Trang 315# 1
Chương 630: Thà chết chứ không chịu thiệt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tuy thành Atlanta nhiều NPC, nhưng quái vật chân chính có thực lực chỉ có thủ vệ và mấy NPC cấp cao trong thành. Sau khi một thủ vệ ở cửa thành tử vong thì phát động Sức mạnh con rối, khiến cho thuộc tính của Con Rối Của Thần tăng lên 1%.
Tăng lên 1% đối với Con Rối Của Thần thì đối với Vương Vũ mà nói chính là tăng thêm 10% chiến lực, nhưng với thân thủ phi phàm của mình thì Vương Vũ vẫn có thể miễn cưỡng đối phó.
Vừa lúc đó, hệ thống lại truyền tới gợi ý : [Chiến trận doanh chấm dứt, liên quân giữa trận doanh Quang Minh và trận doanh Trung Lập là phe giành thắng lợi, sau khi trở về khu vực an toàn hệ thống sẽ tự động phát thưởng.]
[Cấp bậc thành Vong Linh -1, cấp bậc của tất cả công hội trong thành Vong Linh -1.]
Hệ thống thông báo: [Trong lịch sử Trọng Sinh, bởi vì người chơi thành Vong Linh từ bỏ nhiệm vụ, bị liên quân của trận doanh Quang Minh xâm lược thành công, cấp bậc thành chính -1, trở thành trấn Vong Linh. Tất cả vũ khí bảo vệ thành bị -1 cấp, vinh dự trận doanh của người chơi thành Vong Linh -100.]
"Đờ mờ!"
Sau khi thế giới phát thông báo ba lần, tất cả người chơi của thành Vong Linh đồng loạt mắng to. Thậm chí còn có người mua toàn bộ loa lớn trong tiệm, ở trên kênh thế giới mắng trận doanh Quang Minh vô sỉ hạ lưu.
Thành chính bị giáng xuống thành trấn, không chỉ thay đổi cái tên, mà diện tích phòng thủ của thành cũng bị giảm xuống tương ứng. So với thành Vong Linh lúc trước, trấn Vong Linh hiện giờ bị thu nhỏ chỉ còn khoảng một nửa, cư dân thành Vong Linh lại nhiều như vậy, chỉ là một trấn nhỏ căn bản là không nhét đủ.
Kỳ thật, thắng bại là chuyện thường tình khi đánh nhau, thua một lần cũng không sao cả. Nhưng bọn hắn tức là bởi vì lần này thua quá con mẹ nó uất ức. Nếu như ngay từ đầu, là cuộc chiến mặt đối mặt thì chỉ với chút người kia của trận doanh Quang Minh, là hoàn toàn không có khả năng thắng. Thế nhưng bọn người kia đâu có thể gọi là chiến tranh xâm lược, đó là chơi trốn tìm, trốn chui trốn lủi giống như chuột, bảo sao người chơi thành Vong Linh không uất ức cơ chứ.
Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ mà xem, chỉ có mấy ngàn người thì người ta dựa vào cái gì mà đấu mặt đối mặt với mấy chục ngàn người bọn họ, ai mà đấu chính diện mới là đồ ngu đó.
Còn đám người chơi Kim Qua Thiết Mã lúc này, lại không uể oải giống như những người khác.
Di tích Atlanta vốn là phụ bản cao cấp, lại là cảnh tượng ẩn, nên tỉ lệ rơi đồ cũng cao, đồ vật mà thủ vệ canh cửa rơi ra còn cao cấp hơn đồ mà BOSS trong phụ bản bình thường rơi ra rất nhiều.
Khai phá cảnh tượng ẩn, làm cho đám người này có được cảm nhận vừa sợ vừa mừng trong cái rủi có cái may.
Bên phía trận doanh Quang Minh, Cuồng Bạo Lôi Thần đã sắp mừng tới phát điên rồi. Dù sao nếu chiến trận doanh lần này mà thua... thì các công hội khác chỉ là giảm chút vinh dự, giảm đi một cấp bậc công hội mà thôi.
Còn Cuồng Bạo Thiên Phạt thì khác, bởi vì Cuồng Bạo Thiên Phạt là một công hội cấp hai, lại là công hội chủ chiến trong chiến trận doanh lần này, trừng phạt cũng sẽ nghiêm trọng hơn các công hội khác rất nhiều. Ngộ nhỡ thất bại, thì Cuồng Bạo Thiên Phạt sẽ không còn tồn tại nữa, thứ đồng thời mất đi không chỉ có công hội, mà còn có cứ điểm pháo đài Thiết Nham vô cùng trọng yếu này nữa.
Những tổn thất này đối với Cuồng Bạo Thiên Phạt mà nói, tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
Sau khi nhìn thấy thông báo hệ thống, Cuồng Bạo Lôi Thần phải vui mừng gần nửa phút đồng hồ, sau đó mới có thể tỉnh táo gửi tin nhắn cho Vô Kỵ.
"Đậu xanh, Vô Kỵ lão đại, các ngươi thật sự chống đỡ được tới cùng kìa."
Cuồng Bạo Lôi Thần cũng biết lúc đó là dạng trường hợp gì. Đừng nói mấy trăm ngàn người đấu với mười một người, cho dù bên kia có ít đi hai con số 0, thì Toàn Chân Giáo cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi trong hoàn cảnh như vậy.
Cho nên dù là bại tướng dưới tay Toàn Chân Giáo, Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không có một câu oán hận nào, nhưng lần chiến thắng trận doanh này, quả thực khiến hắn ta vô cùng mừng rỡ.
"Ừ..." Vô Kỵ thản nhiên trả lời.
"Ách..." Nghe giọng điệu của Vô Kỵ, Cuồng Bạo Lôi Thần sửng sốt một chút trả lời: "Không lẽ ngươi sớm biết sẽ thắng sao?"
"Không biết..." Vô Kỵ trả lời một câu không hề có cảm tình.
"Vậy sao ngươi lại không vui thế." Cuồng Bạo Lôi Thần kỳ quái hỏi. Hắn ta nghĩ Vô Kỵ cũng sẽ phải vui mừng như hắn ta cơ đấy.
Vô Kỵ nhìn đám người chơi Kim Qua Thiết Mã mừng rỡ như điên cách đó không xa, buồn bực nói: "Ta con mẹ nó không vui mừng nổi!"
"A?" Cuồng Bạo Lôi Thần buồn bực hỏi: "Có phải chuyện về Thủy Hạ Khán Ngư không? Ngươi yên tâm, chúng ta vẫn đang coi chừng hắn ta ở điểm sống lại giúp các ngươi. Chờ hắn ta đăng nhập thì sẽ để cho ngươi tự tay giết vài lần..." Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không giả bộ hiền hậu nữa, bất kể là đã xảy ra chuyện gì, thì cứ nhè đầu Thủy Hạ Khán Ngư mà tính sổ là được rồi.
"Mặc kệ chuyện của ngươi..." Vô Kỵ trả lời lại một câu rồi đóng khung trò chuyện lại.
"Đậu xanh, chẳng lẽ chúng ta cứ để bọn hắn được lợi như vậy sao?" Nhìn thấy người chơi Kim Qua Thiết Mã đánh quái rơi nhiều thứ tốt như vậy, mấy người Minh Đô đều nhìn tới đỏ mắt.
Nhóm người Toàn Chân Giáo này luôn luôn liều mạng chiếm lợi ích của người khác, thà chết chứ không chịu thiệt, trơ mắt nhìn người chơi khác giết quái nhặt đồ tốt không phải là tính cách của bọn họ. Còn chưa nói đến việc đám người kia đang còn là người đuổi giết bọn họ nữa.
Vô Kỵ suy nghĩ một chút cười lạnh nói: "Làm sao có thể để cho bọn hắn được hời, phải để cho bọn hắn vui sướng trước, chờ tới khi bọn hắn đánh vào cửa thành xong, thì sẽ cho bọn hắn đẹp mặt."
Lại qua thêm mười phút, bốn thủ vệ canh cửa rốt cuộc bị giải quyết toàn bộ. Người chơi Kim Qua Thiết Mã thu hoạch khá phong phú, đồng loạt ngồi ở cửa thành hồi phục trạng thái.
Trạng thái còn chưa khôi phục tới một nửa, Tung Mã Giang Hồ đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn. Không ngẩng đầu nhìn thì thôi, nhìn xong suýt chút nữa hắn ta bị dọa tiểu ra quần, bởi vì hắn ta thấy vô số NPC từ trong thành đang đuổi giết ra ngoài này.
Dẫn đầu đám NPC là hai Thích khách đang nhanh chóng chạy ra, đồng thời hai người đó còn cầm súng bắn loạn hai bên, khiến cho đội hình NPC phía sau càng ngày càng đông.
"Bố tổ sư, hai Thích khách kia là ai?" Tung Mã Giang Hồ tức giận kêu lên.
Treo Đèn Xem Tên nhìn thoáng qua nói: "Bọn họ không phải người công hội chúng ta, là trận doanh Quang Minh."
"Trận doanh Quang Minh? Không tốt, chúng ta bị bẫy rồi! Nhanh lui lại!"
Tung Mã Giang Hồ vừa hạ lệnh xong, muốn dẫn người rời đi, đột nhiên một luồng sương mù màu hồng nhạt bao phủ đám người bọn hắn lại. Mọi người bắt đầu đi loạn, giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn không ra được. Cùng lúc đó, đám NPC trong thành đã sắp vọt tới trước mặt người chơi Kim Qua Thiết Mã, mà hai Thích khách dẫn đầu không biết từ khi nào đã biết mất không còn bóng dáng.
"Mẹ nó!" Tung Mã Giang Hồ biết bản thân bị tính kế rồi, nhưng lúc này bọn hắn có muốn chạy cũng không chạy ra được, dù sao trước sau đều sẽ chết, nhưng không thể nào chết quá mức uất ức như vậy được.
Vì thế Tung Mã Giang Hồ ra lệnh rõ ràng: "Dàn trận, liều mạng với bọn họ một phen, giết một người kiếm một món!"
Vừa rồi người chơi Kim Qua Thiết Mã đã nếm được ngon ngọt, lúc này nghe Tung Mã Giang Hồ nói vậy lập tức nhiệt huyết sôi trào lên.
Chết một lần thì chỉ rơi 10% kinh nghiệm, nhưng nếu trước khi chết nhặt được thứ tốt, thì chút kinh nghiệm kia cũng chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ vậy, người chơi Kim Qua Thiết Mã sĩ khí đại chấn, lập tức lao tới giao tranh với đám NPC từ trong thành xông ra.
Trong thành NPC có thực lực mạnh mẽ chân chính chỉ có quái thủ vệ, vì lý do an toàn quái Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư dẫn tới không phải quá cao cấp. Vì thế đám người Kim Qua Thiết Mã cắm đầu đánh cũng không được gì mấy, quả thật là ngu ngốc giống hệt đám NPC này.
"Đệt, bọn người kia đủ ác độc đó, kiếm nhiều thứ tốt như vậy thì chết trở về cũng đáng." Minh Đô nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Vô Kỵ nói: "Được rồi, dù sao đám quái này chúng ta cũng không đánh được, đợi lát nữa chờ bọn hắn chết gần hết, chúng ta đi ra kiếm mót chẳng phải là càng vui sướng hơn sao?"