Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 619: Chiến Thuật Biển Người Não Tàn

Trang 309# 2

 

 

 

Chương 619: Chiến thuật biển người não tàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ồ? Phía dưới đầm lầy Vong Linh là như vậy sao?” Vương Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả biểu cảm đều là sự khó tin.

Sau khi Vương Vũ nhảy vào đầm lầy cũng không bị cắn nuốt, mà là lặn xuống phía dưới đầm, thế nhưng cảnh sắc phía dưới cùng với phía trên đầm lầy Vong Linh hoàn toàn là hai thế giới, vả lại nơi này cũng không giống với đầm lầy bình thường.

Lúc Vương Vũ ở thành Dư Huy cũng từng lặn xuống đầm lầy, trong đầm là một vùng tối như mực không nhìn thấy gì, mà đầm lầy Vong Linh lại giống một vùng biển màu xanh, xung quanh Vương Vũ có đủ loại sinh vật biển, cảnh sắc cũng phải đẹp hơn so với bất kỳ đáy biển nào trên thế giới.

Ngay phía dưới Vương Vũ có một cái lồng trong suốt khổng lồ, bên trong đó là một vùng gì đó giống như thành thị.

Lúc này, cái chìa khóa Atlanta trong túi Vương Vũ giống như phát ra ánh sáng màu xanh, ngay sau đó Vương Vũ nhận được hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã phát hiện bản đồ phụ bản ẩn Minh Hải của thành Vong Linh, nhận được 50000 điểm kinh nghiệm.]

Trong nhà gỗ tại cảng Harry Kewell, đám người Cuồng Bạo Lôi Thần mỗi người xông về phía cửa, dưới hỏa lực dày đặc của người chơi thành Vong Linh biến thành ánh sáng trắng, mười mấy giây, trong nhà gỗ chỉ còn lại mười người Toàn Chân Giáo.

“Đi đến hai bên cửa!” Vô Kỵ chỉ vào hai bên cửa nhà gỗ la lên.

Nhà gỗ là đơn vị bất khả chiến bại, hai bên cửa nhỏ lại là nơi che chắn an toàn nhất, vừa rồi nhiều người núp cũng trốn không thoát, chỉ có thể mạnh mẽ chống cự, lúc này ít người, trong nhà gỗ thông thoáng rộng rãi mới có điều kiện ẩn nấp.

Sau khi mọi người Toàn Chân Giáo núp vào hai bên cửa, người chơi thành Vong Linh nhất thời đã mất đi mục tiêu, vì thế Chiến sĩ đứng hàng thứ nhất giơ tấm chắn vội xông lên.

Nhưng mà cửa phòng chật hẹp, hơn nữa nhiều người xông lên, thực sự chỉ có một người có thể đi vào bên trong.

Mọi người Toàn Chân Giáo núp hai bên bày thế trận chờ quân địch, Chiến sĩ thành Vong Linh mới vừa vào cửa, đã bị đám người Toàn Chân Giáo tập kích hóa thành luồng ánh sáng trắng.

“Con mẹ nó, bọn ti tiện này!”

Thấy Chiến sĩ dẫn đầu vừa mới bước vào đã bị giết trong nháy mắt, người chơi thành Vong Linh ở phía sau hoảng hốt đứng tại cửa, cũng không dám bước lên phía trước.

Mọi người cũng không ngu, đương nhiên biết với địa thế này chỉ có một người có thể đi vào nhà gỗ thì hậu quả ra sao, trong đó chính là một đám hổ sói, tùy tiện đi vào như vậy hoàn toàn dâng tặng điểm vinh dự.

“Đệt thế này thì làm sao bây giờ?” Nhìn thời gian còn không đến 40 phút, người chơi thành Vong Linh bên này đều sốt ruột.

Sau 40 phút nữa thì trận doanh Quang Minh sẽ thắng, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách tốt.

Trong đám người chơi thành Vong Linh đương nhiên không phải không có kẻ thông minh, thế nhưng thành Vong Lonh có vài chục vạn người, mọi người chỉ biết đoàn thể nhỏ của họ, vài câu đôi lời của một vài người trong đó bị nhấn chìm.

Thế nhưng không có cách nào cũng là một biện pháp, cuối cùng ý kiến được phần lớn người chơi nhất trí chính là quản chi con mẹ nó, cứ liều mạng xông vào bên trong, cả đám người cũng không tin không thể xông nổi.

Như thế với biện pháp hết sức lưu manh, đoán chừng cũng chỉ có người chơi thành Vong Linh lúc này mới có thể nghĩ ra, ai bảo bọn chúng gì cũng thiếu chỉ không thiếu người thôi.

Sau khi ý kiến đạt được sự nhất trí, các Chiến sĩ hàng phía trước của thành Vong Linh đồng loạt xông tới, phía trong nhà gỗ người trước ngã xuống người sau tiến lên mạnh mẽ tông vào.

Không nói tới việc người chơi thành Vong Linh làm liều như vậy, thực sự làm cho cả đám Toàn Chân Giáo rối tung lên.

“Con mẹ nó, bọn chúng thật sự không muốn sống nữa sao?” Thấy nhiều người như vậy liều mạng chen chúc vào trong nhà gỗ, hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư đứng ở phía trước hoảng sợ.

“Cả lũ não tàn này phải xông vào cho bằng được mà...” Sắc mặt bình tĩnh ban đầu của Vô Kỵ cũng trở nên đơ ra.

Chiến sĩ khiên thuẫn được xưng tụng da dày thịt béo, muốn giết chết nghề đó ngay lập tức, bắt buộc phải sử dụng kỹ năng mới được, nhưng dù sao cũng có thời gian hồi chiêu, đối mặt với người chơi thành Vong Linh hung hãn không sợ chết, lại liên miên không dứt, kỹ năng có thời gian hồi chiêu rõ ràng có chút không theo kịp.

Vừa mới bắt đầu mọi người Toàn Chân Giáo còn có thể dựa vào trang bị mạnh mẽ, cùng với kỹ thuật khống chế kỹ năng hồi chiêu ứng phó một lúc, một thời gian thì khống chế hồi chiêu vẫn được nhưng tiếp viện không theo kịp, theo kịp tiếp viện thì hồi chiêu lại không khống chế nỗi...

Vô Kỵ khóc không ra nước mắt, con mẹ nó đây mới thực sự là lấy không cách vỡ muôn vàn cách, chiến thuật biển người rất não tàn.

Sau 5 phút, rốt cuộc có một Chiến sĩ khiên thuẫn thành Vong Linh thành công đánh vào nhà gỗ, có sự tấn công thứ nhất, phòng tuyến của Toàn Chân Giáo như sông Hoàng Hà vỡ đê, người chơi thành Vong Linh đồng loạt ào vào trên trăm tên, nhồi đầy cả nhà gỗ.

Đám người Toàn Chân Giáo thì ngoài Bao Tam và Doãn Lão Nhị ra thì đều là máu mỏng, ban đầu bọn họ tránh ở sau góc tường, bị cái lũ da dày thịt béo chen chúc bị ép tựa như tranh vẽ trên tường.

Vô Kỵ còn đỡ hơn chút, hắn ta có kỹ năng vô địch không bị dồn ép quá nhiều, chỉ có Minh Đô và Xuân Tường giáp mỏng thì càng thê thảm hơn. Hai người giống như chó co quắp ở góc tường, ngay cả pháp trượng cũng bị người ta dẫm nát dưới chân, hoàn toàn không thể thi triển ma pháp.

Các người chơi thành Vong Linh cũng không rảnh rỗi, tuy rằng không thi triển công kích được, cũng không làm lỡ cử động thân thể của bọn họ, cả đám người cố sức chen đến bên rìa, với mưu đồ chèn chết đám người Toàn Chân Giáo.

Thiết kế hệ thống cũng rất nhân tính hóa, lượng máu của cả bọn Toàn Chân Giáo thật sự từ từ tuột xuống.

Ký Ngạo cũng bị chen chúc đến khóc ra nước mắt: “Ông đây cả đời anh dũng, chẳng lẽ lại bị chèn đến chết sao?”

“Ngươi lầm rồi, ta là bị giẫm chết.” Lúc này Minh Đô vẫn không quên bắt bẻ.

“Lão Lý +1” Xuân Tường tán thành.

Linh Lung Mộng nói: “Quên con mẹ các ngươi đi, bà đây còn chưa than đây này, các ngươi tức cái quái gì...”

“Ách...” Đám gia súc Toàn Chân Giáo nghe vậy, vội nhìn về phía Linh Lung Mộng cùng với Dương Na.

Chỉ thấy các người chơi thành Vong Linh trước mặt đầy vẻ tươi cười hèn mọn, lại hăng hái chèn lên người hai cô gái, Linh Lung Mộng vẫn ổn, còn gào to: “Con mẹ nó các ngươi để ý một chút coi, móng vuốt heo sờ ở đâu vậy hả?”

Thế nhưng Dương Na đã sợ đến xanh mặt, cô ta dính sát vào vách tường, hai tay đẩy ngược về phía trước, với ý định đẩy những người chen chúc ra, nhưng cô ta là một Cung thủ, nào có thể đẩy nổi tanker, rất nhanh đã bị người ta ép dính sát tường.

Dĩ nhiên cho dù là mô phỏng toàn diện, trong trò chơi cũng có ranh giới cuối dùng, sau khi hai người bị ép dính sát tường, hệ thống nhận định người chơi đã ở trạng thái tuột máu, tiếp đó tự động cách ly khỏi khi vực nhạy cảm.

Nhìn hai cô gái bị vặn vẹo bởi một đám thô tục chen chúc, trong phút chốc đám gia súc Toàn Chân Giáo im lặng không nói lời nào, trong lòng không hẹn mà cùng reo hò: “Thật sự hâm mộ quá đi.”

Ngay lúc mọi người Toàn Chân Giáo suýt bị người ta chèn đến chết, đột nhiên Vô Kỵ nhận được tin tức của Vương Vũ.

“Vô Kỵ, giao chức đội trưởng cho ta!”

Vương Vũ thấy tin tức của Vương Vũ, không hề do dự chuyển giao đội ngũ cho Vương Vũ, ngay sau đó mọi người Toàn Chân Giáo đồng loạt nhận được hệ thống nhắc nhở: Đội trưởng Thiết Ngưu của các ngươi mời tiến vào Thế giới dưới đáy biển Atlanta, có đồng ý hay không?”

Lúc này mọi người cũng suýt bị chèn chết rồi, làm gì có sự lựa chọn nào khác, cả bọn không nói hai lời trực tiếp chọn đồng ý.

“Ầm!”

Trước mắt người chơi thành Vong Linh còn đang liều mạng chen chúc chợt sáng lên ánh sáng trắng, mọi người Toàn Chân Giáo biến mất không thấy tung tích trước mặt bao người.

“Con mẹ nó, đừng chèn nữa, bọn chúng chết rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Nghe được tin này, tiếng hoan hô của người chơi thành Vong Linh vang lên một vùng, thế nhưng sau tiếng hoan hô, một giọng nói yếu ớt: “Tại sao hệ thống không thông báo chúng ta đã chiến thắng nhỉ?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment