Trang 324# 2
Chương 649: Chia binh hai đường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bởi vì bị một kiếm kinh thiên ban nãy, toàn bộ người dân thành Atlanta đều cầm vũ khí đi tới đầu đường. Dựa theo phương hướng mà Renault chỉ, mấy người Toàn Chân Giáo nhanh chóng đi theo người dân đến quảng trường ở trung tâm thành.
Lúc này ở trên quảng trường đã có đủ loại người, nhưng có một điểm giống nhau là toàn bộ đều vũ trang đến tận răng.
Nhìn những trang bị sáng lấp lánh trên người của người dân, tất cả người chơi đều thèm tới chảy nước dãi, nếu không phải là không thể tấn công NPC của phe mình, e rằng hiện tại chắc chắn đã có người ra tay rồi.
Ở trên bục cao ở chính giữa quảng trường, có một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng nói chuyện: "Quân đội của Tòa thánh đã bao vây ngoài thành, bọn họ muốn khiến chúng ta hủy diệt công sức mấy ngàn năm của bộ tộc Atlanta, các con của ta, các ngươi có muốn nói cái gì nữa không?"
"Chúng ta không đồng ý!" Không rõ là ai rống lên câu đó, mọi người đều hô theo hắn: "Chúng ta không đồng ý, cho dù là Thần, cũng không thể khiến chúng ta khuất phục."
"Đúng thế, không hổ là con dân của thành Atlanta, chảy dòng máu bất khuất trong người. Này người lạ, các ngươi thì sao? Có muốn cùng tồn vong với thành Atlanta của chúng ta hay không?" Đại trưởng lão hô xong khẩu hiệu, đưa ánh mắt nhìn về đám người chơi.
Toàn bộ người dân đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía mọi người.
[Hệ thống nhắc nhở: Có xác định giúp đỡ bộ tộc Atlanta hay không?]
"Nếu như chúng ta nói không thì sao?" Minh Đô cẩn thận hỏi.
"Thì trở thành kẻ địch của chúng ta." Tất cả NPC đồng thanh trả lời.
"Mẹ nó, như thế còn có lựa chọn nữa sao? Chúng ta đương nhiên là đứng về phía các người." Thân là đội trưởng, Minh Đô hiên ngang lẫm liệt thay mặt toàn bộ người chơi tỏ rõ thái độ.
[Hệ thống nhắc nhở: Đoàn đội của bạn nhận nhiệm vụ phụ bản "Thần phạt phủ xuống", nhiệm vụ cấp S.
Mục tiêu nhiệm vụ: Giúp đỡ người dân thành Atlanta chống lại sự tấn công của quân đoàn Thần phạt, độ hoàn thành hiện tại của nhiệm vụ: 0%.
Gợi ý nhiệm vụ: Kỵ Sĩ Thánh Điện là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Tòa thánh, mỗi một kỵ sĩ đều có khả năng lấy một chọi mười.]
"Trời ạ!"
Nhìn đến gợi ý của nhiệm vụ, mọi người không thể không chửi đổng, vốn dĩ cấp bậc của quái vật trong phụ bản đều đã cao hơn rất nhiều so với người chơi, lúc này quái vật lại có thực lực lấy một chọi mười, không phải là chơi nhau sao.
Dương nhiên không có ai dị nghị đối với quyết định của Minh Đô, dù sao dưới tình huống đó thì cũng không còn có lựa nào khác, nếu lựa chọn là "Có" thì có khả năng bị Kỵ Sĩ Thánh Điện đánh chết, còn chọn "Không" thì chắc chắn sẽ bị người dân Atlanta đánh chết ngay lập tức.
"Vô Kỵ lão đại, hiện tại chúng ta nên làm cái gì đây?"
Lúc này Lôi Đình Vô Nguyệt bước tới phía trước, hỏi Vô Kỵ.
Phụ bản này, bất kể là độ khó hay hình thức thì đều là loại phụ bản mà Lôi Đình Vô Nguyệt chưa gặp bao giờ trong game Trọng Sinh này, căn bản là không biết nên làm thế nào, Vô Kỵ là tổng chỉ huy của phụ bản, đương nhiên là phải giao trách nhiệm này cho hắn rồi.
Vô Kỵ chỉ về phía lổ hổng bị đại phán quan Guli chém ra ở cách đó không xa, thản nhiên nói: "Lên núi!"
Thực lực của Guli thì khỏi phải bàn, nhưng mà đầu óc hắn lại có chút ngu ngốc, núi Lawrence chắn ngang lục địa, cũng phải dài mấy ngàn mét, một kiếm của Guli chém xuống khiến cho hai bên sườn ngọn núi bị tách ra, tạo thành địa hình hẻm núi thẳng đứng.
Bình thường đi đường này thì không sao, nhưng để hành quân đánh giặc thì lại rất dễ bị mai phục, đây là điều tối kị của nhà binh.
"Hiện tại mới bắt đầu lên núi có phải là chậm quá không?" Lôi Đình Vô Nguyệt hỏi.
Độ cao của Lawrence phải cách mực nước biển mấy ngàn mét, chờ cho bọn họ leo lên đến đỉnh núi, không chừng người ta đã diệt cả thành Atlanta rồi.
Vô Kỵ thở dài nói: "Ngay cả xe bay mà thành Atlanta cũng có, chẳng lẽ lại không có thứ gì để lên núi giống như cáp treo hay cái gì đó?”
Nói xong, Vô Kỵ hỏi đại trưởng lão: "Bọn ta muốn lên núi thì đi bằng cách nào?”
Đại trưởng lão chỉ vào một đài đá cách đó không xa nói: "Thứ kia có thể chở mấy người các người lên núi."
Đúng như dự đoán, người dân thành Atlanta thông minh như thế, làm sao lại đi bộ lên núi cho được.
Sau khi nhận được gợi ý của Đại trưởng lão, mọi người leo lên trên đài, Đại trưởng lão dùng cây gậy trong tay chọc vài cái xuống mặt đất, đài đá kia lập tức bay về phía đỉnh núi.
Lúc này, cũng không biết Renault đã dẫn Guli đi chỗ nào để đánh nhau nữa, bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng không có chờ chỉ huy trở về, mà tự chủ trương tiến lên phía trước.
Bởi vì cưỡng ép chẻ núi ra khiến cho vách núi rất phẳng, còn bên dưới thì đất đá cây cối rơi xuống chắn đầy đường, cho nên đi rất khó, tốc độ tiến quân cũng không được nhanh.
Ngay lúc Vô Kỵ mang theo mọi người bay đến đỉnh núi, đám Kỵ Sĩ Thánh Điện mới hành quân được có vài trăm mét...
"Này Vô Kỵ lão đại, chúng ta lên phía sau núi là để tránh né bọn kỵ sĩ phía dưới rồi, thế nhưng tay của chúng ta cũng không đánh tới bọn chúng." Cuồng Bạo Lôi Thần khó hiểu hỏi.
"Ngươi chơi game nhiều quá bị ngu hay sao, xa như thế đương nhiên là không đánh tới được rồi." Nhìn thấy bọn Kỵ Sĩ Thánh Điện đang thong thả đi về phía trước, Vô Kỵ liếc Cuồng Bạo Lôi Thần bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó chỉ huy đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt: "Mọi người nhanh chuyển vài tảng đá đến đây."
"Chuyển đá đến, thì ra ngươi muốn dùng đá ném bọn hắn? Khà khà, quả thật là ta chơi game nhiều quá bị choáng váng rồi." Cuồng Bạo Lôi Thần lập tức hiểu rõ.
Đã quen tính toán khoảng cách tấn công khi chiến đấu trong trò chơi, cho nên trong tiềm thức của Cuồng Bạo Lôi Thần cho rằng chiến đấu chính là ném kỹ năng vào nhau, thế nên y quên mất tri thức thường thức bình thường nhất.
"Mọi người nhanh đi chuyển đá nào." Lúc này Cuồng Bạo Lôi Thần mới phản ứng kịp, lập tức gào lên ra lệnh.
Đám người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt vốn không phục Vô Kỵ lắm, nhưng hiện tại thấy hội trưởng đã ra mệnh lệnh, bọn họ cũng không dám lề mề nữa, đều chạy ra xung quanh chuyển tảng đá.
Đúng lúc này, đột nhiên Lôi Đình Vô Nguyệt hỏi: "Vô Kỵ lão đại, sao ta không nhìn thấy người của Toàn Chân Giáo?"
Lúc nãy nhiều người nên Lôi Đình Vô Nguyệt không có chú ý, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đi chuyển đá, chỉ còn lại mấy người ở chỗ này, đột nhiên Lôi Đình Vô Nguyệt phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lúc nãy có hạ mệnh lệnh rõ ràng là nói mọi người lên núi, thế nhưng lúc này trừ Vô Kỵ ở đây ra, không thấy người của Toàn Chân Giáo đâu hết.
Chẳng lẽ là đi chuyển tảng đá? Đừng có chọc cười, đám đại gia đó sao có thể làm mấy việc nặng nhọc này được… Cho nên Lôi Đình Vô Nguyệt có thể khẳng định, người của Toàn Chân Giáo căn bản không có lên núi.
"À, bọn họ sao." Vô Kỵ ung dung chỉ về phía phần cuối của khe núi nói: "Ngươi có thấy lối vào của khe núi không, đó là một địa điểm mai phục tuyệt vời."
"Mấy người bọn họ có làm được không?" Lôi Đình Vô Nguyệt hỏi lại Vô Kỵ.
"Ngươi thì biết cái gì! Bên dưới nhiều người như thế, mà địa hình này thì một người cũng có thể sánh bằng vạn người, chắc chắn không có vấn đề gì. Nếu như ta đã là tổng chỉ huy, ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều." Vô Kỵ nói với vẻ không kiên nhẫn.
Lôi Đình Vô Nguyệt tiếp tục hỏi: "Một vấn đề cuối cùng, vì sao lại phái người các ngươi đi?" Không hiểu sao, khi thấy Vô Kỵ sắp xếp như thế, trong lòng Lôi Đình Vô Nguyệt rất không yên tâm.
"Ha ha!" Vô Kỵ đang quan sát nhìn thấy Lôi Đình Vô Nguyệt như vậy, ngoài cười trong không cười nói: "Không nên giải thích quá rõ ràng, ngươi biết điều đó không? Ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của các ngươi…"
"Ặc…" Lôi Đình Vô Nguyệt cạn lời, quả thực, đám người gọi là tinh anh của mình mà so sánh với đám người Toàn Chân Giáo thì đúng là làm trò cười.
Sau khi bị Vô Kỵ khinh thường một trận, sự nghi ngờ trong lòng Lôi Đình Vô Nguyệt lập tức biến mất. Vô Kỵ cười khẽ, gửi tin nhắn cho đám người Toàn Chân Giáo nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hành động đi."