Trang 326# 2
Chương 653: Xuyên qua
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trí thông minh nhân tạo của những thứ Kỵ Sĩ Thánh Điện này khá cao, bọn chúng biết ngưỡng đánh từ dưới lên trên không có lợi cho chúng, dứt khoát lùa ngay các cư dân thành Atlanta lên phía trước làm bia đỡ đạn, các người chơi trên núi chỉ có thể nhìn thấy một cách đại khái đường nét của những thứ Kỵ Sĩ Thánh Điện này từ trên xuống dưới.
“Hay là chúng ta xử những cư dân này trước đi.” Cuồng Bạo Lôi Thần nói với đôi mắt tỏa sáng.
“Lão đại à, ý hay đó!”
Thực lực cư dân Atlanta không lớn, trang bị toàn thân sáng lấp lánh không giống đồ tầm thường, mọi người đã sớm thèm thuồng, bấy giờ nghe Cuồng Bạo Lôi Thần vừa nói, tất cả người chơi đều trở nên kích động.
Vô Kỵ cười lạnh: “Ngươi đánh bọn họ một cái thử xem.”
Cuồng Bạo Lôi Thần không nói không rằng, y lấy cây nỏ bắn vào cư dân Atlanta ở hàng đầu tiên.
Ngay sau đó đã nhận được hệ thống nhắc nhở: [Tấn công ác ý vào NPC bên ta, độ hoàn thành nhiệm vụ -1%.]
“Con mẹ nó!” Sau khi Cuồng Bạo Lôi Thần thấy lời nhắc nhở, sợ đến mức vội thu cây nỏ vào.
Mẹ nó, hiện tại hết thảy độ hoàn thành nhiệm vụ đã 10%, đánh NPC một cái bị hạ 1%, nếu như đánh chết bọn chúng, nhiệm vụ còn không phải trực tiếp thất bại sao?
“Tất cả đừng động, đừng động, không thể đánh NPC.” Cuồng Bạo Lôi Thần vội vàng la lên, sau đó y quay qua hỏi Vô Kỵ: “Lão đại Vô Kỵ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Trong tình hình chung đôi bên giao chiến thì người có ưu thế là người chiếm cứ địa thế cao, hiện tại nhóm Kỵ Sĩ Thánh Điện vừa xuất hiện đã làm những điều này, chúng tỏ do hệ thống cố ý sắp đặt, lúc này bên họ mạnh mẽ công kích tất nhiên sẽ lỡ tay làm bị thương NPC, đến lúc đó nhất định sẽ mất nhiều hơn được, nhưng nếu không tấn công, nhóm Kỵ Sĩ Thánh Điện xông lên phía sau núi sẽ càng khó đối phó.
Vô Kỵ khẽ cười nói: “Rất đơn giản! Bây giờ chúng ta xông lên đi!”
Lúc này mọi người Toàn Chân Giáo dưới sự dẫn dắt của Vương Vũ đã đi đến học viện Pháp sư tại thành Atlanta.
Mới vừa tiến vào học viện, Vương Vũ lại hỏi: “Đợi lát nữa chúng ta tìm được Regis nên nói gì đây?”
Minh Đô lấy bức thư ra nói: “Dùng thư đổi tọa độ!”
“Không thể nào, đơn giản như vậy sao?” Vương Vũ hơi ngẩn người, hắn luôn cảm thấy lời của Minh Đô có chút không đáng tin, về phần tại sao không đáng tin, Vương Vũ cũng không nói lên được, dù sao Vương Vũ không cho rằng nhiệm vụ này sẽ đơn giản như vậy.
Minh Đô thề son sắt: “Đương nhiên rồi, ngắn gọn súc tích là tốt.”
“Nếu đơn giản như vậy thì bà đây với ngươi đến để làm cái khỉ khô gì?” Linh Lung Mộng hỏi.
“Cũng không phải ta để các ngươi đi theo ta, là tên Vô Kỵ ngu ngốc kia cho các ngươi đến, có thể là vì muốn cho các ngươi thưởng thức một chút quá trình hoàn thành nhiệm vụ cấp S thôi.” Minh Đô nói mà không biết ngượng.
“Hừ, học cái gì không học lại học tính không biết xấu hổ.” Mọi người khinh bỉ.
Chính là một học viện Ma Pháp cũng không hề to lớn so với thành Atlanta rộng lớn, mười người phân công nhau tìm kiếm, quả nhiên không mất nhiều công sức, mọi người đã tìm được một NPC với khí sắc vô cùng yếu ớt ngay trong thư viện.
Tuy ném thuật Thăm Dò qua, toàn thân NPC đều là dấu chấm hỏi, nhưng hôm nay tất cả NPC tại thành Atlanta đều đi ra ngoài chống lại quân đoàn thần phạt rồi, NPC núp ở chỗ này ngoài trừ Regis đang bế quan ra khẳng định không phải ai khác.
Thấy đám người Vương Vũ xông vào thư viện, Regis gào lên một cách suy yếu: “Các ngươi là ai, không được ta cho phép đã dám xông vào đây!”
Giọng nói của Regis mỏng như dây tóc, xem ra có vẻ sống không được lâu nữa rồi, nhưng mà thái độ thù địch trong lời nói của lão thì vẫn rất rõ ràng.
“Ồ? Người này nhìn rất quen.”
Trong lúc cả đám nghĩ phải trả lời như thế nào, Vương Vũ chợt lầm bầm, sau đó kinh hãi nói: “Thì ra là lão!”
“Ngươi biết lão ta ư?” Mọi người tò mò hỏi Vương Vũ, thầm nghĩ vị này thật đúng là gặp đủ mọi loại nhân vật kỳ quái.
“Ừ, lão từng đuổi giết ta, rất lợi hại!” Vương Vũ nói, người kia không phải ai khác, chính là tên NPC kỳ quái đuổi giết Vương Vũ đến trên tháp cao Nguyên Tố.
Lúc đó Vương Vũ chỉ đánh nhau với Regis dưới hình dáng con rối, nhưng tên này mạnh mẽ trúng một côn của Vương Vũ mà không rơi một giọt máu, còn đánh bay hắn nữa, đủ thấy thực lực đó biến thái, ít nhất là Renault ở cấp bậc kia có lẽ còn càng mạnh hơn.
“Chậc chậc chậc, bị một NPC gần đất xa trời đuổi giết, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra.” Linh Lung Mộng chế giễu.
Vương Vũ mỉm cười, không thèm tranh luận.
Mà những người khác cũng không nói gì, tuy rằng thoạt nhìn Regis chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng mà bọn họ đều biết bản lĩnh của Vương Vũ ra sao, hắn ta chính là người ngay cả thủ vệ cửa thành mà còn có thể đỡ được hai chiêu, người trước mắt kia lại từng đuổi giết Vương Vũ, nói vậy cũng là một kẻ khốc liệt.
Bây giờ Regis này với trông vẻ mặt thù nhà nợ nước, mọi người không ai dám đi tới tìm kích thích.
“Lão Lý, cầm bức thư của ngươi đi giao nhiệm vụ đi.” Xuân Tường giật dây Minh Đô.
“Con mẹ nó, có đi thì cùng đi, nếu không các ngươi đến đây để làm gì chứ?” Minh Đô nói với tiếng lòng bi ai, tuy rằng trong tay hắn ta có bức thư, nhưng ai cũng không dám bảo đảm Regis có thể trở mặt hay không, theo tính giỏi trở mặt của hệ thống xưa giờ có thể thấy, tỷ lệ trở mặt chắc khá lớn, Minh Đô lại không phải người ngu, đương nhiên hắn ta không dám đi.
“Chúng ta đi thưởng thức tư thế oai hùng của ngươi khi hoàn thành nhiệm vụ cấp S mà, mau đi đi.” Ký Ngạo nói móc.
“Đệch, bọn ti tiện các ngươi, ta mới không phải loại người như vậy.” Minh Đô rụt về phía sau, không dám tiến lên.
Hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị liếc nhau, mỗi người chụp một cánh tay Minh Đô nâng lên vứt xuống bên cạnh Regis.
“Con mẹ nó, Bao Tam lão Nhị, ta đối xử với các ngươi như con đẻ, mà các ngươi dám chơi ta?” Lúc này Minh Đô vẫn không quên chiếm ưu thế.
“Nói mau! Ngươi là loại người gì?” Bấy giờ Regis tỏ vẻ không có nhiều sức lực nói nhảm với cả đám Toàn Chân Giáo, cho nên ai bước qua là lão nhận định ngay kẻ đó là người dẫn đầu, cũng mặc kệ chuyện Minh Đô bị người ném qua.
“Hả?” Minh Đô nghe vậy co rụt người lại, sau đó tí tởn nói: “Thầy Regis à, ta rất sùng bái ngài.”
“Bớt nói nhảm, ngươi vào bằng cách nào?” Regis cau mày, hỏi với giọng khàn khàn.
“Ta đi vào bằng cửa.” Minh Đô nhìn cửa thư viện.
“Ngươi dám đùa giỡn ta?”
Regis vốn không còn dư hơi để thở, nghe câu trả lời của Minh Đô thì suýt chút nữa bị tức chết, ngón tay khẽ phẩy ngưng tụ ra một tia sấm sét.
Minh Đô vội vã nói: “Thầy Regis, ta tới giúp ngài mà!” Dứt lời, Minh Đô lấy phong thư ra.
Regis liếc nhìn Minh Đô, nhận lấy lá thư với vẻ nghi ngờ, sau đó tùy tiện nhìn một chút, tiếp đó lão nói: “Là nét chữ của ta, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng viết nó, ngươi dám gạt ta?”
Dứt lời Regis tiếp tục ngưng tụ tia sấm sét trên ngón tay.
“Trời ạ, Lôi đại gia à, cái này thật sự do ngươi viết mà... Chúng ta xuyên qua mới có được.” Thấy Regis không tin, Minh Đô cũng sốt ruột, lại cứ như vậy nói ra hai chữ “Xuyên qua”.
Bấy giờ rốt cuộc Vương Vũ cũng biết tại sao có gì không đúng, meo meo, bức thư này là thật sự do Regis viết, nhưng khẳng định Regis lúc này chưa từng thấy qua bức thư, bây giờ Minh Đô lấy nó ra để đổi tọa độ, điều này không phải vớ vẩn hay sao?
Nhưng mà biểu hiện của Regis cũng ngoài dự đoán của mọi người, Regis thu lại ngón tay ngưng tụ ma pháp, gật đầu hỏi Minh Đô: “Xuyên qua, là có ý gì?”