Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 651: Trò Giữ Tháp

Trang 325# 2

 

 

 

Chương 651: Trò giữ tháp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sau một hồi nói chuyện, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đã chạy tới điểm cuối, Cuồng Lôi Chi Tâm đang mai phục ở phía trước, thấy như thế lập tức vung pháp trượng lên hô to: "Tấn công!"

Theo hiệu lệnh của Cuồng Lôi Chi Tâm, Chiến sĩ khiên thuẫn sử dụng Thuẫn Liệt Trận, đụng vào một đống đá đã sắp xếp từ trước ở cạnh vách núi.

Mọi người đẩy đống đá, toàn bộ đá thi nhau rơi xuống vách núi giống như mưa to rầm rầm giáng xuống.

Vách núi cũng chỉ rộng khoảng 8 - 9 mét gì đó, nếu so với chiều cao của vách núi mà nói thì con đường này quá chật hẹp. Những tảng đá lớn từ trên rơi xuống, va vào hai bên vách núi, rơi xuống loạn xạ, khiến cho bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện ở phía dưới không kịp phản ứng.

Mặc dù bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện toàn bộ đều là quái tinh anh nhất của quái tinh anh cấp 60, ước chừng cũng có mấy chục vạn máu, hơn nữa toàn thân mặc đồ giống như bọc sắt, nhưng cả đống đá từ trên cao rơi xuống, tổn thương gây ra rất kinh khủng, tên nào bị đụng trúng thì rất khó tránh khỏi bị đụng cho tàn phế.

Nhưng mà dù sao thì Kỵ Sĩ Thánh Điện vẫn là quái tinh anh, bị đá rơi như thế thì rất đau đớn nhưng không đến nỗi bị chết, sau khi bị đá đập trúng, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng đã kịp phản ứng lại, chúng bắt đầu gỡ khiên ở sau lưng xuống, sau đó giơ khiên ra và đứng dựa lưng vào vách núi, tạm thời chống cự được với đá rơi từ không trung.

Các người chơi Pháp sư lúc này cũng dựa theo phương pháp của Vô Kỵ, sử dụng quả cầu lửa châm vào đống gỗ, ngay sau đó đám người Chiến sĩ khiên thuẫn Cuồng Bạo Thiên Phạt trở về ôm lấy những cọc gỗ đang cháy ném xuống dưới.

Bởi vì khe núi là do bị một kiếm chém ra làm đôi, cho nên trên mặt đất cũng rải rác không ít thứ, ngoại trừ tảng đá ra thì còn có không ít cây cối.

Ngay cả đá lớn rơi liên tục mà tấm khiên của Kỵ Sĩ Thánh Điện có thể chắn được, thì đương nhiên mấy cọc gỗ cũng thế. Cho nên mục tiêu nhắm đến của người chơi ở trên núi không phải là quái vật dưới mặt đất mà là cây cối nằm xung quanh.

Trong trò chơi cũng không có thiết lập là cây cối đã khô hay còn tươi, chỉ cần gặp phải lửa thì đều sẽ bốc cháy toàn bộ. Cho nên sau khi đụng phải cọc gỗ, cây cối ở xung quanh bắt đầu bén lửa, chỉ sau một lát toàn bộ cây đều đã bị cháy, lập tức trong khe núi chật hẹp nổi lên ánh lửa ngập trời.

Bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện không thể nào xông ra phía trước được, chỉ có thể cầm lấy khiên lui trở về sau.

Vô Kỵ đứng ở đoạn giữa của vách núi nhìn thấy lửa cháy trước mặt, hạ lệnh nói: "Lửa đã cháy rồi, mọi người chuẩn bị đợt tấn công thứ hai."

Sau khi hạ lệnh xong Vô Kỵ cũng không nói thêm gì nữa, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đã bị lửa cháy làn tràn dồn ép vào giữa khe núi.

Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, lại có thêm một lượt đá và cọc gỗ bị cháy rơi xuống, vốn dĩ bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đã không còn nhiều máu nữa, sau khi bị đá nện cùng lửa đốt trong chốc lát thì máu tụt còn một nửa.

"Đợt lửa cuối cùng!" Nhìn thấy lửa đốt cùng đá nện hai lần mà bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện vẫn chưa bị chết hết, lập tức Vô Kỵ chỉ về khe núi hạ lệnh cuối cùng cho người chơi.

"Sao không chờ cho bọn hắn đến gần hơn chút nữa rồi hãy đốt lửa?" Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi.

Những cọc gỗ bị cháy từ trên núi rơi xuống đang đụng trúng người cũng gây ra sát thương, nếu như lúc này đốt lửa thì chẳng phải là sẽ bị thiếu mất một lượt gây sát thương hay sao?

"Không cần, nếu chờ cho bọn chúng lại gần tý nữa mới bắt đầu đốt, thì bọn chúng có thể chạy ra ngoài được." Vô Kỵ nói xong, ở đoạn cuối của khe núi bắt đầu có ánh lửa bừng lên.

Thế lửa ở hai đầu cháy dần dần vào trong, đang đốt về phía đống sắt thép, chỉ trong chốc lát, ba điểm mai phục nối liền với nhau thành một đường, bỗng chốc lửa ở dưới khe núi biến thành một con sông lửa.

Bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện bị trúng mai phục hai lần, lượng máu còn lại không có nhiều, hiện tại lại bị lửa đốt liên tục, chưa đi được mấy bước lập tức gục ngã trên mặt đất.

Lúc này Cuồng Bạo Lôi Thần mới hiểu được vì sao đợt cuối cùng Vô Kỵ lại phải đốt lửa trước.

Mẹ nó, sau khi nối các đống lửa lại với nhau, thì bọn bọc sắt này có chạy đi đâu thì cũng gặp phải biển lửa, căn bản là không cách nào có thể trốn được, chờ cho bọn chúng chạy ra được biển lửa, thì đã trở về với vòng tay ôm ấp của Thần.

Nếu như chờ cho bọn hắn lại gần mới bắt đầu đốt lửa, thì với sự trâu bò của bọn hắn không chừng có thể chạy ra ngoài.

"Mẹ kiếp, thật là độc a..." Nhìn thấy sách lược độc ác như thế của Vô Kỵ, Cuồng Bạo Lôi Thần không nhịn được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mẹ nó, vì để phòng tránh việc người chơi đốt núi, cho nên hệ thống đã quy định, chỉ cần cây cối chỉ cần còn cắm rễ xuống đất, thì hệ thống sẽ không xem nó là bó củi và không thể đốt cháy. Nói cách khác, thời điểm ở thành Lôi Bạo, Toàn Chân Giáo chỉ cần châm một mồi lửa ở trong rừng, lúc đó không phải là toàn bộ mọi người sẽ chết cháy?.

Không hổ danh là tên đầu sỏ khốn nạn có tiếng trong giới game online, giết người phóng hỏa cũng chỉ là một câu nói.

Sau khi tên Kỵ Sĩ Thánh Điện cuối cùng ngã xuống, tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên.

[Dưới sự đồng lòng của toàn bộ mọi người đã đẩy lùi được đợt tấn công của Kỵ Sĩ Thánh Điện, độ hoàn thành nhiệm vụ: +10%. Sau 5 phút, quân đoàn Thần phạt sẽ triển khai đợt tấn công thứ hai.]

"Mẹ kiếp, đánh như vậy mà được có 10%? Chẳng lẽ còn lại những 9 đợt tấn công nữa?" Nhìn thấy gợi ý của hệ thống, tất cả mọi người đều sửng sốt. Niềm sung sướng khi chiến thắng lúc nãy cũng tan biến.

"Con mẹ nó ta còn nghĩ chỉ có một đợt đâu...Ta nói rồi, phụ bản loại lớn sao lại có thể vượt qua dễ dàng như vậy được, thì ra là muốn chúng ta chơi trò "Thủ tháp" đây mà.”

Trong tất cả mọi người, thì ai ai cũng đã chơi qua trò thủ tháp, cho nên cách chơi như thế nào thì mọi người cũng đã rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy nhiệm vụ này srất khó khăn.

Phần khó khăn nhất của trò thủ tháp chính là đặt trạm kiểm soát, đường đi của quân địch thì quanh co, mà vị trí đặt tháp hai bên đường của mình thì chỉ có mấy chỗ ít ỏi. Ngoài ra còn phải thăng cấp cho pháo đài nữa, nghĩ đến đây toàn bộ mọi người đều cảm thấy mức độ khó khăn của phụ bản thật dọa người.

"Nói như vậy chúng ta không thể đi mò trang bị được nhỉ." Nhìn thấy khe núi đen sì đã tắt lửa, lại có người nói.

Mọi người nghe thấy thế, lại nhìn mặt nhau lần nữa: "Trời ạ! Ngay cả trang bị cũng không cho mò, con mẹ nó chứ thế chúng ta đến đây làm cái gì.”

Điều quan trọng nhất cũng là điều mong chờ nhất khi chơi trò chơi chính là nhặt đồ, nhưng hiện tại ngay cả một mảnh gỗ cũng không cho nhặt, trong nháy mắt ý chí chiến đấu của tất cả mọi người đều mất hết.

"Bỏ đi, dù sao thì cũng chỉ là quái nhỏ, có rơi ra thì cũng chả có đồ gì tốt, mọi người không cần phải phiền muộn, hiện tại phía dưới cũng đã bắt đầu nổi lửa, đợt tấn công thứ hai có thể sẽ phải giao chiến trực diện, lúc đó chúng ta có thể mò trang bị." Thấy ý chí chiến đấu của mọi người tiêu tán, Vô Kỵ vội vàng nói.

Mới có đến đợt tấn công thứ hai mà đã thành bộ dạng này rồi, tiếp đến còn đánh đấm thế nào được nữa, mấy tên kia đi lục lọi nhà dân ở trong thành còn chưa có xong, nếu tiếp theo mà bị giết hết, chẳng phải là nhiệm vụ sẽ bị thất bại.

"Mẹ kiếp, đánh trực tiếp, chúng ta có làm được không?" Nghe vậy mọi người hoảng sợ nói, quái tinh anh nhất cấp 60 sao có thể nói đánh là đánh được dễ dàng như vậy được.

"Một đám số liệu mà thôi, chỉ cần nghe theo chỉ huy của ta, mọi người có thể đánh thắng." Vô Kỵ nói xong, đồng thời nói chuyện ở trong kênh công hội: "Mẹ nó, chuyện này không khác gì ngắm cá trong nước cả, dẫn theo một đám bùn nhão không cách nào đắp thành tường được, các ngươi đã tìm được mấy nhà rồi?

"Tìm cái b*p ấy, còn chưa có tìm xong một cái ngõ bé tý đây." Minh Đô phiền muộn nói.

Chuyện này cũng không có cách nào hay hơn, đến NPC cũng không biết Regis ở đâu hết, mọi người phải tự mình lục lọi từng nhà, mấy người Vương Vũ cứ như là giặc ngoại xâm đang đi càn quét vậy, tìm nhà này qua nhà khác, nhưng mà thành Atlanta lớn quá, mười người tìm hơn mười phút rồi mà cũng chưa có tìm hết một cái ngõ nhỏ.

"Như vậy cũng không phải là cách hay, ta cảm thấy giống như từ đầu đến giờ chúng ta đã bỏ qua chi tiết gì đó." Vô Kỵ có chút suy tư nói.

"Hay là ngươi thử đi hỏi Renault xem sao?" Minh Đô bắt đầu đưa ra ý kiến.

Vô Kỵ nói: "Hỏi cái rắm, Renault đang đánh nhau ở trên trời, ta đi là tự đâm đầu vào chỗ chết đó?"

"À, hình như ta biết Regis đang ở chỗ nào." Đúng lúc này, đột nhiên Vương Vũ lên tiếng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment