Trang 326# 1
Chương 652: Trận pháp của Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thật không? Lão ta ở đâu?" Nghe Vương Vũ nói như thế, mọi người đều hỏi lại.
Vương Vũ nói: "Ta cảm thấy chắc chắn lão đang trốn trong học viện Pháp thuật."
"Không thể nào, lão là tiên tri, là một NPC quan trọng, ngay cả sảnh lớn của trung tâm hành chính chúng ta cũng không có tìm thấy, sao lại có thể giấu ở trong học viện Ma Pháp chứ." Minh Đô nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì lão là thầy của Renault a...Nếu như Renault là NPC chức năng của thư viện, vậy thì đó là nghề nghiệp của ông ta, một khi đã là như thế thì xác suất Regis là quản lý của thư viện cũng phải chiếm hơn 50%." Vương Vũ giải thích.
"Cái này..." Nghe như thế mọi người đều trầm mặc, mặc dù lời giải thích này rất mạnh miệng, cũng có chút miễn cưỡng nhưng lại không có sơ hở nào để phản đối hết.
Không sai, tất cả mọi người đều không có để ý đến chuyện Regis là thầy của Renault, nhưng cũng không chắc, cứ là thầy của Renault thì phải là quản lý của thư viện, dù sao thì Renault cũng từng nói qua Regis là một bậc thầy về ma pháp đồng thời cũng là một nhà khoa học.
"Nhưng lão cũng có thể là thầy dạy pháp thuật hoặc thầy dạy khoa học mà..." Ký Ngạo phản bác nói.
"Cũng có lý, nhưng mà thư viện cùng với phòng thí nghiệm nằm ở đâu?
"Học viện Ma Pháp..."
"Cũng có khả năng..." Vương Vũ nói: "Cho nên phần nhiều là Regis đang ở trong học viện Ma Pháp."
Sau khi nghe xong Vương Vũ giải thích, Vô Kỵ cũng đồng ý nói: "Lão Ngưu nói không sai, hiện tại mọi người thử đi đến học viện Ma Pháp tìm xem sao, phải nhanh lên, mấy người bên ta tố chất quá kém, cũng không biết có thể chống đỡ được không nữa."
Nói xong Vô Kỵ lập tức tắt khung nói chuyện, lúc này đợt tấn công lần thứ hai của Kỵ Sĩ Thánh Điện đã bắt đầu.
Bởi vì lửa vẫn bao trùm con đường dưới khe núi, không thể hành quân qua đó được, còn Guli thì đang bị Renault kiềm chế ở trên bầu trời, cho nên với đợt tấn công lần thứ hai thì Kỵ Sĩ Thánh Điện chỉ có thể băng qua núi.
Vô Kị cùng với mấy người Cuồng Bạo Thiên Phạt đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy Kỵ Sĩ Thánh Điện đang ở dưới chân núi đi từ từ lên núi.
Đợt tấn công lần này của bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện, người không nhiều như lần trước, chỉ có khoảng trăm người, hơn nữa cũng đứng rải rác không có xếp thành hàng, giống như du khách đang dạo chơi.
"Khà khà, đợt thứ hai chỉ có từng đó người?"
Cuồng Bạo Lôi Thần dùng tay che nắng, nhìn thấy bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện dưới chân núi, không khỏi thở phào nhẽ nhõm một cái.
Số lượng quái vật đợt thứ hai ít hơn đợt thứ nhất gần 10 lần, lần này mặc dù không có mai phục được nữa, nhưng mà dựa trên số lượng quái vật, 200 người đánh với 100 con quái, nếu cố gắng vẫn có thể làm gỏi được bọn chúng.
"Đừng có đắc ý, đây là phụ bản lớn, ngươi đã gặp qua phụ bản nào mà đợt quái thứ hai lại dễ đánh hơn đợt quái thứ nhất chưa?" Lôi Đình Vô Nguyệt nói.
"Đúng vậy, nhìn qua thì đợt này cũng phải mạnh hơn đợt trước không ít." Vô Kỵ gật đầu nói.
"Không thể nào, làm sao ngươi thấy được? Ta thấy bộ dạng nãy giờ của bọn chúng vẫn giống nhau như đúc mà." Cuồng Bạo Lôi Thần có chút không hiểu lắm đối với lời nói của Vô Kỵ.
Vô Kị lấy tay chỉnh chỉnh kính mắt của hắn và nói: "Ngươi nhìn kỹ phần hông của bọn họ đi."
"Trên hông?" Cuồng Bạo Lôi Thần cùng Lôi Đình Vô Nguyệt nghe vậy, vội vàng nhìn về hông của bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện, quả nhiên, phát hiện được một ít manh mối.
Đợt trước trên lưng của mỗi tên Kỵ Sĩ Thánh Điện đều mang một cái khiên cùng với hai thanh kiếm thập tự, mà lần này không chỉ mang khiên và kiếm mà bên hông còn cầm thêm một cái cung thập tự.
Thêm một cái cung thập tự đồng nghĩa với việc có sự khác biệt về vũ khí, ngoài ra nhiều vũ khí sẽ có nhiều cách lựa chọn vũ khí. Hơn thêm cung thập tự cũng không hẳn là tăng thêm lựa chọn về vũ khí, mà nó còn có nghĩa là đội quân bọc sắt này có thêm khả năng tấn công tầm xa.
Đội quân bọc sắt vốn dĩ có công cao, thủ cao, con mẹ nó còn có thuật trị liệu, phối trí kỹ năng trong chiến đấu rất toàn diện, mới chỉ bố trí như vậy mà bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đã cực kỳ biến thái. Hiện nay lại thêm khả năng tấn công tầm xa, khả năng sống sót của người chơi lại bị giảm đi một cấp độ, bởi vì người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt ngoài Chiến sĩ khiên thuẫn ra thì còn lại toàn bộ đều là Pháp sư... Mà tầm đánh của cung thập tự ngang bằng với tầm đánh của Pháp sư.
Nghĩ đến đây, Cuồng Bạo Lôi Thần hoảng sợ nói: "Mẹ kiếp, thật là không biết xấu hổ, nhưng cũng tốt, hình như mấy tên kia không được thông minh lắm, ở đây đã có thể thấy đội hình bọn chúng quá rối loạn, chúng ta chỉ cần tiêu giệt từng tên một la được.”
Cuồng Bạo Lôi Thần vừa nói xong, đột nhiên một đám NPC chui ra từ trong rừng .
Trên người đám NPC này mặc đủ loại trang bị, nghề nghiệp phân phối lung tung, thậm chí còn có một bé gái, chỉ cần liếc qua thôi thì mọi người cũng biết những NPC này là người dân của thành Atlanta.
"Ngay cả bé gái cũng ra trận, người dân thành Atlanta thật là dũng mãnh." Thấy cảnh như thế, Lôi Đình Vô Nguyệt âm thầm chép miệng.
"Nói nhảm, quân đội Tòa thánh chính là kẻ xâm lược, đất nước bị người khác xâm lăng, thì cầm vũ khí bảo vệ quê hương là trách nhiệm của mỗi người, cái đó cùng với việc người dân có dũng mãnh hay không không có liên quan." Vô kỵ nói.
Lôi Đình Vô Nguyệt cười nói: "Nói đi cũng phải nói lại, hình như ngươi cũng là người của Tòa thánh mà."
"Ta không có giống với bọn họ, ta là người đại diện cho chính nghĩa." Vô Kị không biết xấu hổ nói.
Mới giỡn có một lúc, mà người dân thành Atlanta đã xông vào tầm nhìn của bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Nhìn thấy có người lao xuống, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện không chút hoang mang đứng tại chỗ lấy cung thập tự ra và giơ lên, nhắm thẳng về phía người dân thành Atlanta và bắn.
"Cái này..." Vô Kỵ nhìn thấy cách bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện dự đoán phương hướng, không khỏi sợ hãi trong lòng.
Bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện bắn xong một lượt, bắn chết mười mấy người dân, những người còn lại thấy thế lập tức luống cuống chân tay, vội vàng xoay người bỏ chạy lên núi.
Nhưng mà tốc độ lên núi so với tốc độ xuống núi lại khác nhau một trời một vực, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện vẫn cứ như trước, thong thả đi theo phía sau người dân, từ từ đi lên núi.
"Trời ạ, đây chính là sự chênh lệch giữa quân chính quy cùng với dân binh hay sao." Lôi Đình Vô Nguyệt tấm tắc nói, dù sao thì đám dân kia cũng chưa từng ra chiến trường, so sánh với bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện mà nói thì cách biệt quá rõ ràng.
"Không, không hẳn là như ngươi nghĩ đâu." Vô Kỵ nói: "Thật ra chênh lệch giữa từng người không có lớn lắm, trang bị của NPC thành Atlanta còn tốt hơn của bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện một tý, bọn họ thua là do trận hình."
"Đừng chọc cười, không phải đội hình của bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đang rối loạn hay sao?" Lôi Đình Vô Nguyệt nói.
"Loạn con mẹ ngươi ấy, đó là bọn họ sắp xếp vị trí đứng theo hình gợn sóng." Vô Kỵ khinh bỉ nói.
Trận pháp theo gợn sóng đã quá quen thuộc đối với hắn, đây là trận pháp mà Toàn Chân Giáo hay sử dụng để lấy ít địch nhiều. Loại trận pháp này có khả năng phân tán hỏa lực của kẻ địch, giống như loại trận pháp hiện tại mà Cuồng Bạo Thiên Phạt đang đứng, đây là loại trận pháp Liên Hoàn Thiểm Điện, rất tầm thường. Người ở bên trong dùng kỹ năng phạm vi rộng mà cứ như là sử dụng kỹ năng đơn mục tiêu.
Càng đáng sợ hơn chính là, khi tấn công bằng loại trận pháp gợn sóng này có thể tạo thành hỏa lực đan xen, khiến cho kẻ địch bị chặn ở bên ngoài tầm đánh, cho nên mặc dù nhìn chỗ đứng của bọn họ có lung tung, nhưng đây lại là trận pháp vô cùng thực dụng.
Đương nhiên, loại trận này này cũng không phải là do Toàn Chân Giáo sáng tạo, mà là trận pháp bộ binh xung phong của quân đội Trung Quốc 100 năm về trước. Hiện tại khoa học kỹ thuật cũng đã tiến bộ, bộ binh dần dần xuất ngũ hết, có thể nhớ được trận hình này thì đều là những người có nghiên cứu sâu về quân sự... Không thể tưởng tượng được trong đội ngũ thiết kế game lại có người tài ba như thế.
"Con mẹ nó, quả nhiên không phải là đứng tùy tiện, tầm nhìn chúng ta bị chắn mất rồi." Lôi Đình Vô Nguyệt nghe vậy lập tức đi xuống nhìn xem, phát hiện tất cả bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đều ẩn nấp ở phía sau người dân thành Atlanta.