Trang 320# 1
Chương 640: Nhân viên quản lý thư viện của thành Lôi Bạo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mọi người Toàn Chân Giáo đứng dậy, đám người Cuồng Bạo Lôi Thần quả thật hoảng sợ hết hồn, ngay cả Cuồng Bạo Thiên Phạt nổi tiếng tính cách nóng nảy, cũng yên lặng thu lại pháp trượng.
Nếu là trước đây, hoặc là những người khác của Cuồng Bạo Thiên Phạt, chắc chắn sẽ không có phản ứng này, dù sao cậy thế hiếp người là đặc quyền của các công hội lớn, hội nhóm nhỏ mà lại dám kiêu ngạo như vậy thì đã bị người ta giết đến 120 lần rồi.
Nhưng mà đám người Cuồng Bạo Lôi Thần đã từng kề vai sát cánh với nhóm người Toàn Chân Giáo cùng chiến đấu, biết rõ sự đáng sợ của đám người này, huống hồ còn có loại cao thủ bật hack như Vương Vũ, nếu thật sự đánh nhau, có lẽ ngay cả một hiệp cũng không trụ nổi, còn khiến bản thân mình diệt sạch cả đoàn.
Hôm nay mọi người cũng nói đến mức độ này rồi, cho dù có sợ hơn đi chăng nữa, Cuồng Bạo Thiên Lôi đương nhiên cũng không thể thừa nhận là mình sợ được, tốt xấu gì thì tên tuổi Cuồng Bạo Thiên Phạt vẫn còn ở kia, lại đang ở trong cửa hàng mang danh nghĩa Cuồng Bạo Thiên Phạt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này còn lăn lộn giang hồ ở thành Lôi Bạo thế nào được nữa?
Người của Cuồng Bạo Thiên Phạt bị người ta đánh đập ở ngay trong cửa hàng của mình sao? Có mất mặt hay không hả?
Giải thích với bên ngoài nói kẻ địch của mình đều là cao thủ một người đánh mười người, còn có một kẻ biến thái có thể một người đánh lại mười mấy người? Không nói lời này có được bao nhiêu người tin hay không, cho dù là đạo lý tất cả mọi người đều hiểu, mềm nắn rắn buông thì mẹ nó không mất mặt sao.
Hoàn cảnh hiện tại trở nên vô cùng xấu hổ.
"Cái đó, lão đại Vô Kỵ, Thiên Lôi chính là có tính cách như vậy, ngươi cũng biết hắn ta không phải có ý như thế mà, Thiên Lôi này, mau chóng ngồi xuống đi, ngươi đừng làm mất mặt ở đây chứ." Lúc này một Pháp sư mặc áo màu xanh lam đứng dậy hòa giải, vừa nói vừa ra hiệu cho Cuồng Bạo Thiên Lôi ngồi xuống.
Pháp sư áo màu xanh lam có nick Lôi Đình Vô Nguyệt, là phó hội trưởng của Cuồng Bạo Thiên Phạt, tính cách của Cuồng Bạo Thiên Lôi hơi nóng nảy, nhưng hắn ta cũng không phải người ngu ngốc, nhìn thấy phó hội trưởng nhà mình đi ra kê cầu thang cho mình, làm sao dám có can đảm không túm lấy, vì vậy vội vàng ngồi lại chỗ cũ.
"Ha ha." Vô Kỵ làm như không thấy động tác nhỏ mờ ám của Cuồng Bạo Thiên Lôi và Lôi Đình Vô Nguyệt, chỉ cười nhạt nói: "Nếu lão đại Lôi Thần đã không bằng lòng thanh toán tiền đặt cọc, vậy chúng ta đành phải cáo từ thôi."
"Sao hả? Ngươi định cứ bước đi như vậy thật sao?" Cuồng Bạo Lôi Thần giận dữ nói, bản thân mình vừa mới ném ra bốn nghìn rưỡi vàng, hắn ta nhận tiền xong thì định chạy trốn, cả gan làm loạn như vậy thật sự cho rằng Cuồng Bạo Thiên Phạt là bùn nhão hay sao?
"Chẳng lẽ còn muốn giữ chúng ta ở lại ăn cơm tối sao?" Vô Kỵ quay đầu nhướn mày hỏi.
Lôi Đình Vô Nguyệt nói: "Không phải, lão đại Vô Kỵ, các ngươi cũng đã nhận tiền rồi, dù thế nào cũng phải ăn nói cho rõ ràng, hoặc là để tiền lại, hoặc là nói cho chúng ta biết manh mối, nếu không chúng ta có thể cho rằng các ngươi chẳng qua chỉ đang đi lừa gạt tiền bạc mà thôi, ngộ nhỡ bởi vì chuyện này mà có sự hiểu lầm, ngươi nói xem không tốt đến mức độ nào chứ, chúng ta bấm bụng nuốt giận thì cũng thôi, dù sao cũng không thể để hơn mười nghìn anh em đi theo chúng ta phải chịu mất mặt được chứ."
Lôi Đình Vô Nguyệt nói chuyện chặt chẽ không chút sơ hở nào, trước tiên nói chuyện đạo lý, sau đó lại đưa hơn mười nghìn anh em ra đe dọa, lễ trước đánh sau, mạnh hơn Cuồng Bạo Thiên Lôi gấp lần.
"Ồ." Vô Kỵ gật đầu nói: "Nói có lý, nhưng mà tiền rơi vào túi Toàn Chân Giáo chúng ta rồi, tuyệt đối không có chuyện nhổ ra."
"Vậy thì tốt, ngươi nói cho chúng ta biết manh mối, chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa." Lôi Đình Ngũ Nguyệt nói.
"Lấy năm trăm vàng ra đây!" Vô Kỵ xòe tay.
"Được, được, được." Lôi Đình Vô Nguyệt quay đầu nhìn Cuồng Bạo Lôi Thần nói: "Lôi Thần, đưa hắn ta đi."
"Vô Nguyệt ngươi điên rồi à?" Cuồng Bạo Lôi Thần nghe thấy thế trừng mắt kêu lên.
Chuyện cho đến bây giờ, đã không còn là chuyện của năm trăm vàng nữa rồi, nếu dễ dàng đưa tiền cho Vô Kỵ như vậy, bất kể như thế nào Cuồng Bạo Lôi Thần cũng không nuốt trôi cơn giận này được.
"Đưa hắn ta đi, bốn nghìn rưỡi cũng còn cho được, năm trăm này có đáng là bao, nếu không chúng ta kiểu gì cũng phải chịu tổn thất!" Lôi Đình Vô Nguyệt gửi tin nhắn nói chuyện riêng.
Bây giờ Toàn Chân Giáo nắm chặt bốn nghìn rưỡi vàng của Cuồng Bạo Thiên Phạt, đưa đủ năm trăm vàng nữa sẽ bán manh mối, nếu như thật sự không đưa năm trăm vàng này ra, Toàn Chân Giáo có thể cầm chặt bốn nghìn rưỡi mà không nói một cái lông gì, cho dù Cuồng Bạo Thiên Phạt có thể khiến Toàn Chân Giáo diệt sạch cả đoàn thì đã sao? Bốn nghìn rưỡi vàng cũng không lấy lại được nữa, cần gì phải tức giận vì chút chuyện nhỏ này chứ, thật sự không đáng.
"Được rồi..." Cuồng Bạo Lôi Thần thở dài một hơi, ném cho Lôi Đình Vô Nguyệt.
Lôi Đình Vô Nguyệt đưa tiền cho Vô Kỵ nói: "Lần này đủ rồi chứ hả?"
"Ừ, đủ rồi." Vô Kỵ vui vẻ ném vàng vào trong túi.
"Như vậy manh mối kia đâu? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của hơn mười nghìn anh em chúng ta đó, lão đại Vô Kỵ đừng khiến ta khó làm người." Ngay sau đó Lôi Đình Vô Nguyệt lại nói tiếp.
Minh Đô thấy Lôi Đình Vô Nguyệt lại lấy hơn mười nghìn anh em ra treo trên miệng, trên mặt khinh thường châm chọc nói: "Ôi chao mẹ nó chứ, chúng ta có thể không nói đến hơn mười nghìn anh em của ngươi nữa được không hả? Thật sự cho rằng ngươi có hơn mười nghìn thuộc hạ thì trâu bò lắm rồi hả? Thật sự là hộ nhà giàu mới nổi chưa từng trải cuộc đời! Có thấy mất mặt hay không hả?"
Cuối cùng Minh Đô lại xoay đầu hỏi Vương Vũ: "Đúng không lão Ngưu?"
"Ha ha, còn tùy vào tình hình thực tế chứ." Vương Vũ cười khẽ nói.
"..."
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, mấy người Cuồng Bạo Thiên Phạt lại thầm sợ hãi: "Mẹ nó, mặt hàng này ngay cả mười mấy nghìn người cũng không để vào mắt luôn sao?"
Hoặc là nói sợ hãi bắt nguồn từ không biết, những người này cũng yêu ma hóa Vương Vũ luôn rồi, trời đất chứng giám, Minh Đô và Vương Vũ cũng không phải có ý tứ kia.
Nhìn mấy người Cuồng Bạo Thiên Phạt không ngừng bối rối, Vô Kỵ nhịn cười nói: "Mỗi Học viện Pháp sư của thành chính đều có một thư viện, nhân viên quản lý thư viện sẽ rao bán một vài manh mối nội dung cốt truyện trong game, chuyện liên quan đến Vinh Quang Của Atlanta, các ngươi đi tìm hắn ta hỏi một chút sẽ biết thôi."
"Nhân viên quản lý thư viện?" Lôi Đình Vô Nguyệt vẻ mặt không tin nói: "Lão đại Vô Kỵ, không phải ngươi lại lừa gạt chúng ta đấy chứ?"
"Ta nói rồi, ta cũng không lừa gạt ngươi, còn có tin hay không là tùy ngươi..." Vô Kỵ thản nhiên nói.
"Nếu đã như vậy, thì làm phiền các vị lão đại dẫn chúng ta đi..." Lôi Đình Vô Nguyệt vừa cười vừa nói.
Mẹ nó, Pháp sư thành Lôi Bạo đã đi qua đi lại mấy lần rồi, cũng không phải là chưa có ai đi đến thư viện, cho dù thật sự là có chuyện nhân viên quản lý bán nội dung cốt truyện, cũng chỉ có thể là Pháp sư thành Lôi Bạo phát hiện ra trước thôi.
"Hẳn là như vậy." Vô Kỵ cười nói: "Lấy tiền phục vụ mà, ta hiểu đạo lý này."
Lôi Đình Vô Nguyệt cũng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cảm ơn lão đại Vô Kỵ có thể thông cảm cho chúng ta." Đồng thời gửi tin nhắn trong kênh công hội: "Đợi lát nữa nhìn chằm chằm bọn họ, đừng để họ chạy mất."
Mặc dù năm nghìn vàng không phải con số nhỏ, nhưng đối với loại công hội mười mấy nghìn con người như Cuồng Bạo Thiên Phạt mà nói, thì vẫn chỉ là chút chuyện nhỏ như người ta vẩy nước mà thôi, mấu chốt là manh mối lần này quá quan trọng với Cuồng Bạo Thiên Phạt.
Có thể thăng cấp lên thành công hội cấp ba hay không, tất cả đều chỉ dựa vào một lần này thôi, Cuồng Bạo Lôi Thần và Lôi Đình Vô Nguyệt đương nhiên không dám coi thường, nếu Toàn Chân Giáo dám làm bừa, Cuồng Bạo Lôi Thần không ngại bao vây thêm mấy khu hồi sỉnh.
Vị trí quán rượu Thiên Phạt nằm ở phố trung tâm, cách học viện Pháp sư quãng đường trăm mét, rất nhanh cả đoàn người đã đi tới thư viện.
Đừng thấy Cuồng Bạo Lôi Thần và Lôi Đình Vô Nguyệt đều là Pháp sư, vẫn chưa từng đặt chân đến những nơi như thư viện này, không chỉ có họ lần đầu tiên đến đây, hễ là người chơi bình thường, đều bận rộn luyện cấp, không có ai lại rảnh rỗi đến mức sinh nông nổi đến một chỗ có tính trang trí nhiều hơn tác dụng thực tế như nơi này.
Thành Lôi Bạo không hổ là tòa thành của Pháp sư, nhân viên quản lý của thư viện cũng không giống những thành chính khác, nhân viên quản lý thư viện của thành Dư Huy chẳng qua chỉ là một NPC có trí tuệ gương mặt không thay đổi, mà thư viện của thành Lôi Bạo thì lại là một ông lão tóc trắng bạc phơ.
Ông lão đội mũ ma pháp nhọn nhọn màu xanh da trời trên đỉnh đầu, lộ ra một vẻ phong thái của cao nhân.