Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 627 - Chương 629: Sức Mạnh Con Rối

Trang 314# 2

 

 

 

Chương 629: Sức mạnh con rối
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thời điểm Vương Vũ đang ở trong cảnh tượng ẩn đánh BOSS, thì người chơi ở thành Vong Linh đang đau hết cả đầu.

Khu vực bên ngoài Đầm Lầy Vong Linh có thể cho người chơi hoạt động chỉ lớn có chừng đó, vậy mà mấy chục ngàn người chơi tìm tới tìm lui, chỉ còn chưa lật tung đáy đầm lầy lên trời mà tìm, nhưng người Toàn Chân Giáo giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Thời gian còn không đến mười phút, nhìn trên màn ảnh, mười một người không phải người chơi thuộc trận doanh Hắc Ám, tất cả người của thành Vong Linh bắt đầu luống cuống.

"Lão đại, vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ bọn họ không ở thành Vong Linh?" Treo Đèn Xem Tên lo lắng hỏi Tung Mã Giang Hồ.

Mục tiêu là mười một người không tính là nhỏ, cũng không phải ai trong số đó cũng là nghề nghiệp có thể ẩn thân hoặc có thể chạy trốn nhanh. Nhiều người tìm kiếm trong thời gian dài như vậy, thế nào cũng phải tìm được một người chứ, đằng này tìm gần hai mươi phút rồi, mà ngay cả bóng người cũng không thấy một cái, chuyện này quá kỳ lạ rồi.

"Không thể nào có chuyện đó, nhiệm vụ có hệ thống theo dõi, nếu bọn họ rời khỏi phạm vi thành Vong Linh, nhất định sẽ bị phán định là từ bỏ nhiệm vụ. Cho nên chắc chắn bọn họ đang ẩn nấp ở chỗ nào đó mà chúng ta không nghĩ tới." Tung Mã Giang Hồ trầm ngâm nói: "Nhất định còn có chỗ nào đó mà chúng ta chưa tìm?"

"Không thể nào, phàm là cảnh tượng có thể lục soát thì đều lục soát rất nhiều lần rồi. Nếu nói có nơi nào chưa kiếm thì chỉ còn phía dưới đầm lầy thôi." Treo Đèn Xem Tên bất đắc dĩ nói.

"Phía dưới đầm lầy?" Chỉ là một câu nói bâng quơ của Treo Đèn Xem Tên mà thôi... Thế nhưng Tung Mã Giang Hồ nghe vậy thì chợt thấy trước mắt tỏa sáng, trong lòng cũng rộng mở hơn.

"Đúng, chính là dưới đầm lầy, bọn họ nhất định đang ẩn nấp ở dưới đó!" Tung Mã Giang Hồ nói.

Vẻ mặt Treo Đèn Xem Tên ngu ngơ nói: "Lão đại, đừng đùa. Đâu phải chúng ta chưa từng đi qua Đầm Lầy Vong Linh, nơi đó là nơi người chơi có thể ở lại sao? Còn con mẹ nó phía dưới đầm lầy, làm sao mà đi vào được."

"Không! Có một chỗ hẳn là có thể đi vào!" Tung Mã Giang Hồ nói.

"Chỗ nào vậy?"

"Địa điểm tên người chơi phe Trung Lập tự sát." Tung Mã Giang Hồ đắc ý nói.

Treo Đèn Xem Tên bóp gáy nói: "Ý của lão đại là chúng ta cũng đi tự sát sao?"

"Không cần tự sát, nơi đó rất có thể cửa vào phía dưới đầm lầy!" Tung Mã Giang Hồ nói.

Nếu nhảy vào đầm lầy tự sát, thì hiện tại Vương Vũ đã chết rồi, nhưng bây giờ Vương Vũ vẫn còn sống tới tự do tự tại như trước.

Còn một điểm nữa chính là, thời điểm Vương Vũ nhảy xuống đầm lầy, Tung Mã Giang Hồ có mặt tại hiện trường. Lúc đó quyển trục truyền tống đã có ánh sáng trắng, nhưng Vương Vũ vẫn đâm đầu nhảy vào đầm lầy, khi ấy Tung Mã Giang Hồ trơ mắt nhìn hắn nhảy xuống, thì không thể nào có chuyện Vương Vũ dùng quyển trục truyền tống chạy trốn. Cho nên ngay từ đầu Tung Mã Giang Hồ đã cảm thấy có chút kỳ quái, hiện giờ nghe Treo Đèn Xem Tên nói như vậy, hắn ta rốt cuộc suy nghĩ ra.

"Đi, nhanh tới bến tàu!" Nghĩ xong, Tung Mã Giang Hồ vội vàng ra lệnh trong kênh công hội.

Toàn bộ năm trăm người của Kim Qua Thiết Mã nhanh chóng đi tới vị trí mà Vương Vũ nhảy xuống.

Nhìn đầm lầy sủi bọt trước mắt, tất cả mọi người đứng lại tại chỗ, không ai dám bước xa hơn một bước.

"Một Cây Đèn, ngươi nhảy vào thử đi!" Một người chơi đứng cạnh, xúi giục Treo Đèn Xem Tên.

"Con mẹ ngươi, sao ngươi không nhảy vào đi." Treo Đèn Xem Tên lui về sau một bước. Cứ nói đùa, đây chính là Đầm Lầy Vong Linh đó, dính một giọt thôi cũng chết người đó.

Ngay tại lúc mọi người còn đang đùn đẩy nhau, Tung Mã Giang Hồ không nói hai lời thả người nhảy vào đầm lầy. Ngay sau đó, trong kênh công hội truyền tới tin tức của Tung Mã Giang Hồ.

"Phía dưới quả nhiên có thể giấu người, anh em nào có HP cao hơn 2500 đều xuống hết đi."

Dù sao đầm lày cũng có đả thương người, Tung Mã Giang Hồ giang hồ nhảy vào thì không đến nỗi nào, nhưng Cung thủ chỉ có 3000 máu, nhảy vào xong thì lập tức chỉ còn một tầng máu mỏng. Xem ra cảnh tượng này là chuẩn bị cho người chơi cao cấp rồi.

Sau khi nhận được tin tức của Tung Mã Giang Hồ, đám người chơi của Kim Qua Thiết Mã chẳng còn lo sợ gì nữa, không nói hai lời lập tức nhảy vào theo.

Sau khi nhìn thấy dưới đầm lầy lại ẩn giấu một cảnh tượng như vậy, tất cả người chơi của Kim Qua Thiết Mã đều cảm thấy chấn động. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo đang ngồi trong một cái lồng, chơi mạt chược, người chơi Kim Qua Thiết Mã tức tới sắp nổ phổi luôn.

Mẹ nó, vì tìm kiếm mấy tên rác rưởi này mà bọn họ chạy đông chạy tây ở bên ngoài tới mức sắp điên rồi, thế mà đám người kia lại trốn dưới đáy nước, thoải mái nhàn nhã xào mạt chược, dù là ai gặp phải tình cảnh này đều sẽ không giữ bình tĩnh nổi.

"Con mẹ nó, bọn họ đuổi tới nơi này rồi!" Nhìn thấy đám người Kim Qua Thiết Mã, Ký Ngạo kích động nói.

"Sốt ruột cái gì, bọn họ không vào được, bốn điều.. Chó Xuân ngươi mà còn nhìn lén bài ông đây, thì ông đây sẽ giáng một sét đánh chết ngươi." Minh Đô cảm thấy không sao cả, nói.

Vô Kỵ vừa đứng dậy vừa nghiêm mặt nói: "Cũng không chắc đâu, chúng ta mau chạy đi thôi."

"Vô Kỵ, luận không biết xấu hổ thì ta phục ngươi nhất, thắng được tiền là muốn bỏ chạy? Ngồi xuống, lần này lão phu hồ rồi." Xuân Tường ngồi bên cạnh kéo lấy quần áo Vô Kỵ, cũng nhìn chằm chằm Minh Đô và Ký Ngạo. Vô Kỵ bất đắc dĩ lại ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Tung Mã Giang Hồ đã mang theo người chơi của Kim Qua Thiết Mã đi tới bên ngoài di tích Atlanta. Đột nhiên, một lực hút thật lớn, hút toàn bộ đám người bọn họ vào trong.

"Kìa, thật sự vào được rồi." Nhìn thấy người chơi ở đối diện, đám người Toàn Chân Giáo thấy kẻ địch xông tới thì hoảng sợ, cuống quýt đứng dậy lui về phía sau.

"Đừng sốt ruột, chờ lão phu thắng ván này rồi tính tiếp..." Xuân Tường vẫn không muốn hạ bài.

Minh Đô nghiêng đầu, liếc mắt ngó bài Xuân Tường một cái, không nói hai lời vung tay lên, thu hết toàn bộ bài vào trong túi.

Xuân Tường tuyệt vọng quát lên: "Đờ mờ các ngươi, lão phu đang có bài tốt tuyệt thế!"

"Tốt cái đầu ngươi á, chạy nhanh đi!" Bao Tam và Doãn Lão Nhị chia nhau kéo Xuân Tường, ném lên vai, chạy theo đám người Vô Kỵ về phía cửa thành.

Xuân Tường luống cuống tay chân ném vài cái pháp thuật, chặn đường người chơi Kim Qua Thiết Mã đang đuổi theo. Đám người Toàn Chân Giáo không hổ là có kinh nghiệm chạy trốn xuất sắc, chỉ trong chớp măt, đã bỏ chạy khỏi tầm nhìn của người chơi Kim Qua Thiết Mã.

Tung Mã Giang Hồ dẫn người đuổi tới chỗ cửa thành Atlanta, nhưng không thấy bóng dáng đám người Toàn Chân Giáo đâu cả.

"Ủa? Bọn người kia đi đâu rồi?"

Trong phạm vi thành Atlanta không hề có vật che chắn, liếc mắt một lần là có thể nhìn thấy toàn cảnh, mà thủ vệ cũng không có động tĩnh gì. Tung Mã Giang Hồ có thể kết luận bọn họ không đi vào thành, nhưng vì sao lại đột nhiên biến mất?

Trong lúc Tung Mã Giang Hồ còn đang buồn bực khó hiểu, đột nhiên đám thủ vệ ở cửa thành động, nện bước nhanh chóng lao tới vị trí của người chơi Kim Qua Thiết Mã.

"Không tốt, có mai phục!" Đám người Kim Qua Thiết Mã thấy thế, vội vã chạy vào trong phạm vị công kích của thủ vệ Atlanta, đồng loạt phát động công kích.

"Lão Ngưu, Đạo Tuyết, làm tốt lắm."

Cách cửa thành không xa, đám người Toàn Chân Giáo ở trong mệ trận nhìn quái vật giao chiến với người Kim Qua Thiết Mã, trên mặt hiện lên nụ cười giả dối.

"Tiện tay mà thôi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết thản nhiên trả lời.

Tuy bốn thủ vệ ở cửa thành có thuộc tính kinh người, hơn nữa còn là quái vật cấp 60, nhưng dù sao bọn họ cũng là quái vật loại hình con rối, không có chỉ số thông minh. Thực lực của đám người Kim Qua Thiết Mã cũng không tầm thường, bị tổ hợp có mấy trăm người chơi tinh anh như vậy vây công, không đến năm phút, đã có một thủ vệ bị đánh thành mảnh nhỏ.

Cùng lúc đó, Vương Vũ đang chiến đấu với Con Rối Của Thần đột nhiên nhận được gợi ý của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Thiên phú "Sức mạnh con rối" của Con Rối Của Thần đã phát động, thuộc tính của Con Rối Của Thần tăng lên 1%].


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment