Trang 324# 1
Chương 648: Một kiếm chẻ núi non
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Quân đội của Thần đánh đến đây?" Vô Kỵ nghe vậy, lúc này mới hiểu được, thì ra khoảng thời gian hiện tại là đêm trước khi thành Atlanta bị hủy diệt, đồng thời cũng không quá khó để đoán được, nhiệm vụ của mọi người có lẽ quá nửa là giúp đỡ thành Atlanta chống lại sự tấn công của quân đội.
"Đúng thế, theo như thông tin của Thiên Ưng trinh sát gửi về, dưới sự dẫn dắt của Đại phán quan Thánh Đường Guli, quân đội của Tòa thánh đã sắp sửa đến chân núi Lawrence rồi." Renault trả lời.
"Thiên Ưng trinh sát, đó là cái gì vậy?” Lôi Đình Vô Nguyệt ở bên cạnh tò mò hỏi.
Renault chỉ chỉ một con chim to đang lượn vòng trên bầu trời nói: "Nó chính là Thiên Ưng Trinh Sát, trên người chúng nó có gắn thêm dụng cụ Ưng Nhãn Thuật, chúng ta có thể thấy những gì chúng nó nhìn thấy."
"Ôi đệt, máy móc trinh sát à!" Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh ngạc không thôi, không hổ là thành chính với ma pháp và khoa học kỹ thuật đã đạt đến đỉnh cao trong thời kỳ thượng cổ, rõ ràng là trò chơi huyền ảo phương Tây, thành Atlanta lại có thể làm ra loại máy móc trinh sát như thế này, chuyện này rất không phù hợp.
Mà lúc này Vô Kỵ lại thầm nhíu mày.
Thành Atlanta có thế "tọa sơn vọng thủy", dễ thủ khó công. Dựa theo nguyên tắc, quân đội của Tòa thánh phải tấn công theo đường biển mới phải, nhưng Renault lại nói quân đội của Tòa thánh đang ở sườn bên kia của núi Lawrence, chuyện này có gì đó không thích hợp, chẳng lẽ khoa học kỹ thuật của Tòa thánh cũng phát triển đến đỉnh điểm rồi sao?
"Có phải quân đội của Tòa thánh có động cơ bay hay không?" Vô Kỵ hỏi.
"Quân đội của Thần bài xích khoa học kỹ thuật." Renault trả lời.
Vô Kỵ nghe vậy bèn cười nói: "Vậy thì lo cái gì, trước mắt bọn họ không thể nào vượt qua núi Lawrence được."
"Hãy thu hồi sự vô tri của ngươi, đó chính là quân đội của Thần. . ."
"Không hay rồi, bên kia có chuyện xảy ra!" Renault chưa nói xong, đột nhiên Vương Vũ chỉ về phía dãy núi Lawrence kêu to.
Mọi người vội vã ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng phóng lên cao. Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng nổ trời long đất lở, sau đó phía trên đỉnh núi Lawrence bị bao phủ một đám sương mù rất lớn.
Chờ cho sương mù tan đi, tất cả người chơi ở trên tháp Nguyên Tố đều muốn rớt tròng mắt.
Lawrence vốn là một dãy núi kéo dài liên miên, nhưng lúc này lại xuất hiện một lỗ hổng, đầu bên kia của lỗ hổng, một kỵ sĩ được bao trùm bởi ánh sáng màu trắng đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới chân hắn là một đội quân mặc giáp màu trắng, trải khắp mặt đất tạo thành một màu trắng như tuyết.
Renault nheo mắt lại nhìn kỵ sĩ đang lơ lửng giữa không trung kia, hơi kinh ngạc thốt lên: “Một chiêu bổ đôi dãy Lawrence, xem ra Guli này đúng là khó đối phó hệt như lời đồn thổi rồi.”
"Cái gì? Chẻ núi ra? Con mẹ nó, ta còn tưởng bọn chúng dùng pháo Ma Tinh để phá núi đây?”
Nghe được lời nói của Renault, mọi người nhìn kỹ, quả đúng là lỗ hổng kia trơn nhẵn hệt như được bổ ra, chứ không nham nhở như bị nổ tung, nhất thời sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Tuy rằng tất cả bọn họ hãy còn nghi nghờ tính chân thực của một kiếm chẻ đôi núi, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, cho nên không thể không tin được, loại NPC như vậy chắc chắn là NPC cao cấp nhất rồi, tối thiểu thì không thua kém một Renault có thể điều động uy lực của trời đất, mẹ nó đây thật sự là phụ bản cấp 60 mà không phải là cấp 200 sao?
"Không có gì pháo Ma Tinh cũng có thể một phát phá núi được, nhưng quân đoàn Kỵ Sĩ Thánh Điện là những kẻ có tín ngưỡng kiên định nhất vào Tòa thánh, cho nên bọn họ không dùng pháo Ma Tinh." Renault nói.
Nghe vậy tròng mắt Vương Vũ hơi co rụt, thất thanh nói: "Kỵ Sĩ Thánh Điện?"
Vương Vũ từng đi qua thành Thánh Quang, cũng đã náo loạn một trận ở đó, cho nên có ấn tượng sâu sắc về mấy tên bọc sắt này.
Bọn chúng vừa tấn công vật lý và ma pháp, có thể tấn công, đỡ đòn, hồi máu rồi dồn sát thương, cái gì bọn chúng cũng có thể làm được, gần như là loại NPC toàn năng, lợi hại hơn so với mấy con BOSS tầm thường nhiều.
Lúc ở thành Thánh Quang thì đấy cũng chỉ là một tiểu đội Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp thấp, mà đã đánh cho công hội Thần Hi Vĩnh Tịch không còn tìm được phương hướng, hiện tại ở đầu bên kia của sườn núi có hơn một ngàn Kỵ Sĩ Thánh Điện, có thể thấy được ở giai đoạn hiện tại người chơi không thể nào đánh được loại phụ bản này, khó trách đây là nhiệm vụ cấp S, quả nhiên là không thể hoàn thành.
Lúc này Đại phán quan Guli ở giữa không trung bắt đầu kêu gọi đầu hàng: "Người bên trong thành Atlanta nghe đây, tuy rằng các ngươi đã làm trái ý chí của Thần, nhưng vì lòng nhân từ của Thần, chỉ cần các người đình chỉ loại nghiên cứu vô nghĩa này, đồng thời phá hủy cái gọi là khoa học kỹ thuật, thì Thần có thể đối với các ngươi. . . "
"Này, thằng cháu trai kia nói gì vậy?" Minh Đô không kiên nhẫn hỏi.
"Hình như là đang kêu gọi đầu hàng. . ." Vương Vũ trả lời.
"À, ta cảm thấy đầu hàng cũng tốt mà, các ngươi thì sao?" Minh Đô hỏi mọi người.
Mẹ nó, con chó này đã chẻ núi ra mà vẫn còn có sức để nói mấy lời thừa thãi, có thể thấy chiêu vừa rồi hắn chưa sử dùng toàn bộ sức lực, chỉ là 200 hạng tạp nham như bọn họ, có cộng lại cũng chưa chắc trụ được một chiêu của người ta.
"?" Renault liếc nhìn Minh Đô với vẻ mặt không vui.
Vô Kỵ vội vàng bịt miệng Minh Đô, đẩy ra đằng sau: "Ngươi nói ít đi một hai câu không được à.”
"Được rồi, đừng có đứng ngây ra đó, nhanh leo lên xe bay, ta sẽ mang các ngươi rời khỏi đây." Renault giục giã.
"Đừng làm loạn, cái xe rách này của ngươi có thể chở được bao nhiêu người?" Minh Đô khinh thường nói.
Phi hành khí của Renault chỉ to bằng một chiếc xe hơi, mà trên đài này có khoảng 200 người, nhét nhiều người như thế vào xe, còn không phải là đè ép nhau đến chết? Thà rằng bây giờ nhảy xuống dưới còn thoải mái hơn.
Renault khẽ cười nói: "Cứ leo lên là được, có rất nhiều chỗ."
"Ôi trời ơi..."
"Lão Lý ngươi đừng có nhiều lời!" Minh Đô còn muốn nói cái gì đó, đã bị Vương Vũ túm lấy gáy quẳng vào bên trong, tiếp đến mấy người Toàn Chân Giáo nối đuôi nhau leo lên xe bay.
Đúng là không thể tin nổi, bên ngoài xe bay chỉ to bằng xe hơi, thế nhưng không gian bên trong lại khác, toàn bộ hai trăm người ngồi rồi thế mà vẫn còn dư chỗ.
Sau khi mọi người đều đã lên xe, Renault lái xe bay lên trời.
Vô Kỵ buồn bực hỏi: "Thầy Renault, theo như ta biết, không gian ma pháp chỉ có thể chứa những thứ không có hơi thở sinh mạng thôi mà."
"Ta rất thích câu hỏi của ngươi." Renault dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Vô Kỵ, nói: "Cái này không chỉ có mỗi ma pháp mà còn có cả khoa học kỹ thuật."
"Khoa học kỹ thuật?" Vô Kỵ lại bị Renault làm cho kinh ngạc.
"Không sai, không gian, thời gian, vật chất và tinh thần là bốn nguyên tố chủ yếu tạo thành thế giới, thể hiện qua nhiều mặt, còn ma pháp chỉ có thể sử dụng mà thôi, chỉ có khoa học kỹ thuật mới có thể thăm dò tới bản chất tạo vật, cũng chính vì chúng ta đang bắt tay nghiên cứu mấy thứ này cho nên mới bị Thần ruồng bỏ." Renault nói: "Ta nghĩ mãi mà không hiểu được, vì sao Thần lại không chịu thừa nhận sự phát triển của khoa học kỹ thuật."
Vô Kỵ cười khổ nói: "Bởi vì khi các ngươi nghiên cứu ra được bản chất của thế giới, các người sẽ trở thành Thần, có lẽ ở trong mắt của Thần thì thế giới này không cần có thêm nhiều Thần nữa.”
"Ừ, ta thấy ngươi nói cũng có lý, thật mừng vì có thể nói chuyện cùng với ngươi!" Renault gật đầu như có suy nghĩ.
"Ta cũng rất may mắn khi gặp được một học giả như ngươi." Vô Kỵ thu hồi thái độ bất cần đời, kính cẩn nói.
Tuy rằng Renault chỉ là NPC, nhưng thái độ trong nghiên cứu khoa học kỹ thuật của dân tộc Atlanta lại đáng kính vô cùng.
"Được rồi, đã đến nơi, sau khi xuống xe các ngươi đi quảng trường tìm Đại trưởng lão, ngài sẽ giao nhiệm vụ cho các ngươi. Hiện giờ ta phải đi gặp đại phán quan kia. Nếu ta có thể sống sót quay về, hy vọng có thể cùng ngươi uống hai chén." Renault nói với Vô Kỵ.
"Sẽ có cơ hội." Vô Kỵ thản nhiên cười, mở cửa ra nhảy xuống xe bay.