Trang 310# 2
Chương 621: Phụ bản không thể nào vượt qua.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi đám người Toàn Chân Giáo bị hút vào trong cái lồng chụp trong suốt, ngay sau đó đã nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã phát hiện phụ bản ẩn loại lớn Di tích Thâm Hải thành Atlanta.]
Phụ bản ẩn, lại là loại lớn.
“Trời ơi, là phụ bản ẩn! Phát tài rồi!”
“Con mẹ nó, tại sao là phụ bản loại lớn chứ? Đậu xanh rau má!”
Sau khi nhận được nhắc nhở của hệ thống, cảm xúc của mọi người Toàn Chân Giáo quay một vòng từ thiên đường xuống địa ngục trong phút chốc, mà người luôn có chuyện vui buồn đều bày hết trên mặt như Minh Đô, càng lộ vẻ dở khóc dở cười.
Biểu cảm của những người khác cũng là buồn vui lẫn lộn, xoắn xuýt vô cùng.
Vui mừng đó là giải mã cuối cùng của chìa khóa này lại là phụ bản ẩn.
Phụ bản ẩn chính là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể tìm, lại càng là một đại từ có giá trị may mắn cao cùng với chất lượng cao, từ lúc trò chơi được mở ra đến nay, người chơi gặp được phụ bản ẩn có thể đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đại đa số người chơi cũng chỉ nghe đồn mà thôi.
Buồn chính là phụ bản này là phụ bản ẩn loại lớn.
Phụ bản ẩn cùng với phụ bản trận doanh đều chẳng phân biệt cấp bậc, thế nhưng loại này giống với phụ bản thông thường, cũng chia ra lớn nhỏ.
Giống như loại phụ bản thông thường, phụ bản ẩn chia thành loại nhỏ, loại trung và loại lớn.
Loại phụ bản nhỏ này như phụ bản sơ cấp Nhà Thờ Huyết Sắc vậy, nhân số tối thiểu không dưới năm người, loại phụ bản nhỏ này là phụ bản đội ngũ, phụ bản trung lại là phụ bản tập thể với nhân số mấy chục người, còn về phụ bản loại lớn thì chính là phụ bản công hội trong truyền thuyết.
Phụ bản công hội là phụ bản có độ khó cao nhất trong Trọng Sinh, loại phụ bản này không chỉ có quy mô lớn, hơn nữa BOSS lại biến thái tột cùng, thường cần người của một công hội nhào lộn vô số lần mới có thể hoàn thành được thành tựu công hội vượt phụ bản đầu tiên, bởi vậy có thể thấy được mức độ khó khăn của phụ bản loại lớn.
Một điều quan trọng nhất chính là trong thiết lập của trò chơi, đẳng cấp tham gia phụ bản loại lớn thấp nhất là cấp 60, dựa theo độ khó của phụ bản ẩn thông thường cũng phải lớn hơn thông lệ bình thường, người chơi ít nhất phải cấp 60 mới có thể đến đây để thử sức.
Chẳng trách tên Thủy Hạ Khán Ngư này biết rõ bí mật của cái chìa khóa lại không có lý do thăm dò nó, chắc chắn y cũng biết độ khó của phụ bản này, muốn đợi đến khi đạt được cấp 60 sẽ đến thử sức.
Có câu “Trời đất vạn vật xoay chuyển”, trong lúc vô tình Thủy Hạ Khán Ngư đã bẫy đám người Toàn Chân Giáo.
“Hay là chúng ta chờ ở đây cho đến khi chiến trận doanh kết thúc thì đi ra?” Minh Đô nói ra chủ ý bỉ ổi.
Vương Vũ lắc đầu nói: “Chúng ta ra không được đâu, chìa khóa biến mất rồi...”
Vương Vũ vừa dứt lời, mọi người lại nhận được tin tức từ hệ thống: [Bạn đã nhận nhiệm vụ phụ bản ẩn Di Tích Văn Minh Viễn Cổ.]
Di Tích Văn Minh Viễn Cổ: Ma pháp cùng với khoa học kỹ thuật đã dựng nên nền văn minh Atlanta vang danh đại lục, sự trỗi dậy của nền văn minh Atlanta đã đưa loài người vào một kỷ nguyên mới. Thế nhưng con người ngu xuẩn lại mưu tính dùng nền văn minh khiêu chiến quyền lực của Thần, dưới cơn thịnh nộ của các vị Thần đã đe dọa dùng nước Minh Hải nhấn chìm loài người, cũng làm cho tất cả những thứ có liên quan sử sách của Atlanta và nhân loại biến mất.
Gợi ý nhiệm vụ: Tiêu diệt Con Rối Của Thần, nhiệm vụ thất bại sẽ bị hạ 2 cấp, ngay sau đó mất đi một món trang bị trên người.
“Chà mẹ nó, thật sự không biết xấu hổ mà, đây không phải ép chúng ta tự tìm đường chết sao!”
Sau khi nhìn nhiệm vụ mang tính ép buộc của hệ thống, cả đám đều chửi rủa.
Ui chao Con Rối Của Thần, nghe tên đã biết không dễ chọc rồi, bối cảnh cốt truyện của Trọng Sinh chính là quyền lực thần linh tối thượng, dựa theo tính giỏi trở mặt trước sau như một của trò chơi, hễ trong tên có chữ Thần thì không có một ai là kẻ dễ bắt nạt cả.
Càng khỏi phải nói người đứng sau Con Rối Của Thần là Thần, trong bối cảnh cốt truyện trò chơi, chuyện tốt của Thần không thấy bao nhiêu, nhưng trái lại chuyện xấu đều không đếm xuể.
Chẳng hạn như bộ tộc Angela do không tin Thần nên bị nguyền rủa, đến việc nền văn minh Atlanta tiến hành uy hiếp quyền lực của Thần mà xui xẻo phải muôn đời muôn kiếp không vùng dậy được, đủ loại dấu hiệu cho thấy Thần chính là kẻ đốn mạt có lòng dạ hẹp hòi, bảo bọn họ giết thuộc hạ của hắn không chừng sẽ bị hố thì sao.
Vả lại đây chính là phụ bản ẩn với người chơi có cấp bậc ít nhất là cấp 60, người chơi giai đoạn hiện giờ vượt qua cấp 30 giết quái cũng con mẹ nó không dễ dàng gì, huống hồ lại là quái phụ bản mạnh mẽ chứ.
Nhất là quái phụ bản ẩn còn ngang tàng hơn so với quái phụ bản thông thường, phụ bản này hoàn toàn không có phần thắng rồi.
Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại càng chơi đểu hơn, người chơi ở giai đoạn hiện tại trên cấp 30 cũng không tính là cao, lại hạ hai cấp, hai ngày đã cày trở lại, thế nhưng trang bị của người chơi chính là mạng sống, ngẫu nhiên mất đi một món trang bị thực sự là lấy mạng người chơi, có thể dẫn đến việc thúc ép người chơi đi chịu chết đây mà.
Như đám người Toàn Chân Giáo kia, tuy không thể nói trang bị của bọn họ là tốt nhất trong trò chơi, thế nhưng trên người mỗi người đều có một hai món có thể sử dụng đến già đó, ngẫu nhiên mất một món cũng chính là mất nửa cái mạng rồi.
Không nghĩ đến một nhiệm vụ được tiết lộ lại khiến cho mọi người lâm vào hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Lôi Thần à, bắt được Thủy Hạ Khán Ngư chưa?” Vô Kỵ mở ra khung Bạn Tốt hỏi Cuồng Bạo Lôi Thần.
“Đã giết hai lần, hắn đăng xuất rồi, bây giờ các ngươi thế nào rồi.”Cuồng Bạo Lôi Thần nói.
“Ngươi yên tâm, chúng ta rất an toàn, chăm sóc Thủy Hạ Khán Ngư cho tốt, giết nhiều lần vào cho ta hả giận!” Vô Kỵ nói với vẻ tức giận.
“Ta hiểu mà, hiểu mà!”
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn nên thử một lần.” Thấy mọi người có vẻ thấy khó muốn lui, Vương Vũ đứng ra nói.
“Đừng ầm ĩ nữa, thay vì lãng phí hơi sức cho cái nhiệm vụ đó, không bằng chúng ta đợi lát nữa khi chiến trận doanh kết thúc, tự sát trở về thành.” Vô Kỵ nói một cách thản nhiên.
Vô Kỵ nói lời này cũng không phải do hắn ta lo sợ, mà là Vô Kỵ làm việc gì đều làm theo khả năng, bất kể trang bị vượt trội hay là dùng địa hình, nhưng hễ là có một phần nắm chắc thành công, Vô Kỵ đều dám thử một lần, còn chuyện không nắm chắc thì cho tới bây giờ hắn ta đều mặc kệ.
Cảnh tượng hiện tại là là phụ bản ẩn loại lớn trên cấp 60.
Cái gì gọi là phụ bản loại lớn? Chính là loại mấy trăm người chơi cấp 60 phải nhào đầu vào nhiều lần mới có thể vượt qua, huống hồ là phụ bản ẩn, đoán chừng từng con quái nhỏ bên trong đều mãnh liệt hơn so với BOSS thông thường hay gặp được, hoàn toàn không có nửa phần thành công mà.
Vương Vũ cười nói: “Dù sao đi nữa cũng chết, còn không bằng chúng ta cứ thử một phen, có thể hay không thể vượt qua được thì ít nhất cũng phải tìm tòi một chút chứ.”
“Điều này...” Vô Kỵ trầm ngâm một lúc, hắn ta hỏi những người khác: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả, dù sao kết quả cũng như nhau thôi.” Mọi người đều nói.
Tuy rằng biết rõ “Núi có hổ sẽ thiên vị cho hổ” không phải là phong cách của Toàn Chân Giáo, thế nhưng còn chưa đánh đã lo sợ, cũng không phải tính cách của những kẻ liều mạng này.
“Đi, chúng ta để lại một người ở đây xem diễn biến của chiến trận doanh, những người khác đi đánh phụ bản.” Vô Kỵ nói: “Tiểu Mộng ở đây chờ đi.”
Linh Lung Mộng cắt lời, nghiêm mặt nói: “Thối nát, dựa vào cái gì mà bảo bà đây ở lại, ai xấu nhất thì ở lại đi!” Có thể vui đùa với mọi người, ai lại muốn một mình tự kỉ ở chỗ này chứ.
Mọi người nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn về Minh Đô.
Minh Đô bực bội nói: “Con mẹ nó, nhìn ông đây làm gì, ông đây rất xấu sao?”
“Chà, thành thật mà nói, vấn đề không phải là lão Lý ngươi xấu hay không xấu, người bình thường thấy ngươi đoán chừng cũng phải nằm mơ thấy ngươi.” Xuân Tường cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy, tối qua ta đã mơ thấy lão Lý.” Ký Ngạo hùa theo.
“Thiệt hay xạo đó, mơ thấy hai người làm gì hả?” Mọi người nói với vẻ đầy hào hứng.
Ký Ngạo nói: “Ta mơ thấy lão Lý trả hết tiền hắn nợ ta cho ta đó.”
“Ha ha, tên nhóc ngươi, đưa giấy nợ cho ta... Ông đây đã trả nợ cho ngươi, ngươi còn giữ giấy nợ làm gì chứ.”
“Biến, không biết xấu hổ.”
“Tên nhãi ranh nhà ngươi!”