Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 622: Lòi Đuôi Cáo.

Trang 311# 1

 

 

 

Chương 622: Lòi đuôi cáo.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thấy hai người Minh Đô và Ký Ngạo sắp chuẩn bị giày xéo nhau, những người khác ở bên cạnh lại giỡn cợt, đầu Vô Kỵ như phình to lên: “Được rồi được rồi, ông đây sẽ ở lại.”

Dù sao ngay từ đầu Vô Kỵ cũng không muốn đánh phụ bản này, nếu tất cả mọi người không muốn ở nơi này, trái lại đúng với ý nghĩ của Vô Kỵ.

“Giỡn hoài, ngươi không đi thì đánh phụ bản này thế nào được...” Mọi người vội vàng nói.

Thật ra thì Toàn Chân Giáo cũng không khác gì Đồng Tâm Minh, thường ngày cũng một văn một võ phối hợp, chẳng qua Toàn Chân Giáo ít người hơn, vả lại đám người Toàn Chân Giáo này ai ai cũng nham hiểm, cho nên những tên đó phải nhanh nhẹn năng động hơn Đồng Tâm Minh.

Khi đánh BOSS không có Vương Vũ thì mọi người sẽ đánh đến mỏi mệt, khi vượt phụ bản không có Vô Kỵ cũng sẽ hệt như thế, bây giờ Vô Kỵ nói không đi, mọi người nhất thời hoảng hốt.

Vô Kỵ xua tay nói: “Ông đây đi cũng không cách nào đánh được, dưới tình trạng thực lực áp chế tuyệt đối, cho dù có sự chỉ huy của ông đây cũng không bù được sự chênh lệch về thuộc tính.”

“Không chỉ huy được thì ngươi vẫn có thể tăng máu mà.” Vương Vũ nói.

Vô Kỵ đáp: “Thêm máu con khỉ khô ấy, ngươi có biết quái Tinh anh cấp 60 phụ bản ẩn công kích rất cao không? Ngươi ta huơ nhẹ một chút thì ngay cả lão Nhị cũng có thể bị giết trong nháy mắt, chúng ta ai có thể chịu nổi?”

Doãn Lão Nhị gãi đầu nói: “Thế nhưng có ngươi ở phía sau sẽ tạo cảm giác vững chắc hơn.”

“Hay là chụp một tấm hình nhé?” Minh Đô đưa ra biện pháp.

“Hình trắng đen được không?” Lúc nhắm vào Vô Kỵ, Ký Ngạo lập tức hợp thành chiến tuyến với Minh Đô.

“Cút cút cút!” Vô Kỵ vẫy tay xua hai người, lại nói: “Ông đây đã từng chỉ huy rất nhiều trận chiến, vẫn chưa bao giờ thất bại, ta cũng không muốn đánh mất danh tiếng trăm trận trăm thắng ở đây đâu.”

“Đúng thế, thì ra danh tiếng trăm trận trăm thắng của ngài đạt được nhờ như vậy.” Mọi người cùng nhau chế giễu.

Vô Kỵ có da mặt bao dày, hắn ta cũng chỉ hừ một tiếng chẳng thèm đếm xỉa đến sự cười nhạo của mọi người.

Lúc này Dương Na luôn quan sát hoàn cảnh chợt lên tiếng: “Ta cảm thấy vấn đề ai phải ở lại này đã không còn quan trọng nữa, bởi vì không ai trong chúng ta có thể đi vào cửa thành.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Mọi người nghe vậy, vội vã hỏi.

Dương Na nói: “Di tích Atlanta này là một tòa thành chính nguyên vẹn, cửa vào hẳn nên chỉ có bốn cửa, phía trước lối vào nơi chúng ta đang đứng còn có mười con quái.”

“Thật không?” Vương Vũ vừa nghe Dương Na nói thế, bèn chạy một quãng đường về phía trước, đúng như dự đoán, nơi cửa vào thành Atlanta có mười con quái vật với vóc dáng to lớn.

Vương Vũ ném thuật Thăm Dò qua.

Kẻ Canh Giữ Atlanta (??)

HP: ???

MP: ???

Kỹ năng: ???

Những con quái vật này ngoài cái tên ra thì tất cả đều là dấu chấm hỏi.

Hiện tại Vương Vũ cấp 40, do đó có thể thấy quả nhiên giống như lời Vô Kỵ nói, Kẻ Canh Giữ Atlanta ít nhất cũng là quái cấp 60, bởi vì nơi này là phụ bản ẩn cho nên quái còn có thể sẽ cao hơn.

Những con quái này có vóc dáng thật to lớn, mười con đứng chắn chật ních cả cửa thành, còn có không ít những quái vật khác ở bên trong, nếu đánh chúng ngay bên ngoài, chắc chắn sẽ động đến những con quái khác.

Dưới tình huống áp chế về cấp bậc, mỗi một con quái đều có thuộc tính của BOSS thông thường, nếu như quần đấu thì Toàn Chân Giáo chắc chắn sẽ chết đi chết lại.

Thật ra điều này cũng hợp tình hợp lý, phụ bản loại lớn đều cần vài trăm người mới có thể vượt qua, Toàn Chân Giáo chỉ có mười người đã muốn xông lên phía trước, vậy cũng quá xem thường người khác rồi.

Nếu cửa thành bên này sắp đặt như vậy thì thế nào bốn cửa thành khác cũng sẽ như thế, phải vượt qua những con quái vật được bố trí dọc đường như vậy, xem ra cả đám sẽ chẳng có cơ hội tránh thoát.

“Sao rồi, ta nói rồi mà, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây nhé, lão Lý ngươi lấy mạt chược ra đây, hai người chúng ta kéo nào.” Vương Vũ trở về đã nói hết những gì hắn thấy, Vô Kỵ dứt khoát đặt ngay mông ngồi trên mặt đất.

Minh Đô nghe vậy vội lấy một cái bàn nhỏ ra, sau đó lại móc ra một bộ mạt chược thô...

“Con mẹ nó, lão Lý chừa ta một chân.” Mạt chược chỉ có thể có bốn người chơi, những người khác thấy thế vội chạy nhanh đến giành chỗ.

Minh Đô vừa đẩy mọi người ra khỏi bàn vừa gọi Vương Vũ: “Lão Ngưu ngươi chơi không, bộ mạt chược này chính là ta tự làm đấy, được làm thủ công hoàn toàn đó.”

“Ta không biết chơi... Các ngươi chơi đi, ta đi xem một chút!” Vương Vũ thản nhiên nói.

“Đi xem? Ở đâu?” Mọi người nghe vậy, nhất thời sửng sốt.

“Vào trong thành đó.” Vương Vũ nói.

“Đệch, ngươi điên rồi à, phụ bản này hoàn toàn không phải cấp bậc như chúng ta có thể đánh được, ngươi cũng thấy rồi đó, ngay cả cửa thành chúng ta còn không thể vào được nữa mà.”

“Đúng đấy, Thiết Ngưu hiền đệ, lão phu cho ngươi làm quân sư, tiền thắng chia đều chịu không.”

Cả đám ngươi một lời ta một lời khuyên nhủ Vương Vũ.

Vương Vũ khẽ cười nói: “Tuy cửa thành bị chặn nhưng ta có thể trèo tường mà vào.”

“Ách.” Vừa nghe Vương Vũ nói như thế, mọi người lập tức phản ứng lại, ngay cả tường của Lâu đài Thiết Nham mà vị này cũng có thể nhảy vào, chớ nói chi tường thành nơi này.

“Vậy ngươi đi đi, cẩn thận đó, nếu chạy không thoát thì hãy chết đi nhé, trăm lần đừng dẫn quái ra ngoài đây, ngươi muốn chết nhưng chúng ta vẫn còn muốn sống đó.” Mọi người dặn dò với vẻ tùy tiện, bắt đầu xốc bài.

“Biết rồi.” Vương Vũ khẽ cười, sau đó đi về phía thành Atlanta.

Đúng lúc đó Tiểu Trương ngồi quan sát trước màn hình lại kích động gào lên: “Tổng giám đốc Hách, tên đó muốn một mình tiến vào thành.”

“Cái gì?? Tên này đang nghĩ gì vậy?” 9527 vội vã ghé đầu vào, thấy trong màn ảnh, Vương Vũ đang đi về phía thành Atlanta.

Suy nghĩ của 9527 chợt quay cuồng ngay tức khắc.

Lúc đầu thấy cả đám Toàn Chân Giáo phân vân trước cửa thành một lúc vẫn không hành động, 9527 đã cho rằng bọn họ thấy khó mà lùi rồi, trong lòng y còn đang hả hê.

Dù sao đi nữa cũng là phụ bản ẩn loại lớn cấp 60, biểu hiện của bọn người đó vẫn rất bình thường.

Rốt cuộc đối với chuyện như thế này, bản chất của một người hoàn toàn không giống như một nhóm người.

Thế nhưng hành động của Vương Vũ trực tiếp làm cho 9527 trợn tròn mắt, vài trăm người cũng không chắc chắn có thể vượt qua loại phụ bản đoàn thể loại lớn này, hắn ta chỉ có một người cũng muốn đánh hay sao?

“Tập trung vào dữ liệu của hắn, mở kiểm tra đo lường bất thường.” 9527 vội vàng nói: “Hiện tại chắc chắn hắn đang mở hack, chẳng trách chúng ta không phát hiện bất thường từ dữ liệu của hắn, hóa ra tên này còn biết chống phát hiện.”

Việc Vương Vũ dám một mình đánh phụ bản ở trong mắt 9527 chắc chắn là có chỗ dựa vững chắc, mà hầu hết người có thể làm vậy mà không hề sợ hãi gì đó, nhất định là đang dùng auto hack rồi.

Từ xưa đến nay người chơi bị hủy do auto hack nhiều vô số kể, bất kỳ một game online nào cũng đều dứt khoát chống lại phần mềm auto hack này, nhưng mà thế giới trò chơi lớn như vậy, nhất là trò Trọng Sinh hot như thế này, người chơi mấy trăm triệu người, hệ thống không có thể chú ý hết mọi mặt.

Cho nên có một số người dùng phần mềm khác nhau, vì vậy có xác suất rất lớn tránh khỏi giám sát của hệ thống.

9527 vẫn luôn thực thi việc giám sát Vương Vũ, Vương Vũ cũng không hề để lộ chút sơ hở, thậm chí 9527 cũng hơi hoài nghi bản thân đã đoán sai, thấy hành động bấy giờ của Vương Vũ, không kìm được cười nói: “Rốt cuộc cái đuôi cũng lòi ra rồi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment