trận doanh Trung lập trên màn hình không biến về con số 0, tinh thần chiến đấu lại dâng cao.

Cuồng Bạo Lôi Thần cũng bị nhiệt huyết của mọi người Toàn Chân Giáo làm cho rung động, y chỉ vào cửa nói với mọi người: “Con mẹ nó tất cả cùng chặn với ông đây, có thể đỡ được một giây thì một giây.”

Cuối cùng Cuồng Bạo Lôi Thần quay qua nói với Vô Kỵ: “Lão đại Vô Kỵ, các ngươi nhất định phải chống đỡ đó!” Dứt lời, y cùng với những người khác xông về phía cửa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment