Trang 318# 2
Chương 637: Có việc muốn nhờ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Đúng vậy, nhỡ đâu tên Re gì đó này cũng thông thạo ma pháp hệ Thánh Quang thì sao? Cho nên ba người chúng ta cũng có phần trong phong thư này, chúng ta đấu thầu thôi.” Hai người Vô Kỵ và Xuân Tường cấu kết nhau làm việc xấu đã lâu, trong nháy mắt đã hiểu ra ý đồ của Xuân Tường.
Tính khí của thằng nhãi Minh Đô này chính là không chiếm được lợi sẽ có cảm giác hắn ta chịu thiệt rồi, lần này chỉ có mỗi Minh Đô không có được trang bị chuyên thuộc, trong lòng hắn ta đang thấy bứt rứt đây mà, thấy Vương Vũ sờ ra thứ gì đã muốn vơ vét thứ đó trong tay Vương Vũ theo bản năng hòng để bù đắp tổn thất của bản thân.
Nếu như đi phụ bản bình thường, tất cả mọi người đóng góp sức lực thì hợp tình hợp lý mà hưởng những món lời đó, Vương Vũ với tính cách sảng khoái cũng sẽ không để ý, nhưng lần này xét việc đánh phụ bản, về cơ bản xem như là Vương Vũ một mình quét phụ bản, chẳng qua cả đám người Toàn Chân Giáo có tác dụng gây rối cho Vương Vũ thêm mà thôi.
Vả lại trong khi mọi người ở cửa thành gây thêm phiền phức cho Vương Vũ cũng vơ vét được không ít thứ tốt, lúc này cả đàm vẫn không dám để lộ ra, do việc ấy nên mọi người đang thấy hổ thẹn trong lòng, huống hồ Vương Vũ cũng không thể dùng được mấy thứ Con Rối Của Thần rơi ra, nếu như ngay cả món đồ này mà Minh Đô cũng chiếm lấy, vậy thì bọn họ thật có phần không phúc hậu, dù sao Vương Vũ còn phải nuôi gia đình sống qua ngày đó, cho nên cũng phải khiến Minh Đô rơi chút máu dù bất cứ giá nào mới được, ai bảo hắn ta cướp được nhiều đồ nhất chi.
“Đấu thầu cái rắm ấy, ông đây còn không biết suy nghĩ của hai ngươi sao? Ngươi cho ông đây là ai chứ? Ngay cả tiện nghi này mà ông đây cũng chiếm thì còn là người sao!” Minh Đô cũng không ngốc, dĩ nhiên hiểu ý của hai người, dứt lời Minh Đô lấy một quyển sách kỹ năng từ trong túi ra nói: “Ngay từ đầu ta cũng không muốn lấy không, lão Ngưu này, ta đổi quyển sách này với ngươi thế nào?”
Công Trình Học Trung Cấp: Kỹ năng hiếm có, sau khi sử dụng tăng kỹ năng sinh hoạt Công Trình Học lên trung cấp, nghề nghiệp yêu cầu: Thợ rèn.
“Được!” Vương Vũ nhìn thoáng qua sách kỹ năng Minh Đô phát ra, trả lời rất sảng khoái.
Sách kỹ năng sinh hoạt vẫn luôn là vật phẩm quý giá, Công Trình Học Trung Cấp là sách kỹ năng nghề nghiệp sinh hoạt ẩn, giá của nó cũng chỉ cao chớ không thấp hơn sách kỹ năng bình thường.
Mà phong thư của Regis cũng chỉ là một đầu mối nhiệm vụ, cụ thể vẫn chưa biết được có phải là nhiệm vụ đều gì, tất nhiên giá cả cũng kém xa sách kỹ năng Công Trình Học Trung Cấp, xem ra Minh Đô thật sự không tính chiếm tiện nghi của Vương Vũ, với tính cách của tên nhóc này mà nói thì đây quả thực hiếm thấy.
Nhiệm vụ thành Atlanta vốn là nhiệm vụ công hội cấp 60, phải có sức người và của cải đầy đủ mới có thể hoàn thành 100%.
Cho nên Toàn Chân Giáo quét một chuyến phụ bản này, thật lòng thì thu hoạch không tính là phong phú, bởi vậy có thể thấy hệ thống Trọng Sinh rất chặt chẽ cẩn thận, nhiệm vụ phải tiến hành theo chất lượng, người chơi cấp thấp muốn vượt qua nhiệm vụ cấp cao bằng việc lợi dụng sơ hở để đầu cơ trục lợi, phần thưởng nhận được cũng chỉ như vậy mà thôi.
Điều đáng giá duy nhất phải vui mừng chính là lần này Thủy Hạ Khán Ngư thê thảm rồi, y hãm hại Cuồng Bạo Thiên Phạt thảm thương như vậy, Đồng Tâm Minh cũng bị y gây sức ép cho tan rã, ngay cả Niệm Lưu Vân cũng vứt bỏ y, bây giờ Thủy Hạ Khán Ngư đã phải trở thành chuột qua đường ở thành Lôi Bạo.
Giờ đây Cuồng Bạo Thiên Phạt tiếp nhận một số lớn người chơi thuộc Đồng Tâm Minh, quy mô công hội khuếch trương lớn đến trên vạn người, bọn họ có đủ thời gian và tính nhẫn nại đè chết Thủy Hạ Khán Ngư, chỉ cần y có một chút đầu óc, có lẽ cũng sẽ không chơi trò chơi này nữa.
Đối với Toàn Chân Giáo mà nói, việc ép Thủy Hạ Khán Ngư rời khỏi trò chơi cũng không hề có cảm giác thành tựu, trước lạ sau quen mà, ngày trước kẻ dưới tay Thủy Hạ Khán Ngư có công hội đứng đầu server, cũng bị đám người kia chỉnh đến chết rồi, huống hồ bây giờ y như chó nhà có tang, đuổi y đều là chuyện thuận tay.
Mọi người Toàn Chân Giáo trở lại thành Lôi Bạo trong trận doanh Quang Minh, phẩn thưởng của cuộc chiến trận doanh cũng đã phát xuống.
Phần thưởng rất đơn giản, đều tăng 100 điểm vinh dự trận doanh Quang Minh và trận doanh trung lập, cấp bậc công hội tăng lên 2 cấp...
Do vậy nên Toàn Chân Giáo cũng trở thành công hội mãn cấp đầu tiên trong Trọng Sinh, có đặc quyền thăng cấp lãnh địa thành thành trì.
Độ vinh dự và cấp bậc công hội tăng lên, trong mắt bọn nhàn rỗi Toàn Chân Giáo này cũng không ảnh hưởng gì, dù sao hết thảy Toàn Chân Giáo chỉ có 16 người, chỉ cần cấp bậc công hội không trở về con số 0, cấp 1 hay cấp 5 cũng không khác nhau.
Điều duy nhất làm cho cả đám Toàn Chân Giáo thấy vui mừng chính là phần thưởng điểm kinh nghiệm, phần thưởng kinh nghiệm lớn của cuộc chiến trận doanh trực tiếp tăng cấp bậc của bọn họ lên đến cấp 40, Vương Vũ cũng từ cấp 42 tăng lên cấp 43.
Cấp 40 đã có thể học kỹ năng trung cấp rồi, thực lực chênh lệch với cấp 30 phải nói là như trời với đất.
“Lão đại Vô Kỵ, ta tự mình bày tiệc đón tiếp các huynh đệ, ngài nhất định phải nể mặt đấy.”
Lúc mọi người Toàn Chân Giáo vượt qua lâu đài Thiết Nham, ngay tức khắc Cuồng Bạo Lôi Thần đã nhận được thông báo, y vội vàng gửi tin nhắn cho Vô Kỵ.
Đừng thấy Cuồng Bạo Thiên Phạt do nguyên nhân từ Toàn Chân Giáo, bị làm cho lông gà tiết vịt, thế nhưng lý do của y xuất phát từ cảm kích cả bọn Toàn Chân Giáo.
Dù sao nếu không phải Toàn Chân Giáo chống đỡ đến hết trận doanh chiến, Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng đã không còn tồn tại nữa, dĩ nhiên lâu đài Thiết Nham sẽ không có chủ, tổn thất này thật có thể trực tiếp khiến cho Cuồng Bạo Lôi Thần trở về lúc trước giải phóng.
Về phần trước kia có chút xung đột với Toàn Chân Giáo, Cuồng Bạo Lôi Thần theo phương pháp rất có phong cách Toàn Chân Giáo, y đẩy mọi sai lầm lên đầu Thủy Hạ Khán Ngư, làm cho Thủy Hạ Khán Ngư không thể xoay người, tất nhiên kết quả là tất cả mọi người đều vui vẻ.
“Thật là làm phiền các ngươi, chúng ta ngại quá.” Vô Kỵ cười đáp: “Các ngươi ở đâu vậy? Bây giờ chúng ta sẽ qua liền.”
Tên khốn Toàn Chân Giáo này thích nhất tiêu sài mà không tốn tiền của bản thân, theo cách nói của Minh Đô chính là “Tiện nghi này, ta không thể không chiếm.” Cuồng Bạo Lôi Thần mời khách đương nhiên không đi tay không là không được.
“Tại quán rượu Thiên Phạt trong thành, do công hội chúng ta mở.” Cuồng Bạo Lôi Thàn nói.
Trong Trọng Sinh chỉ có chỗ uống rượu, không có chỗ ăn cơm, thế nhưng ăn hàng thì chỗ nào cũng có, các công hội lớn có những người chơi bình thường học kỹ năng nấu nướng bình thường cũng sẽ mở quán cơm, là nguồn tài chính của các công hội lớn.
“Chậc chậc, tên này thâm thật, còn không có văn hóa bằng lão Ngưu.” Vô Kỵ bĩu môi.
Cái gọi là trình độ của Cuồng Bạo Thiên Phạt quả thực đủ buồn nôn, trước đó Vô Kỵ đã thấy qua tên món đồ ăn là Thiết Ngưu... Không thể ngờ Cuồng Bạo Lôi Thần còn có thể nấu nướng.
Tên quán rượu Thiên Phạt không có nhiều người biết đến, ở thành Lôi Bạo lại rất nổi danh, cửa tiệm do người chơi mở có cảm giác không giống với cửa tiệm do NPC mở, được người chơi hầu hạ cũng thích hơn NPC hầu hạ nhiều, tuy nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng là được, cũng không có ai ngu xuẩn đến mức đến trên địa bàn của các công hội lớn nhất ra vẻ đại gia.
Chỉ trong chốc lát, đoàn người Toàn Chân Giáo đã đến quán rượu Thiên Phạt trong truyền thuyết, Cuồng Bạo Lôi Thần đã cung kính chờ đợi từ lâu.
Cuồng Bạo Lôi Thần có đủ thành ý, cũng không cố ý phô trương lãng phí điều gì, người theo sau Cuồng Bạo Lôi Thần đều là người quen đã từng cùng nhau chiến đấu ở nhà gỗ, điều này làm cho Vô Kỵ cảm nhận sâu sắc việc nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, Cuồng Bạo Lôi Thần này có bộ dạng ngốc nghếch như vậy, nhưng rất biết cách làm người.
“Lão đại Vô Kỵ, nghe nói khi ở Trận doanh chiến, đã mở ra phụ bản loại lớn cấp 60 phải không?” Sau khi mọi người ngồi xuống tán dóc một hồi, Cuồng Bạo Lôi Thần chợt hỏi.
“Đúng vậy, tiện tay mở được, có gì không?” Vô Kỵ hỏi ngược lại.
Vô Kỵ rất thông minh, Cuồng Bạo Lôi Thần không thể nào không có gì lại ân cần, y còn cố ý tìm những người quen đến để lôi kéo tình cảm, nhất định có chuyện gì muốn nhờ vả hắn ta.
“Tiện tay mở...” Cuồng Bạo Lôi Thần nghe vậy khóe miệng co rút, phụ bản cấp 60 meo meo mở ra nhiệm vụ ôi chao, nói giống như có thể tố khi đánh mạt chược vậy, giọng điệu thật lớn,
“Chuyện đó, ta có một việc muốn nhờ ngươi...” Cuồng Bạo Lôi Thần nói.