Trang 319# 2
Chương 639: Đo độ dày của da mặt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Có thật không?" Ban đầu khi nghe thấy Vương Vũ nói mình không biết nội dung cốt truyện, Cuồng Bạo Lôi Thần còn đang buồn bực đây, lúc này nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy, Cuồng Bạo Lôi Thần lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Lão đại Vô Kỵ, ngươi đừng có lừa gạt ta đó..." Cuồng Bạo Lôi Thần rất sợ Vô Kỵ đang lừa mình, vội vàng nói thêm.
"Yên tâm đi, ta không lừa ngươi đâu." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.
Cuồng Bạo Lôi Thần kích động nói: "Không biết lão đại Vô Kỵ có cách nào có thể giúp ta tìm được manh mối của nhiệm vụ này không?"
"Hì hì!" Vô Kỵ không trả lời Cuồng Bạo Lôi Thần mà chỉ cười thần bí một tiếng nói sang chuyện khác: "Lão đại Lôi Thần, quý công hội có gần mười nghìn con người, làm gì có chuyện gì lại không giải quyết được, vì sao cố tình phải chạy đến tìm chúng ta?"
Cuồng Bạo Lôi Thần trả lời: "Lão đại Vô Kỵ, không phải ngươi biết rõ còn cố hỏi đấy sao, thứ như hoàn cảnh nội dung cốt truyện này, có thể biết được nhiều bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu mà."
"Ồ." Vô Kỵ lại nói: "Xem ra chúng ta cũng đều là người đầu cơ trục lợi nhỉ... Tuy ta có cách lấy được nội dung cốt truyện, nhưng mà cũng không dễ dàng như vậy, ngươi cũng biết đó..."
Hóa ra Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không phải không biết quy tắc, mà là y thật sự cho rằng một bữa cơm có thể lấy được tin tức tình báo từ trong miệng mấy người Toàn Chân Giáo... Đám người Toàn Chân Giáo này làm gì chứ, bắt người thì tay không ngắn, ăn thịt người miệng cũng không mềm, vẻn vẹn một bữa cơm đã đòi sai bảo, không phải kể chuyện cười hay sao?
Nếu trước đây Vô Kỵ không biết được nhiệm vụ của Cuồng Bạo Thiên Phạt, có lẽ giá cả gì đó vẫn còn dễ thương lượng một chút, bây giờ rõ ràng là phần tài liệu ấy chỉ có mình Toàn Chân Giáo có thể lấy được, không chém đắt một chút căn bản là quá có lỗi với cái cổ mà Cuồng Bạo Lôi Thần đã tự mình đưa ra rồi.
"Vậy lão đại Vô Kỵ có ý gì?" Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không phải thứ gì tốt đẹp, nghĩ rõ ràng nhưng lại giả vờ hồ đồ như vậy, có điều hành vi của Toàn Chân Giáo cũng có chút vượt ngoài dự đoán của Cuồng Bạo Lôi Thần, dù sao trong mắt Cuồng Bạo Lôi Thần, chẳng qua bọn họ chỉ cần có một chút manh mối mà thôi, mọi người vừa nãy còn ăn uống linh đình bạn bè thân thiết, vậy mà nháy mắt đã đòi tiền, trái ngược quá lớn rồi.
Vô Kỵ cười nói: "Mặc dù ta có chỗ có thể tìm được tin tức tình báo, nhưng mà, ngươi cũng biết đó, ta cũng phải mua tin tình báo, dù sao cũng không thể để chúng ta bỏ tiền ra đúng không, mấy anh em còn phải ăn cơm kiếm sống nữa chứ, lần này lão đại Lôi Thần đã hiểu chưa?"
"Nói thừa, tay ngươi duỗi thẳng vào túi ông đây rồi, ông đây còn không hiểu được nữa chắc?" Cuồng Bạo Lôi Thần chửi thầm một câu, sau đó cười theo nói: "Không biết lão đại Vô Kỵ cần bao nhiêu tiền để mua tình báo vậy?"
Cuồng Bạo Lôi Thần nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ mua tình báo.
"Không phải ta mua mà là ngươi mua! Ta cũng không tham lam gì, ngươi đưa năm nghìn vàng ra là được." Vô Kỵ nói.
"..." Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, mọi người đồng loạt bĩu môi, Vương Vũ nói: "Thằng nhóc nhà ngươi đúng là ăn thịt người không nhả xương, đây là muốn thu lại hết cả vốn lẫn lãi của chúng ta đã tiêu hao mất khi mua manh mối đúng không."
Vô Kỵ đáp lời: "Hì hì, nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng Cuồng Bạo Lôi Thần là tên ngốc chắc?"
"Đéo đỡ được!"
Quả nhiên, nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Cuồng Bạo Lôi Thần nhất thời bùng nổ, không kìm lòng được rút pháp trượng ra.
Cuồng Bạo Lôi Thần cũng là kẻ lăn lộn đã lâu, mua đồ vật ở thành Lôi Bạo từ trước đến nay đều như vậy... Người ta mặc cả bằng miệng, y rút pháp trượng ra đập phá, mọi người biết rõ y là lão đại của Cuồng Bạo Thiên Phạt, đều chỉ giận mà không dám nói gì.
Đám người Cuồng Lôi Chi Tâm có lẽ đều đã quen thuộc với thói quen này của Cuồng Bạo Lôi Thần, lúc này thấy Cuồng Bạo Lôi Thần rút pháp trượng ra, hoảng hốt vội vàng đè y lại, cũng chỉ chỉ Vương Vũ bên cạnh, đang luôn tay biến bộ quyền thành đủ loại vũ khí chơi đùa.
"..."
Nhìn thấy Vương Vũ, Cuồng Bạo Lôi Thần nhất thời bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, giảm thấp giọng nói: "Lão đại Vô Kỵ, ngươi đưa ra giá tiền này có chút quá mức rồi."
"Thật sao? Vậy cứ như thế nhé, chúng ta còn vội vàng trở về thành đây, đợi lát nữa e là không bắt kịp chuyến phi thuyền cuối cùng đâu." Vừa nói, Vô Kỵ vừa đứng dậy ra vẻ như muốn rời khỏi.
"Ngươi... Lão đại Vô Kỵ, đừng mà, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc đã."
Cuồng Bạo Lôi Thần vội vàng đứng dậy rối rắm nói, đồng thời trong lòng không ngừng xúc động, mình cũng là tên mặt dày mày dạn, lúc này gặp phải kẻ còn vô liêm sỉ hơn mình, mẹ nó đây quả thật chính là báo ứng mà.
"Còn bàn bạc gì nữa chứ, ngươi cảm thấy giá tiền cao quá không mua được, dù sao chúng ta cũng không thể ép ngươi mua bán gì được." Vô Kỵ nói.
"Nhưng giá tiền này của ngươi cũng quá cao rồi! Năm nghìn vàng, giá tiền này cũng quá cao rồi?" Cuồng Bạo Lôi Thần buồn bực nói.
Vô Kỵ nói: "Lão đại Lôi Thần thật sự là người thành thật, các ngươi đông người như vậy, lại bắt một mình ngươi bỏ tiền hay sao?"
"Cái này cũng..." Cuồng Bạo Lôi Thần nghe thấy thế nói: "Vậy cũng quá cao đi, năm trăm vàng có được không? Một chút manh mối mà thôi, cũng không ít rồi."
"Được!" Vô Kỵ sảng khoái nói: "Ta biết trong thành có một NPC."
"Sau đó thì sao?" Thấy Vô Kỵ nói một câu không đầu không cuối, Cuồng Bạo Lôi Thần sững sờ hỏi lại.
"Năm trăm vàng mà ngươi còn muốn mua nhiều hơn nữa sao?" Vô Kỵ cười lạnh.
Cuồng Bạo Lôi Thần tức giận, lại rút vũ khí ra lần nữa, lại bị đám đàn em đè lại, Cuồng Bạo Lôi Thần quay đầu nhìn Vương Vũ đang thưởng thức súng trong tay một chút, lại tỉnh táo lại lần nữa.
"Lão đại Vô Kỵ, ngươi cho ta một con số thực tế có được không hả? Anh em chúng ta đều là những người thẳng thắn, đừng quanh co nữa." Cuồng Bạo Lôi Thần đè nén lửa giận nói.
"Thấp nhất bốn nghìn rưỡi." Vô Kỵ nói.
Cuồng Bạo Lôi Thần trầm ngâm một lát nói: "Được, bốn nghìn rưỡi thì bốn nghìn rưỡi, thịt muỗi cũng là thịt, có điều ta có một điều kiện."
"Nói nghe xem." Vô Kỵ nhướn mày nói.
"Ta muốn tự mình đi hỏi." Cuồng Bạo Lôi Thần nói, từ ý nghĩa trong lời nói của Vô Kỵ có thể dễ dàng đoán ra được, tình báo của Vô Kỵ được mua từ trong tay NPC kia, đây cũng là một manh mối không thể lấy được, nếu đã biết NPC này là ai, sau này lại có nhân vật như thế nữa thì cũng không cần thấp kém đi cầu xin người ta như vậy, coi như là vất vả một lần nhàn nhã một đời.
"Cũng được!" Vô Kỵ gật đầu nói.
Bí mật của Atlanta mà Thủy Hạ Khán Ngư biết được không thể ít hơn Toàn Chân Giáo được, có thể thấy được thằng nhóc này cũng đã mua tình báo ở thư viện rồi, bây giờ số người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng không ít hơn của Đồng Tâm Minh, nếu có thể mua được manh mối từ thư viện kia, rất nhanh sẽ không còn là bí mật nữa, không cần thiết phải tốn kém nhiều như vậy nữa.
"Được, ngươi nói đi, NPC nào có manh mối?" Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi.
Vô Kỵ cười khẽ nói: "Vừa nãy lão đại Lôi Thần còn định ra tay với ta đó, bây giờ ta còn đang sợ lắm đây nè, có chút không tin tưởng được thái độ làm người của lão đại Lôi Thần, hay là thanh toán tiền trước đi nhỉ."
"Hừ, ta còn lừa ngươi nữa chắc?" Cuồng Bạo Lôi Thần hừ lạnh một tiếng, lấy ra một túi tiền lớn ném cho Vô Kỵ, Vô Kỵ nhận lấy túi tiền nhìn lướt qua, tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó nói: "Tại sao lại chỉ có bốn nghìn rưỡi?"
"Mẹ nó không phải ngươi nói bốn nghìn rưỡi đó sao?" Cuồng Bạo Lôi Thần giận dữ nói.
"Không phải còn tiết lộ cho ngươi một câu đó sao? Năm trăm vàng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi à?"
"Tổ sư nhà ngươi!" Không chỉ có Cuồng Bạo Lôi Thần, ngay cả Cuồng Bạo Thiên Lôi cũng không nhịn được, rút pháp trượng ra chỉ vào Vô Kỵ giận dữ nói: "Con mẹ nhà ngươi lừa bịp người ta đúng không?"
Một ngón tay Vô Kỵ đẩy pháp trượng của Cuồng Bạo Thiên Lôi ra, lạnh lùng nói: "Xin chú ý lời nói của ngươi, ngươi thật sự cho rằng mình có thể đánh được sao?"
Vô Kỵ vừa dứt lời, tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều đứng dậy.