Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 634 - Chương 636: Một Phong Thư

Trang 318# 1

 

 

 

Chương 636: Một phong thư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Tỉ lệ rơi vật phẩm ở tràng cảnh ẩn thật đúng không phải là quá tốt, lần thứ nhất đã sờ ra Ám Kim, nhưng mà tuy trang bị này có thuộc tính mạnh, nhưng sử dùng vào thực tế cũng rất bình thường.

Đầu tiên đây là vũ khí cấp 60, giai đoạn hiện nay hoàn toàn không có ai dùng đến, tiếp theo tất cả bốn kỹ năng của trang bị này đều là chủ động, nếu mỗi một cái kỹ năng đơn lại trên một thanh vũ khí, có lẽ tính thực dụng sẽ càng mạnh hơn một chút, thế nhưng tất cả kỹ năng đó lại trên cùng một thanh vũ khí, thì với lượng nội lực được tăng lên như thế kia của nghề Chiến sĩ cùng với Kỵ sĩ, muốn dùng món vũ khí này đoán chừng phải tẩy điểm trí lực.

Chiến sĩ trí lực là một cách chơi có tính khai sáng như thế....

“Hừ, món rác này ư? Cho không ta sẽ lấy!” Nhìn thuộc tính của Thánh Kiếm Thập Tự, mọi người phỉ nhổ với vẻ khinh thường, tay Vương Vũ này luôn có thể sờ ra mấy thứ ly kỳ cổ quái.

Thanh vũ khí thứ hai vẫn là Ám Kim, Súng Thánh Thập Tự, thuộc tính không thua kém Thánh Kiếm Thập Tự bao nhiêu, xem ra là phân phối theo dây chuyền sản xuất của đầy tớ của thần.

“Liên tục sờ ra hai thanh vũ khí ngụy Ám Kim, hôm nay lão Ngưu ăn may nhỉ.” Minh Đô nói như người chỉ biết võ mồm mà không biết thực tế ra sao.

Như loại trang bị có tính thực dụng cực thấp này, thuộc tính và cấp bậc hoàn toàn không ngang nhau, bình thường được gọi là ngụy trang bị, nhưng mà cách thức nhận định của hệ thống khác với cách thức nhận định của người chơi, có thể sờ đến ngụy trang bị coi như là một loại vận may, liên tục sờ được hai món ngụy Ám Kim cũng không dễ dàng gì với việc sờ hai món Ám Kim cực phẩm.

Có thể thấy được vận may này của Vương Vũ cũng là thối đến cực hạn, đành chịu thôi, phần thưởng phụ bản móc nối trực tiếp với độ hoàn thành, Vương Vũ này đánh chết BOSS với ý đồ đầu cơ trục lợi, hắn có thể sờ được ngụy Ám Kim cũng là do duyên cớ đấu solo với BOSS, nếu như Con Rối Của Thần bị việc đầu cơ trụ lợi của Vương Vũ đánh chết, chỉ sợ có sờ được món Bạch Ngân cũng là ngụy Bạch Ngân.

“Bớt nói nhảm đi, có thể vượt qua phụ bản cũng không tệ rồi, ngươi cứ tiếp tục nói nhiều thì đợi lát nữa sờ được thứ ngươi cần dùng sẽ không cho ngươi.” Vương Vũ đáp lời Minh Đô, hắn tiếp tục sờ thi thể BOSS.

Rất nhanh Vương Vũ đã lấy ra món trang bị thứ ba, lần này là một đôi cánh, nhìn với dáng vẻ của nó thì đúng là đôi cánh sau lưng Con Rối Của Thần.

Đôi Cánh Thiên Sứ (Áo Choàng) (Hư hao) (Có thể phục hồi) (Không thể đeo)

Giới thiệu vật phẩm: Tượng trưng cho sức mạnh của Thiên sứ, là đạo cụ chuyên dụng để tiến vào cảnh tượng đặc biệt.

“Con mẹ nó, là áo choàng! Tay lão Ngưu này thật đúng là cái thứ ly kỳ cổ quái gì cũng có thể sờ ra được ha.”

Sau khi Vương Vũ bày thuộc tính của Đôi Cánh Thiên Sứ vào kênh công hội, cả đám người muốn lòi cả tròng mắt ra.

“Chậc chậc, thời trang tốt như thế lại không thể dùng, lão Ngưu ngươi đây uất ức thật.”

Sau khi thấy điểm xuyết phía sau Đôi Cánh Thiên Sứ, cả đám người lập tức tiếc hận một hồi.

“Không có gì phải uất ức cả, thứ đồ chơi này mặc vào rất vướng tay vướng chân ấy mà...” Nói thật, Vương Vũ thực sự chướng mắt Đôi Cánh Thiên Sứ, Võ sư là nghề mà mỗi động tác không thể không dứt khoát, hắn mặc áo choàng này vào rõ ràng không hợp để chiến đấu.

“Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biết thứ đồ chơi này rất có giá trị không?” Nghe thấy thái độ như vậy của Vương Vũ, cả đám gia súc Toàn Chân Giáo đều gào lên.

“Ngươi không cần có thể cho ta mà, ta ném vào cửa hàng hệ thống cũng có thể thu về mấy trăm đồng vàng.”

“Có thiệt hay không?” Vương Vũ nghe cả bọn nói như thế, khẽ biến sắc, bà xã của hắn mở cửa tiệm, dĩ nhiên biết tính lừa bịp của cửa hàng hệ thống, ném vài thứ mấy đồng vàng vào hệ thống cửa hàng cũng chỉ được mấy chục đồng bạc, ném đôi cánh hỏng này vào cửa hàng lại có thể thu về mấy trăm đồng vàng, cũng quá phóng đại mà.

“Tất nhiên là sự thật rồi, đây chính là thời trang đó!” Cả đám nói.

Thứ thời trang này đúng là khá hiếm có, ngay cả những người chơi lão làng về game như Toàn Chân Giáo này, cũng chỉ nghe nói đến, chưa từng được mặc.

Dù sao chung quy mà nói Trọng Sinh là một trò chơi chiến đấu giữa kiếm và ma pháp, quần áo mũ giáp linh tinh trong đó cũng có thiên hướng tạo hình chiến đấu, kiểu dáng của những trang phục này không lớn, còn có tính thực dụng rất mạnh, đem bán cũng chẳng được bao nhiêu, chẳng hạn như Thiên Tàm Giáp của Vương Vũ, mặc vào giống như mai rùa đen, mặc ra ngoài chưa nói đến việc đánh chết người, đã có thể làm người ta cười chết.

Cực kỳ quan trọng nhất chính là, ngoài trang bị cấp bậc có sự kiện lịch sử trong truyền thuyết ra, trang bị trong trò chơi phần lớn là sản phẩm có số lượng, trang bị của người chơi có cùng nghề nghiệp hay cùng cấp bậc đều giống như chế cùng một kiểu, rập theo khuôn khổ.

Người chơi nam theo đuổi sự cá tính, người chơi nữ chán ghét mặc giống nhau, bởi vậy trên diễn đàn có không ít game thủ phản hồi vấn đề này với công ty game, mà công ty game phản ứng khá nhanh chóng với điều này, ngay tại lúc beta game đã nhanh chóng tung ra hệ thống Thương Thành thời trang, điều này không chỉ giải quyết được vấn đề game thủ đưa ra, còn có thể vơ vét một khoản từ đó... Đúng là một công đôi việc.

Dường như nhà phát hành game cũng cảm thấy chột dạ với hành vi không biết xấu hổ của bọn họ, trong lúc tung ra hệ thống Thương Thành bán thời trang, bọn họ còn tuyên bố với bên ngoài, quái vật cũng có xác suất rơi ra thời trang.

Về phần sác xuất này bao nhiêu, quyền giải thích cuối cùng vẫn thuộc về công ty game, dù sao thời trang hiện nay chỉ có ở Thương Thành trong trò chơi tung ra sản phẩm mới theo định kỳ, vẫn chưa nghe nói người chơi nào đánh quái nhặt được cả.

Giá tiền thời trang trong Thương Thành khá đắt, một món rẻ nhất cũng phải trên trăm đồng vàng, mặc dù bình thường thời trang đều trừ biệt đẹp đẽ thì không có bất kỳ thuộc tính gì, nhưng mà việc mặc thời trang tượng trưng cho người có tiền, quả thực là vũ khí làm màu khá hợp với người chơi có tiền mà lại ưa thích sống ảo, khiến cho thời trang rất được game thủ đại gia yêu thích.

Giống những người Toàn Chân Giáo này tuyệt đối sẽ không tốn tiền cho thời trang, cho nên Vương Vũ cũng chưa từng hiểu về thứ này.

Tuy rằng bộ trang phục Bách Hoa kia của Minh Đô không phải thời trang, thế nhưng do có thuộc tính thay đổi hình dạng, có một thời gian cũng bị đẩy lên giá cao...

Đôi Cánh Thiên Sứ là một món áo choàng đắt tiền nhất trong thời trang, hơn nữa tạo hình đôi cánh này lại càng là cực phẩm trong cực phẩm, còn gồm có thuộc tính đặc biệt, thời trang bình thường không có thuộc tính cũng đã quý giá như vậy, huống chi Đôi Cánh Thiên Sức này chứ?

“Là vậy sao?” Vương Vũ nghe vậy, thuận tay mở giao diện rèn trong thuật Ma Luyện ra, ném Đôi Cánh Thiên Sứ vào trong.

Thuật Ma Luyện có thể đúc lại trang bị, cũng có thể phục hồi, nói trên nguyên tắc là có thể phục hồi Đôi Cánh Thiên Sứ, nhưng sau khi ném vào, hệ thống nhắc nhở: Vật phẩm đặc biệt, không thể đúc lại, xin nhanh chóng thăng cấp kỹ năng sinh hoạt của bạn.

“...” Nhìn hệ thống nhắc nhở, Vương Vũ với vẻ mặt nghẹn lời, xem ra thứ đồ chơi này thật sự có giá trị, hệ thống cũng không để cho mình đục nó rồi sao.

“Được lắm, không thể sửa thì không thể sửa nhé, coi như ném vào cửa hàng cũng có thể kiếm được một khoản.”

Ngược lại Vương Vũ thuộc phái dễ tính, hắn thấy không thể phục hồi sẽ tiện tay xếp Đôi Cánh Thiên Sứ vào loại rác để bán lại cửa hàng, sau đó Vương Vũ tiếp tục sờ thi thể BOSS.

Vật phẩm sờ ra cuối cùng không phải trang bị cũng không phải sách kỹ năng, mà là một phong thư.

Thư của Đại Ma Đạo Sư Regis: Vật phẩm đặc biệt, giữ bức thư này có thể kích hoạt nhiệm vụ nghề Di Dân Của Atlanta.

“Của ta, của ta!” Sau khi thấy phong thư này, mọi người còn chưa kịp nhận ra đây là vật gì, Minh Đô đã la lên đầu tiên.

“Im miệng, ngươi có biết đây là thứ gì không? Sẽ là của ngươi à, còn kêu nữa ta sẽ cấm nói ngươi luôn đấy.” Vô Kỵ nói với vẻ bực bội.

“Nhảm nhí, Đại Ma Đạo Sư Regis, khẳng định là nhiệm vụ nghề nghiệp của Pháp sư ma pháp rồi.” Minh Đô nói: “Hơn phân nửa là nhiệm vụ nghề nghiệp anh hùng.”

“Nói dóc, Regis là ai? Trong bảy vị anh hùng có người như vậy sao?” Vô Kỵ tiếp tục khinh thường.

Minh Đô nói với vẻ truyền bá tư tưởng: “Ngươi quan tâm hắn là ai làm gì, nói không chừng chính là thầy của Pháp sư Renault đấy.”

Xuân Tường cười ha hả nói: “Cũng có thể là thầy của Thuật sĩ nhé, dù sao nghề nghiệp hệ pháp có thay đổi đến vạn lần cũng không thay đổi được bản chất, NPC thành Atlanta lại đặc biệt như vậy, lỡ như người ta cũng thông thạo hai hệ Quang Minh và Hắc Ám thì sao?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment