Trang 325# 1
Chương 650: Không tìm thấy Regis
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ý tưởng mai phục dưới chân núi chỉ là của riêng một mình Lôi Đình Vô Nguyệt, thì sao đám người Vương Vũ lại đi lên núi cùng đội ngũ kia chứ. Ngoại trừ Minh Đô phải đi nhận nhiệm vụ ra, đám người Toàn Chân Giáo hoàn toàn không nằm trong đội ngũ, ngay khi vừa xuống khỏi phi hành khí, bọn họ đã lén lút thoát khỏi tổ chức rồi.
Tuy rằng hiện tại người chơi chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng Kỵ Sĩ Thánh Điện không giống với quái vật cấp 60 thông thường, Vô Kỵ cũng không chắc có thể cầm cự với bọn chúng được bao lâu.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, mặc kệ là người chơi bị giết hay Kỵ Sĩ Thánh Điện bị tiêu diệt, thì trong khoảng thời gian này, đám người Toàn Chân Giáo phải tìm ra tọa độ của vùng đất thần ẩn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu như Kỵ Sĩ Thánh Điện đánh bại người chơi thì phụ bản thành Atlanta sẽ thất bại, nhiệm vụ sẽ bị cưỡng chế kết thúc. Còn nếu như bọn họ đánh bại được Kỵ Sĩ Thánh Điện thì kế hoạch của Toàn Chân Giáo sẽ bị lộ, dầu gì Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng phải có hơn vạn người, sao có thể cam tâm bị trêu chọc như thế.
Việc Vô Kỵ cần phải làm ngay lúc này chính là kéo dài thời gian. Khi đám người Vương Vũ còn chưa tìm được tọa độ vùng đất thần ẩn, thì chỗ này phải tiếp tục chiến đấu.
Địa điểm mà Vô Kỵ dẫn người mai phục lúc này, chính là vị trí nằm ở giữa khe núi, địa thế cũng không cao như đỉnh núi, chỉ cao khoảng 100 mét, từ trên này nhìn xuống, thấy bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện giống như những con kiến màu trắng, đang nhúc nhích ở phía dưới bò về hướng bên này.
Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt ở xung quanh thu thập hết toàn bộ những thứ có thể ném được, sau đó chuyển đến chất đống cạnh vách núi.
Những thứ có thể quăng xuống rất nhiều, nào là đá lớn, cọc gỗ cao bằng nửa người, rồi đến những tảng băng lớn. Ở trên mặt đất dùng mấy thứ này chọi cũng có thể chết người, huống chi ở chỗ này. Ở một chỗ cao như vậy, dù ném một cái trứng chim cũng có thể đập cho người ở dưới chân núi gần chết.
Mọi người thu thập củi lửa rất nhiệt tình, mới một lúc mà đã tập trung cả đống "đạn dược" cạnh vách núi.
"Có muốn cho anh em thử uy lực của nó trước hay không?" Cuồng Bạo Lôi Thần chứng kiến có nhiều đồ vật này nọ đặt cạnh vách núi như thế, lại rơi vào hội chứng ám ảnh cưỡng chế, định tạo chút nhiệt cổ vũ cho anh em.
"Thử con mẹ ngươi ấy." Vô Kỵ nói với giọng khinh bỉ: "Không thấy là bọn chúng còn chưa đi đến chỗ này hay sao, mấy người bứt dây động rừng, bọn chúng không đi tiếp nữa thì làm sao?"
"Thế bọn ta nên làm gì bây giờ?" Cuồng Bạo Lôi Thần vội vàng hỏi.
"Chờ đi, chờ cho khi nào bọn chúng đi ngang qua chỗ của chúng ta, lúc đó từ đầu đến cuối triển khai bắn phá một lượt cho thoải mái." Vô Kỵ nói bằng giọng điệu lười biếng và thản nhiên, sau đó tiện thể tựa người vào tảng đá lớn ở bên cạnh.
"Hả?" Vô Kỵ vừa nhấc đầu tựa vào tảng đá, thì thấy có hai bóng đen đứng trên không trung ở phía xa xa.
Vô Kỵ không chút hoang mang, lập tức lấy kính mắt đeo vào.
Hai bóng đen cũng không phải ai khác, chính là Renault và Guli, hai con BOSS lớn của phụ bản. Hai tên này đang trao đổi kỹ năng với nhau, ngươi một phát ta một phát, mặc dù mấy kỹ năng này nhìn thì cũng chút hoa mĩ đó, nhưng mà một chút tác dụng cũng không có. Hai người ném kỹ năng cả buổi, trên người không có một chút vết thương, xem ra cảnh hai con BOSS này đánh nhau chỉ là nội dung cốt truyện của nhiệm vụ, lúc này cảnh hai người chiến đấu ở phía xa xa kia cũng chỉ là đoạn phim sử dụng công nghệ CGI mà hệ thống chiếu ra.
Nhưng nhìn thấy hai người đó giao đấu với nhau, trong lòng Vô Kỵ có chút lo lắng, tuyệt đối sẽ không có chuyện tự dưng hệ thống lại sắp xếp trình chiếu một đoạn phim CGI này được, khẳng định hai tên này chính là biến số của nhiệm vụ.
Tầm khoảng sáu bảy phút trôi qua, rốt cuộc thì bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng đã chậm chạp đi đến phía dưới, tới gần chỗ mai phục của bọn hắn. Lôi Đình Vô Nguyệt đụng đụng Vô Kỵ hỏi: "Lão đại Vô Kỵ, tên phía trước của chúng đã tiến vào tầm ngắm rồi, đã ném đá được chưa?
"Không nên, trước tiên cứ để bọn chúng đi thêm một đoạn nữa." Vô Kỵ nói.
"Có nhầm không vậy, thả bọn chúng đi thêm một đoạn để làm gì?" Lôi Đình Vô Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Cái này gọi là dụ địch đi sâu vào bên trong, ngươi có hiểu không" Vô Kỵ nói.
"Chẳng lẽ cứ như thế mà thả bọn chúng chạy trốn?”
"Không có chuyện gì đâu, lúc nãy Cuồng Lôi đã mang theo mấy chục anh em đi mai phục ở phía trước, chúng không chạy thoát được đâu."
"Đội ngũ bọn chúng cũng phải mấy ngàn người, dài tới mấy trăm mét, chúng ta kéo dài chiến tuyến để làm gì?"
Lôi Đình Vô Nguyệt không phải là kẻ mà cái gì cũng không biết, tuy rằng chưa từng hành quân đánh giặc, nhưng Lôi Đình Vô Nguyệt đã từng chỉ huy mấy ngàn người chiến đấu, nên cũng hiểu được một ít kiến thức bình thường của việc phục kích hẻm núi.
Bên mình ít người, bên địch nhiều người thì tốt nhất nên tập trung hỏa lực tại một chỗ, giống như hiện tại chỉ có 200 người mà kéo dài chiến tuyến gần cả cây số, rõ ràng là đang đẩy mình vào tình thế bất lợi.
Đương nhiên là Vô Kỵ không thể nói hắn ta làm như vậy là để kéo dài thời gian, nên chỉ thản nhiên cười nói: "Chiến tuyến càng dài càng có lợi, chuyện này ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều."
"Nhưng mà..."
"Mặc kệ là cái gì, ngươi đã quên ta là tổng chỉ huy? Nếu như thấy không được thì ngươi tới chỉ huy đi!" Vô Kỵ nói với giọng đầy khó chịu.
"Đúng thế, Vô Nguyệt sao mà ngươi nhiều chuyện như thế, ta cảm thấy cách này của Vô Kỵ lão đại rất là hay." Cuồng Bạo Lôi Thần nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau không được vui vẻ cho lắm, vội vàng đi qua giảng hòa.
Lôi Đình Vô Nguyệt chỉ cảm thấy sắp xếp chiến tuyến như thế có chút không ổn mà thôi, còn làm chỉ huy thì hắn ta làm không được, lúc này nghe Cuồng Bạo Lôi Thần cũng đã nói như vậy, vì thế Lôi Đình Vô Nguyệt lại đè xuống lòng nghi ngờ của hắn ta.
Thấy sắc mặt rối rắm của Lôi Đình Vô Nguyệt, Vô Kỵ lại thúc giục ở trong kênh chát công hội: "Chuyện ở bên kia có thuận lợi không, bên này ta sắp sửa không giữ được rồi."
"Giục, giục cái lông ấy, tận giờ mà chúng ta còn chưa tìm được Regis nữa này." Thấy tin tức Vô Kỵ gửi đến, Minh Đô bực mình trả lời.
"Con mẹ nó, các ngươi đang làm cái quái gì, mà lâu như vậy rồi, còn chưa có tìm ra được?" Vô Kỵ la lên.
Vì kéo dài thời gian, ngay cả mặt mũi hắn ta cũng đã không cần, thế mà bên kia còn không có tìm được NPC nhiệm vụ, con mẹ nó chứ còn chơi cái gì được nữa.
"Chuyện này cũng không thể trách lão Lý, Regis giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, chúng ta đã hỏi toàn bộ người trong thành, không ai biết ông ta ở đâu hết." Xuân Tường nói.
Bình thường người chơi muốn tìm NPC, đặc biệt là loại NPC đức cao vọng trọng như thế này, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm một NPC trong thành phố, họ sẽ chỉ đường luôn, nhưng toàn bộ người dân thành Atlanta lại không có một ai biết Regis đang ở đâu.
"Không thể nào, sao kỳ quái như thế được? Chẳng lẽ lão biết chúng ta đang đi tìm lão, cho nên đi trốn mất rồi?" Vô Kị buồn bực nói.
Bao Tam nói: "Hình như Renault có nói Regis đang bế quan, ta cảm thấy lão đang ở chỗ nào đó trong nhà của người dân."
"Nhà dân? Mẹ nó, không lẽ các ngươi định tìm tòi hết toàn bộ nhà dân ở trong thành đấy chứ." Vô Kỵ nói trong tuyệt vọng.
Thành Atlanta còn lớn hơn nhiều so với thành Thánh Quang, nhà dân to có nhỏ có, ít cũng phải ngàn cái, điều này còn chưa có tính đến chuyện bên trong nhà dân có mật thất hay không, nếu như cứ tìm lần lượt từng nhà một, thì nguyên ngày hôm nay khỏi phải làm chuyện gì nữa, khỏi cần vượt phụ bản luôn.
"Mẹ nó, đây có còn là phụ bản loại lớn nữa không vậy? Chẳng lẽ đám Kỵ Sĩ Thánh Điện còn chưa đủ để chơi cùng chúng ta hay sao?" Ký Ngạo nói to.
Vô Kỵ nói: "Sau đó có xảy ra chuyện nữa hay không thì ta không biết, nhưng đám Kỵ Sĩ Thánh Điện này sẽ bị hạ nhanh thôi. Mai phục chỉ có thể dùng được một lần, ta chỉ sợ là đánh tan Kỵ Sĩ Thánh Điện, thì lại có một đám khác mạnh hơn tấn công mà thôi, khi đó chúng ta không chống đỡ được, nhiệm vụ sẽ thất bại."