Trang 323# 2
Chương 647: Pháp sư trẻ tuổi Renault
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người lại chậm rãi đi về phía thành Vong Linh, bây giờ đã là trấn Vong Linh.
Lần trước Cuồng Bạo Lôi Thần đến đây đã được dạy dỗ một trận, nên lần này hắn ta cố ý dặn dò đám đàn em, làm việc nhất định phải khiêm tốn, tuyệt đối không được gây sự.
Có điều vì trấn Vong Linh từ thành chính bị giáng cấp xuống, nên đang hỗn loạn, khu luyện cấp căn bản không có ai, mọi người dọc đường đi có hơi sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm gì thẳng tới lối vào của bến tàu Minh Hải.
Vì thành Atlanta được mở ra, mảng lớn đầm lầy bên dưới bến tàu biến mất, lối vào biến thành một vòng xoáy màu đen tỏa ra mùi hôi thối.
Vòng xoáy này sâu không thấy đáy, vô cùng khủng bố.
"Nơi này chính là cổng vào sao?" Cuồng Bạo Lôi Thần hơi giật mình hỏi, lối vào này ngoại trừ đám người Vương Vũ ra, chỉ có người của Kim Qua Thiết Mã từng nhảy vào, Cuồng Bạo Lôi Thần chết sớm, thấy cũng chưa từng được thấy, lúc này nhìn thấy lối vào giống như đang đợi cắn nuốt người ta, khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Minh Đô khinh bỉ liếc nhìn Cuồng Bạo Lôi Thần một cái, nhảy vào trước, ngay sau đó tất cả mọi người nhận được nhắc nhở bước vào phụ bản.
"Hả? Không đúng, lần trước chúng ta bước vào phụ bản này không phải làm như vậy mà?" Vương Vũ nhíu mày nói.
Dựa theo quy trình ban đầu, hẳn là trước khi bước vào Minh Hải, thì đã mở phụ bản ra mới đúng, lần này lại phải nhảy vào mới tính là bước vào phụ bản.
Những người khác nghe thấy thế cũng vẻ mặt giật mình nhìn Vương Vũ, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn.
Mấy người Toàn Chân Giáo vẻ mặt xấu hổ, tất cả mọi người đã quên mất Vương Vũ là gà mờ trong game, ngay cả kiến thức thông thường như phụ bản nhiệm vụ và phụ bản thường sẽ có chênh lệch cũng không biết.
Nhìn thấy Vương Vũ đứng đây lo lắng, Vô Kỵ lau mồ hôi giải thích: "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, giống như phụ bản trận doanh thành Dư Huy vậy, phụ bản và cảnh tượng chênh lệch rất nhiều."
"À, hóa ra là như thế." Vương Vũ nghe thấy thế thì lầm bầm.
Người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt bên cạnh nghe thấy thế càng kỳ quái hơn nữa, không nhịn được bàn tán ầm ĩ: "Không phải người của Toàn Chân Giáo đều là cao thủ hay sao? Tại sao lại có một tên ngốc lẫn vào đây vậy?"
"Ngốc cũng rất bình thường mà, nghe người ta nói phần lớn Toàn Chân Giáo đều bị bệnh về đầu óc..."
Trong lúc đám người nói chuyện, cảnh tượng chuyển động, mọi người đi theo Minh Đô bước vào phụ bản.
Nhưng sau khi bước vào phụ bản, tất cả mọi người trợn tròn mắt, trong đó bao gồm cả những người đã từng bước vào phụ bản một lần như mấy người Toàn Chân Giáo.
Lúc này thành Atlanta không còn là di tích đổ nát dưới đáy biển Minh Hải kia nữa, thay vào đó là một thành chính khổng lồ vô cùng sầm uất.
Nhất là cảnh vật xung quanh, đỉnh đầu mọi người không còn là nước biển Minh Hải u ám nữa, mà chính là trời xanh mây trắng rộng lớn bao la.
Từ bố trí của thành thị mà nói, thành Atlanta rộng lớn hơn thành Thánh Quang, thành chính lớn nhất trận doanh Quang Minh rất nhiều, đủ loại kiến trúc trong thành thị không biết còn khí thế gấp mấy lần thành Thánh Quang.
Thành Atlanta xoay mặt ra phía biển lớn, được xây dựng dựa lưng vào núi, sau lưng là dải núi sừng sững kéo dài, tất cả mọi người không xa lạ gì, chính là dải núi Lawrence, lúc này vẫn chưa có lâu đài Thiết Nham, cũng không có thành Lôi Bạo, xem ra đây là thành Atlanta thời kỳ thượng cổ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát hiện ra thành Atlanta, nhận được điểm kinh nghiệm.]
"Lại nói đây là chỗ nào vậy? Có cảm giác giống như từ trên cao nhìn xuống." Sau khi Vô Kỵ nhìn xung quanh thì quay sang hỏi Vương Vũ.
Vị trí của mọi người giờ phút này là một bình đài rất cao, bình đài rộng như quảng trường, xung quanh là một vòng tế đàn ma pháp.
Nhìn thấy ma pháp trong tế đàn phóng lên đủ các cột ánh sáng màu sắc khác nhau, Vương Vũ lập tức phản ứng được: "Nơi này là tháp cao Nguyên Tố,"
"Tháp cao Nguyên Tố?" Vô Kỵ nghe thấy thế khẽ cau mày: "Đây không phải quá vô nghĩa rồi sao? Tại sao chúng ta lại chạy đến chỗ này được?"
Tháp cao Nguyên Tố cũng không có cầu thang, người chơi muốn đi xuống cũng chỉ có thể nhảy xuống, từ hoàn cảnh xung quanh cho thấy, bình đài và dãy núi Lawrence ngang bằng với nhau, sau khi đoàn người bước vào phụ bản, chuyện làm đầu tiên chính là nhảy xuống vực tự sát... Mẹ nó cái này là chuyện gì xảy ra hả?
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên bầu trời vang lên âm thanh gầm rú, tất cả mọi người ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một đĩa bay khổng lồ giống như khinh khí cầu từ trên trời chậm rãi hạ xuống, đáp xuống trước mặt mọi người.
"Mẹ nó, là người ngoài hành tinh sao?" Nhìn thấy đĩa bay, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quét một phụ bản thôi mà còn có thể gặp được người ngoài hành tinh nữa đấy, cho dù có nhảy xuống vực cũng đáng.
Cùng lúc đó đĩa bay mở ra, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi có gương mặt quen thuộc từ bên trong đĩa bay đi ra.
Mọi người vội vàng ném một thuật Thăm Dò ra, không bất ngờ gì, tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Sau khi nhìn thấy mọi người trên bình đài, anh chàng đẹp trai tiện tay rút ra một pháp trượng tỏa ánh sáng chói mắt, chỉ vào mọi người, hỏi: "Các ngươi là người do thần phái đến sao?"
Câu đầu tiên anh chàng đẹp trai hỏi cũng là câu tất cả mọi người đang định hỏi.
Từ hoàn cảnh nội dung mà nói, NPC của thành Atlanta tuyệt đối sẽ coi thần là kẻ thù, nhưng mà thành Atlanta của thời kỳ thượng cổ, thần vẫn chưa ra tay với thành Atlanta, rất có thể họ còn đang tín ngưỡng thần, cho nên rốt cuộc có phải do thần phái đến hay không, không ai dám trả lời bừa câu hỏi này được.
Nói mình là thần phái tới? Nhỡ bây giờ người ta đã coi quyền lực thần thánh là kẻ thù, như vậy không phải mình tự tìm cái chết hay sao? Đừng thấy bây giờ xung quanh mình còn có hai trăm người, anh chàng đẹp trai này bất kể là khinh khí cầu hay là pháp trượng trong tay, vừa nhìn đã biết cũng là cấp bậc thần khí, loại NPC này mà nổi điên lên, hơn hai trăm người hoàn toàn không đủ cho hắn ta nhét kẽ răng.
Nói mình không phải do thần phái tới? Mẹ nó vô duyên cô cớ chạy lên tháp cao Nguyên Tố của người ta, cái này rõ ràng chính là âm mưu quấy rối rồi.
Ngay khi tất cả mọi người đang rối rắm, trưởng đoàn Minh Đô cà lơ phất phơ nói: "'Dựa vào đâu chúng ta lại phải cho ngươi biết chúng ta là ai, ta cũng chẳng biết ngươi là ai, ngươi nói cho ta biết ngươi là ai trước đã."
Anh chàng đẹp trai nghe thấy thế thì sững sờ, đột nhiên cười nói: "Ta rất thích người đặt câu hỏi, đáng tiếc bây giờ là thời kỳ đặc biệt, ta không thể nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, nếu không ta sẽ ra tay đấy."
Vừa nói, pháp trượng trong tay anh chàng đẹp trai giơ lên, ban đầu là bầu trời trong xanh nháy mắt đã mây đen dày đặc, tia chớp màu xanh lam chớp lóe trong tầng mây trên đỉnh đầu mọi người, phát ra tiếng vang đùng đùng, nhất thời dọa cho mọi người sắc mặt tái nhợt.
Mẹ nó, tay vừa vung lên đã có thể điều động sức mạnh của trời đất, mặt hàng này rõ ràng là NPC cao cấp nhất đó, có lẽ cũng không kém hơn thần bao nhiêu đâu, về phần cái gọi là Thuật Lôi Điện của người chơi, đem ra so sánh với nó, cũng không hơn đốt pháo là mấy.
"Ngươi chính là Renault rồi." Đúng lúc này, Vô Kỵ đi tới cười hỏi.
"Ồ? Ngươi biết ta sao?" Anh chàng đẹp trai hơi sợ hãi, kinh ngạc hỏi.
"Ừ, đã từng nghe đến danh tiếng của ngươi." Vô Kỵ gật đầu nói, tuy bây giờ Renault tuổi còn trẻ đẹp trai, nhưng mà gương mặt và ánh mắt vẫn có mấy phần tương tự với ông già trong thư viện, hơn nữa dựa vào pháp trượng chói mắt này và câu cửa miệng bẫy người kia, Vô Kỵ lập tức nhận ra hắn ta.
"Nếu đã quen biết ta, vậy chắc chắn không phải kẻ địch, mời ngươi nói rõ ý đồ khi đến đây." Nói xong, Renault vỗ tay phát ra tiếng, mây đen đầy trời tan thành mây khói.
Vô Kỵ thầm hết chỗ nói luôn, tiêu chuẩn đánh giá người khác tốt hay xấu của Renault này, cũng thật kỳ quái.
"Ta được người ta nhờ vả đến giúp đỡ các ngươi." Vô Kỵ nói.
"Ta biết rồi, là thầy giáo mời các ngươi đến sao?" Renault kinh ngạc vui mừng hỏi.
Vô Kỵ từ chối đáp lại, chỉ cười cười không nói gì.
Renault đã xoay người chỉ vào khinh khí cầu: "Bây giờ thầy giáo đang bế quan, các ngươi mau đi xuống với ta thôi, chỗ này quá nguy hiểm, quân đội của thần sắp đánh đến đây rồi."