Trang 329# 2
Chương 659: Cảnh giới liệu trước tiên cơ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong hiện thực cầm kiếm chỉa vào cổ họng để uy hiếp người thì còn có thể, BOSS trong trò chơi động một tí lượng máu trên trăm vạn, người chơi lại không thể giết BOSS trong nháy mắt, làm sao lại để ý đến việc này, Regis lạnh lùng liếc nhìn Vương Vũ, sao đó thân thể thẳng tắp bay lên.
Vương Vũ vỗ nhẹ tay trái, một luồng ánh sáng trắng quấn lấy Regis, cùng lúc đó hắn bước lên phía trước một bước, trường kiếm trong tay Vương Vũ thuận thế đâm vào cổ họng Regis.
-12.456
Chỉ số sát thương bay lên, Regis bị đánh vào trạng thái cấm nói, sau đó thân thể đang bay lên của lão vô tình rơi xuống mặt đất.
Regis biến sắc, lão vừa giơ tay trái lên vừa muốn ngưng tụ ma pháp phóng ra đánh trả, thân kiếm Vương Vũ xẹt nghiêng qua đâm vào cổ tay Regis, ma pháp của lão còn chưa bắt đầu ngưng tụ lại tiếp tục bị cắt ngang.
Liên tiếp hai lần bị cắt ngang việc làm phép, Regis giận tím mặt, tay phải lão vạch một đường, đột nhiên hàn băng màu xanh phóng ra chụp vào Vương Vũ, hắn không hề hoang mang giật trường kiếm trong tay, kiếm quang chợt lóe, gần như trong cùng một lúc chỉa vào bàn tay đang che kín hàn băng của Regis.
“Bụp!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ngay lập tức bàn tay của Regis bị cưỡng ép dừng ở giữa không trung, không dám vươn một chút về phía trước.
Pháp sư ma pháp có trâu bò, khi bị người khác áp sát cũng rất bất tiện, dù cho đối thủ là BOSS nhiệm vụ như Regis, chưa kể đến việc Regis gặp một đối thủ như Vương Vũ.
Regis liên tục vùng vẫy vài chục lần với Vương Vũ, trong lúc đó lão còn không ngừng niệm chiêu ma pháp, mà hai chân Vương Vũ đứng thẳng tắp, tay trái hắn chắp sau lưng, trường kiếm trong tay trái hoặc vẩy hoặc đâm hoặc xuyên qua hoặc chém, mỗi lần đều có thể đâm vào người Regis trước đòn công kích của lão, trường kiếm từ phía sau đâm trúng vào điểm yếu của Regis, mạnh mẽ cắt ngang đòn công kích của lão.
Tiếng thở dốc của Regis càng ngày càng nặng nề, tần suất công kích cũng càng ngày càng chậm, sắc mặt lão lại càng lúc càng khó coi, Vương Vũ lại vẫn như cũ một tay cầm kiếm đứng hiên ngang, nhẹ nhàng bâng quơ chống lại mọi đòn công kích của Regis, thậm chí hai chân Vương Vũ đều không nhúc nhích, hai người cao thấp chỉ thấy cái bóng vụt qua.
Ôi chao đây chính là BOSS đánh cả đám Toàn Chân Giáo không có sức đánh trả, bây giờ lại bị Vương Vũ ngồi lên đầu lên cổ ngược cho ra bã, đây quả là cảnh tượng siêu việt.
Một đám người đã thường thấy Vương Vũ biến thái, khi thấy cảnh tượng như vậy cũng phải gọi là vui vẻ thoải mái, cả bọn đều kính nể đến phục sát đất kỹ thuật của Vương Vũ.
“Đây là kiếm pháp trong truyền thuyết của chú Ngưu sao.” Ký Ngạo nói với vẻ say mê.
Một tay cầm kiếm, hai chân đứng yên không nhúc nhích đã đánh cho BOSS đến mức ngay cả chiêu thức cũng không phóng được, trong trò chơi không hề có loại kỹ năng không biết xấu hổ này, nhất định đây là kỹ thuật dùng trong hiện thực.
Bao Tam buồn bực nói: “Mẹ nó, đều là dùng kiếm, tại sao ta lại cảm thấy ta và lão Nhị như đang dùng búa nhỉ?”
Kỹ năng của Chiến Sĩ trừ Va Chạm và các kỹ năng đặc biệt khác, tấn công tới lui cũng chỉ như vậy, chẳng qua là tên kỹ năng khác nhau, triển khai tạo nên hiệu ứng không giống nhau mà thôi, còn lại phương pháp đánh lại càng đơn giản thô bạo, hai tay ôm kiếm có thể nói rằng không hề có kỹ thuật chém ngang chém dọc, giống hệt vung vũ khí hạng nặng.
Nói dễ nghe thì cái này gọi là “Trọng kiếm vô phong đại khéo không công”, nói khó nghe chính là không có hàm lượng kỹ thuật, bây giờ nhìn đến việc Vương Vũ căn cứ góc độ ra tay của BOSS, mà điều chỉnh kỹ thuật sử dụng kiếm để xác định vị trí tấn công, Bao Tam nhất thời tự thấy xấu hổ.
Bao Tam cũng học qua kiếm đạo, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp, thế nhưng so sánh với Vương Vũ cũng chân chính thấy được sự chênh lệch giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư.
“Ta là dùng khiên mà.” Doãn Lão Nhị khẽ phản bác.
“Ngươi thôi đi, cũng may ta chơi trượng pháp đấy, không thấy lão Ngưu dùng gậy mà cũng chọc người ta quỳ rạp xuống à? Chờ đến lúc hắn dùng tấm khiên thì ngươi có mà khóc thét.” Minh Đô bĩu môi.
Hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết cùng với Bắc Minh Hữu Ngư trộm nhìn, tựa như họ đang nhớ lại lúc Vương Vũ dùng chủy thủ.
Linh Lung Mộng sờ cằm, lầm bầm nói: “Nghe các ngươi nói như vậy thì tên nhóc này có thể sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào ư? Không biết hắn có biết dùng cung tiễn hay không.”
Ký Ngạo không đáp lời, bởi vì vũ khí Vương Vũ dùng nhiều nhất là găng tay, chỉ có hắn ta rất tự giác, sẽ không tự so sánh bản thân với Vương Vũ.
Còn lại Dương Na nhìn chằm chằm Vương Vũ không chớp mắt, trong lòng cô hết sức cảm khái.
Đối với mọi người mà nói thì Dương Na coi như là dân chuyên nghiệp, cách nhìn của cô về thân thủ của Vương Vũ cũng vượt trội hơn những người khác.
Trong mắt người bình thường, việc Vương Vũ có thể dùng một tay ngược đãi BOSS, chỉ có thể dùng hai từ “Lợi hại” để hình dung, nhưng bởi vì Vương Vũ sử dụng không phải là kỹ năng của hệ thống, cho nên cho dù người thường nhìn vào video Vương Vũ đánh BOSS, cũng không thể hiểu được kỹ thuật tâm đắc bên trong.
Dương Na lại không giống vậy, cô là dân chuyên nghiệp, tuy nói tính chuyên nghiệp của Dương Na khác biệt với Vương Vũ, mấy tính kỹ thuật gì đó vẫn có thể xem hiểu, hiển nhiên đối với Dương Na mà nói thì hiểu được càng nhiều, không hiểu được lại càng nhiều hơn.
Ví dụ như tốc độ ra tay của Vương Vũ cũng không nhanh, cũng không có nghiên cứu phức tạp gì, thế nhưng góc độ xuất chiêu của Vương Vũ cũng cực kỳ hoàn mỹ, hắn luôn có thể cắt ngang trước khi Regis phóng pháp thuật, điểm này chính là kỹ thuật giới hạn mà Dương Na chưa từng được tiếp xúc qua.
“Tiểu Tuyết à, Ngưu hiền đệ dùng là kiếm pháp gì thế?” Xuân Tường tiến đến trước mặt Dương Na, coi như cũng tìm được cớ để bắt chuyện với cô.
“Ta không biết...” Dương Na khẽ lắc đầu.
“Ừm!” Xuân Tường giơ ngón tay cái với Dương Na.
“Không biết thì có gì hay chứ?” Minh Đô cùng với Ký Ngạo đều bĩu môi.
“Bởi vì đây gọi là biết thì nói biết còn không biết thì nói không biết, Tiểu Tuyết đúng là một người trung thực mà.” Xuân Tường khen.
“... Thật không biết xấu hổ.” Mọi người bị sự hèn mọn của Xuân Tường làm cho ngã ngửa.
Dương Na khẽ cười nói: “Ta nói thật mà, chiêu thức mà Ngưu huynh sử dụng cũng không phải đặc biệt gì, thế những mỗi lần trước khi hắn vung kiếm giống như có thể biết trước phương hướng ra tay của Regis, thuận thế đâm một kiếm qua, đến tột cùng làm sao hắn làm được như vậy, ta cũng không hiểu rõ lắm.”
“Con mẹ nó, thần phán đoán!” Xuân Tường siết chặt tay nói với vẻ đầy kinh ngạc, với tư cách là một cao thủ giỏi suy tính, trình độ phán đoán của hắn ta cũng khá cao, vừa nghe Dương Na nói như vậy, Xuân Tường không kìm lòng nổi vội la lên.
“Thần phán đoán cũng quá dung tục đi, với công phu này nên gọi là liệu trước tiên cơ, phải không Tuyết tỷ.” Ký Ngạo cười hì hì.
“Liệu trước tiên cơ...”
Dương Na nghe vậy trong lòng chợt giật thót, liệu trước tiên cơ, đây chính là bộ võ thuật trong truyền thuyết mà chỉ có người tài giỏi nhất sau khi tấn cấp lên một cảnh giới cực kỳ cao mới có được. Nghe nói sau khi đạt đến cảnh giới này, người tập võ có thể tùy ý nhìn thấy tất cả cách thức của chiêu thức, so tài với người khác cũng theo sự điều khiển của bản thân mà mọi việc đều thuận lợi, hoàn toàn không bị câu nệ ở chiêu thức, tiện tay đã có thể khống chế kẻ địch.
Bậc thầy võ học như vậy thì cho dù là thời kỳ võ học phổ biến khắp mọi nơi, cũng là trăm năm khó có một người, chẳng lẽ tên nhóc này tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết này rồi chăng?
Nghĩ vậy, Dương Na lại liếc nhìn Vương Vũ, lúc bấy giờ trong lòng cô mới chấp nhận sự thật này, đúng vậy, cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, đòn tấn công hiện tại của Vương Vũ đã không còn câu nệ về chiêu thức, hắn giơ tay nhấc chân đã tạo nên sức mạnh rất lớn, đây đúng là biểu hiện của cảnh giới cao nhất trong võ học.
Ngay lúc Dương Na vô cùng chấn động, rốt cuộc Regis không chống đỡ nổi nữa, lão bị Vương Vũ đâm một kiếm ngã xuống đất.