Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 658 - Chương 660: Lột Quần Áo Lão Rồi Sờ

Trang 330# 1

 

 

 

Chương 660: Lột quần áo lão rồi sờ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sắc mặt Regis tái nhợt, lão thở hồng hộc, xem chừng có vẻ đã mất hết sức lực, nhưng dù sao lão già này cũng là BOSS, nếu không phải hệ thống thiết lập cho lão là một người già đến mức sắp xuống lỗ, Vương Vũ mà cứ tấn công chay như vậy, không biết đến năm nào tháng nào mới đánh gục được lão.

Regis cũng có phong phạm của tông sư, sau khi bại trận dưới tay Vương Vũ cũng không gân cổ khoác lác ngày xưa lúc mạnh nhất lão sẽ thế nào, mà chỉ thốt lên một cách yếu ớt: “Không ngờ giáo đình còn có hậu bối trẻ tuổi như vậy, nhưng vì tộc Atlanta chúng ta, dù có chết lão già này cũng sẽ không đưa thứ đó cho các ngươi.”

Thái độ của Regis rất kiên quyết, cương trực chính nghĩa, làm Vương Vũ nhìn mà muốn đau răng, chẳng phải trong phim truyền hình những câu này đều là do nhân vật chính nói ư, sao hắn lại bỗng nhiên biến thành nhân vật phản diện thế này.

“Giáo đình cái gì mà giáo đình, ta là trận doanh Trung Lập.” Vương Vũ nói ra thân phận của mình.

Regis nói với vẻ không thèm để ý: “Trận doanh Trung Lập? Chưa từng nghe nói đến!” Đúng là thời đại này còn chưa phân hóa trận doanh, toàn thiên hạ đều là vùng đất được thần ban ân huệ.

“Thế phải làm thế nào lão mới tin tưởng chúng ta?”

“Rời khỏi quân đoàn hiện tại! Ta có thể suy xét xem thế nào.” Lão già vẫn cứ cắn chặt không tha.

“Ài!” Vương Vũ thở dài một tiếng với vẻ bất lực, nói: “Nếu đã thế, ta đành phải xin lỗi lão vậy.” Nói xong, trường kiếm của Vương Vũ đặt sát bên cổ Regis đề phòng lão giở trò, sau đó đánh mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết một cái.

Danh Kiếm Đạo Tuyết hiểu ý, bước lên phía trước sờ lên ngực Regis, thi triển thuật Đạo Chích.

“Má, Đạo Tuyết, thì ra ngươi khoái kiểu này?” Bất cứ lúc nào đám Toàn Chân Giáo đều có thể tìm ra chuyện để hóng, nhìn thấy hành vi bỉ ổi này của Danh Kiếm Đạo Tuyết, mấy tên đó lập tức buông lời chế giễu.

Danh Kiếm Đạo Tuyết đỏ mặt nói: “Cười cái quái gì, kỹ năng phải thi triển như thế mới được, nếu không các ngươi tưởng xác suất thành công 30% chui từ đâu ra.”

Từ “xác suất” trong game là một thuật ngữ rất vi diệu, nói tóm lại chỉ có một chữ “Troll”!, xác suất 30% là cực kỳ cao, tựa như đánh BOSS sẽ có một phần ba cơ hội bạo ra trang bị chung cực vậy, vô cùng dọa người.

Chính vì thế thuật Đạo Chích mới bị hệ thống hạn chế nhiều như vậy, ví dụ bắt buộc phải sờ lên người mới có thể phóng chiêu, bắt đầu phải sờ vào những chỗ như ngực của đối phương.v.v...đại loại là những điều kiện đặc biệt như vậy, đây cũng là một trong những biện pháp để hạn chế người chơi.

Nếu không có điều kiện ấy, với xác suất 30%, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã tới Long Đảo trộm từ lâu rồi, hiện giờ có điều kiện này, Danh Kiếm Đạo Tuyết có sờ móng rồng cũng không mò ra nổi một cọng lông.

Kỹ năng thuật Đạo Chích lóe sáng, gương mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết khựng lại, mấy người vội vàng hỏi: “Trộm được chưa?”

“Chưa, kỹ năng thất bại rồi.” Danh Kiếm Đạo Tuyết xấu hổ nói.

“Không sao không sao, xác suất mà, chúng ta đều hiểu, ngươi tiếp tục sờ đi.” Mọi người thúc giục, dù sao họ cũng không phải là người sờ ngực ông già kia.

Danh Kiếm Đạo Tuyết lau mồ hôi nói: “Đợi chút nữa đã, kỹ năng đang hồi lại.”

Năm mươi giây sau, kỹ năng của Danh Kiếm Đạo Tuyết đã hồi xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết không thèm để ý tới ánh mắt giết người của Regis, lại đưa tay ra sờ lên vùng ngực của Regis.

Kỹ năng lóe sáng, Danh Kiếm Đạo Tuyết lại ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: “Lại thất bại rồi.”

“Xác suất 30% mà, ngươi tiếp tục đi.” Mọi người đều thấu hiểu vấn đề xác suất này.

Lần thứ ba, Danh Kiếm Đạo Tuyết vẫn ngẩn ra, thuật Đạo Chích lại thất bại…

“Đạo Tuyết, xác suất thành công kỹ năng này của ngươi có thật là 30% không? Không phải do tay ngươi quá thối chứ?” Nhìn thấy hắn ta thất bại ba lần liên tiếp, mọi người không tránh khỏi sự hoài nghi.

Cái thứ xác suất này đôi khi cũng rất vớ vẩn, với xác suất 30% người thường sờ hai lần là có thể thành công rồi, thất bại ba lần liên tiếp, tay đã hơi hơi thối, đương nhiên nếu đụng phải tên nào tay quá thối thì có sờ mười lần cũng vẫn không thể sờ ra được đồ tốt, tác giả cuốn sách này từng có trải nghiệm sờ trúng một lần với xác suất 10%, có thể thấy được trình độ soái khí ra sao.

“Nói vớ vẩn, trước giờ ta luôn là người đảm đương nhan sắc trong Toàn Chân Giáo, nhất định là chỗ sờ ngực có vấn đề.” Nói xong Danh Kiếm Đạo Tuyết lại không thèm để ý tới cảm nhận của Regis sờ về phía ngực trái của Regis.

Không có bất ngờ gì xảy ra, lại tiếp tục thất bại.

“Má! Ta không tin!” Danh Kiếm Đạo Tuyết thà rằng thừa nhận mình là một con chó nhà chứ không muốn thừa nhận mình tay thối, thất bại bốn lần liên tiếp đã làm dấy lên tính tình ngoan cố của Danh Kiếm Đạo Tuyết, móng heo sờ soạng một vòng quanh ngực Regis, nhưng mắt thấy hơn mười mấy phút đã trôi qua, kỹ năng vẫn cứ thất bại.

Thế này lại thành ra hơi xấu hổ, xác suất 30% mà sờ bảy tám lần vẫn thất bại, cũng xui xẻo quá đi mất, bình thường vận may của Danh Kiếm Đạo Tuyết tốt lắm cơ mà.

“Má nó ngươi định làm gì thế hả?” Minh Đô sốt ruột nói.

Danh Kiếm Đạo Tuyết thi triển thuật Đạo Chích một lần cần thời gian khoảng một phút, cứ tiêu hao thời gian như thế, quân đoàn Thần Phạt còn đang tấn công lên núi đó.

Vương Vũ nói: “Chẳng lẽ hiệu quả của kỹ năng thuật Đạo Chích lại yếu đi nhiều như vậy?” Kỹ năng thuật Đạo Chích yếu đi khi được sử dụng với BOSS cao cấp.

“Không, hiệu quả yếu đi không nhiều, cho dù Regis có full cấp, xác suất của thuật Đạo Chích cũng phải 15% trở lên, nhất định là lão già này có vấn đề.” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.

Hồi Danh Kiếm Đạo Tuyết mới nhận được thuật Đạo Chích, hắn đã từng sử dụng với NPC cao cấp trong thành, tuy bị chết không ít lần, nhưng nhờ đó cũng đoán ra được trình độ yếu đi của thuật Đạo Chích, có điều khoảng thời gian đó tên tuổi của Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng trở nên rất biến thái, đương nhiên là sau này khi mọi người biết Danh Kiếm Đạo Tuyết là người của Toàn Chân Giáo, đám người chơi mới hiểu ra mọi chuyện.

Toàn Chân Giáo mà, một đám người không bình thường, làm ra được chuyện bình thường mới là lạ.

“Nếu không thì chúng ta lột quần áo lão già này ra rồi sờ tiếp? À không, là trộm tiếp.” Linh Lung Mộng hưng phấn reo lên.

Đám Toàn Chân Giáo vừa nghe thế, trong lòng rét lạnh, cái cô gái ác liệt này, sau có thể bỉ ổi đến mức ấy, không trộm được đồ có khác gì không mặc đồ đâu, ý đồ của cái cô này cũng quá rõ rồi đó.

“Tiểu Mộng à, bớt bớt chút đi, về rồi chúng ta lột sạch Vô Kỵ ra cho ngươi sờ.” Minh Đô vội vàng nói, đây là nhiệm vụ của Minh Đô, cứ chơi thế xong nhiệm vụ không hoàn thành rồi còn bị hệ thống cho một cái thông báo thì ôi thôi, mọi người mặt dày nhưng cũng cần chút thể diện chứ.

“Không, ta lại thấy tiểu Mộng nói có lý.” Đúng lúc này bỗng nhiên Vương Vũ lên tiếng.

Nghe Vương Vũ nói thế, Danh Kiếm Đạo Tuyết sắp khóc: “Má nó lão Ngưu, ngươi đưa cho ta thuật Đạo Chích không phải là muốn chơi khăm ta ở đây chứ.”

Sờ một lão già sắp chết, còn lột sạch ra rồi sờ, đầu tiên chưa nói đến việc sau khi lột sạch lão già thì cái đồ kia sẽ giấu ở đâu, hành vi này khiến người ta phải giơ ngón giữa ngay lập tức.

“Làm gì có.” Vương Vũ lắc đầu chỉ vào thanh kiếm đang đặt trên cổ Regis, nói: “Kiếm của ta đang đặt lên động mạch chủ của lão, vừa nãy khi tiểu Mộng nói tới đoạn lột quần áo của lão, ta cảm giác động mạch của lão nhảy rất mạnh.”

“Lão Ngưu ngươi đừng nói bừa nữa, ta không đắc tội ngươi lúc nào cơ mà.” Danh Kiếm Đạo Tuyết khóc không ra nước mắt, mẹ nó chuyện gì thế này, lôi cả động mạch ra chơi.

“Nói gì vậy, không phải chỉ là lột quần áo của lão ra sờ thôi ư, đừng ngại ngùng, ta tin ngươi, ta có thể giúp ngươi lột quần áo lão.” Vương Vũ nói.

“Đừng đừng đừng, các ngươi đừng chạm vào ta, ta tự cởi…” Đúng vào lúc Vương Vũ xắn tay áo lên định ra tay, Regis đã lên tiếng với vẻ mặt sống không còn đáng lưu luyến.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment