Trang 330# 2
Chương 661: Mảnh vỡ chưa rõ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Các ngươi đừng động vào ta, ta tự cởi…” Regis yếu ớt thốt lên, sự quật cường cuối cùng thể hiện trong lời nói.
Kẻ sờ lão già không thoải mái, lão già bị kẻ khác sờ còn không thoải mái hơn, nghe Vương Vũ nói muốn cởi áo tháo đai lưng cho lão, Regis cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, má nó, cái đám người quái quỷ gì thế không biết.
So với việc bị người ta lột sạch, không bằng lão tự mình ra tay, nói xong Regis vươn tay cởi áo khoác ngoài ra.
“Cởi tiếp đi chứ.” Thấy Regis cởi áo ra thật, hai mắt Linh Lung Mộng sáng lấp lánh hô lên.
“Cởi một cái là được rồi.” Regis nói.
Linh Lung Mộng nói: “Ta không tin, mau cởi đi, không cởi là chúng ta xông vào cởi giúp bây giờ.”
Regis vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng đừng, chỉ cần cởi áo ngoài này ra là các ngươi có thể tiến hành thuật Đạo Chích được rồi.”
“Thật không?” Đám Toàn Chân Giáo nghe thế hiếu kỳ nhìn áo khoác Regis cầm trong tay, vứt một cái thuật Thăm Dò qua.
Pháp Bào Bốn Chiều Của Regis (Thời trang)
Pháp tắc bốn chiều: 100% Ngăn cản ma pháp hệ không gian.
Nghề nghiệp yêu cầu: Thông dụng
Cấp bậc yêu cầu: 1
Giới thiệu vật phẩm: Áo khoác của đại ma đạo sư Regis.
“...Thì ra thuật Đạo Chích thuộc về ma pháp hệ không gian, hèn chi.” Đám người nhìn giới thiệu của áo khoác xong bỗng nhiên hiểu ra.
Chẳng trách thuật Đạo Chích của Danh Kiếm Đạo Tuyết mạnh hơn thuật Ăn Trộm nhiều như vậy, thì ra là ma pháp hệ không gian trong truyền thuyết.
Ma pháp hệ không gian là một hệ thống ma pháp vô cùng hiếm có, tuy không được bắt gặp nhiều, nhưng mỗi một loại ma pháp không gian đều vô cùng biến thái, ví dụ thực dụng nhất chính là Thiểm Hiện một trong những ma pháp hệ không gian nhập môn.
Tuy chiếc áo khoác này chỉ là hàng thời trang, nhưng có thuộc tính đặc biệt này cũng đã mạnh lắm rồi, nhưng hiện giờ ma pháp hệ không gian đã ít lại càng ít, bởi vậy ít nhất thì trước mắt thuộc tính đặc biệt của nó vẫn chưa phát huy được nhiều tác dụng.
“Cho ta đi!” Linh Lung Mộng chỉ vào chiếc áo khoác, nói với vẻ thèm muốn.
“Hừ.” Regis liếc Linh Lung Mộng một cái đầy vẻ khinh bỉ, lão lật tay định cất vào túi.
“Mau cướp lại.”
Linh Lung Mộng la lên giương cung nhắm trúng Regis, Bao Tam bên cạnh xông lên vươn tay định cướp lấy, lại bị Vương Vũ tiện tay kéo về chỗ cũ.
“Đừng có cướp.” Vương Vũ cười nói: “Hệ thống đã thiết lập rồi, đồ của NPC trừ phi do chính tay lão đưa cho hoặc bị ăn trộm mới có thuộc tính, nếu cố gắng cướp đoạt thì sẽ không có thuộc tính đặc biệt nữa.”
“Ồ? Nếu thế, giờ chúng ta chặt tay lão xuống có được không?” Linh Lung Mộng phản ứng lại rất nhanh, nói.
“Má nó, ngươi có để ta làm nhiệm vụ nữa không đấy?!” Minh Đô buồn bực nói.
Vương Vũ lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh Regis nói một câu, mặt Regis bỗng nhiên trắng bệch, sau đó trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của mọi người, lão vô cùng luyến tiếc đưa chiếc áo khoác cho Vương Vũ.
“Không phải chứ, cứ cho thế á? Chú Ngưu, chú nói gì với lão vậy?” Ký Ngạo hỏi với vẻ khó hiểu.
Những người khác cũng vô cùng hoài nghi: “Không phải là có giao dịch gì mờ ám đấy chứ.”
“He he.” Vương Vũ cười cười rồi nói: “Nói vớ vẩn cái gì đấy, có câu đánh rắn phải đánh dập đầu, đối phó với loại NPC này chúng ta phải nhanh chuẩn độc, vừa nãy ta nói với lão, nếu lão không cho chúng ta cái áo khoác này, ta sẽ lột sạch quần áo lão rồi vứt lão lên quảng trường, lão bèn ngoan ngoãn đưa cho ta ngay.”
Cả đám: “...”
Là một nhà tiên tri, tất nhiên Regis là một người đức cao vọng trọng trong tộc Atlanta, nếu bị người ta lột sạch rồi vứt lên quảng trường, đối với lão mà nói đây là một chuyện còn đau khổ hơn bị người ta giết chết.
“Lão Ngưu à, ngươi đã không còn là ngươi lúc bọn ta mới quen nhau rồi.” Cả đám cùng thở dài, Vương Vũ lúc ấy mới thành thật làm sao, hiện giờ cũng có thể làm ra chuyện như vậy.
“Mọi người dạy giỏi ấy mà.” Vương Vũ khiêm tốn nói.
“Thế ngươi bảo lão đưa thẳng vật phẩm nhiệm vụ ra đi có phải tốt hơn bao nhiêu không?”
Đám Toàn Chân Giáo không hổ đều là kẻ lưu manh già đời, quả nhiên làm chuyện còn bỉ ổi hơn cả Vương Vũ, thấy Regis sĩ diện như thế, cả lũ không kiềm chế được bèn hỏi vậy.
Regis nghe thế tức đến nỗi râu cũng giật giật, lão quay ngoắt đầu sang một bên nói: “Hừ, các ngươi cứ lột sạch ta đi.”
Được, lão già nãy cũng là người quật cường, quần áo và thể diện thì có thể dễ dàng tráo đổi cho nhau, nhưng đứng trước đại nghĩa dân tộc, thể diện không còn quan trọng nữa, tinh thần này khiến người ta phải thấy khâm phục.
Thấy uy hiếp cũng đã vô dụng, đám Toàn Chân Giáo cũng không có ý định ném một NPC trần truồng lên phố thật, thế là đành từ bỏ cách nghĩ này đi.
Sau khi Regis cởi áo khoác ra, không còn chướng ngại vật gì nữa, cuối cùng thuật Đạo Chích của Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng có tác dụng, sờ ba lần đã được thông báo là thực hiện thuật Đạo Chích thành công.
Tiếp đó một khối vuông nhỏ nhỏ như viên đường rơi vào tay Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Mảnh vỡ chưa rõ x5 * (Đạo cụ đặc biệt)
Giới thiệu vật phẩm: Đang ẩn giấu bí mật của Atlanta.
“Má nó, sao lại là thứ này? Ông đây không làm nữa!” Danh Kiếm Đạo Tuyết nắm khối vuông nho nhỏ trong tay, mặt trầm xuống.
Đi một chuyến phí công vì chìa khóa của Atlanta, hiện giờ đám Toàn Chân Giáo đã không còn thấy hứng thú với đạo cụ giải bí mật thích chơi người ta này rồi, nhịn cơn buồn nôn xuống sờ nửa ngày mới sờ ra được thứ này, Danh Kiếm Đạo Tuyết lập tức bỏ hết không sờ soạng gì nữa.
“Đừng gấp đừng gấp, cứ sờ từ từ đi, lần sau có thể là sẽ sờ ra được mà, không phải BOSS cũng phải sờ mấy lần mới ra ư? Ngươi cứ coi như đang sờ BOSS bạo đồ đi.” Cả đám vội vàng khuyên giải, chỉ sợ Danh Kiếm Đạo Tuyết không làm nữa, dù sao sờ ngực một lão già sắp chết cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Sau này ông đây đi phụ bản cũng không sờ BOSS nữa!” Danh Kiếm Đạo Tuyết tức giận nói. Cùng là BOSS với nhau, nam với nữ cũng có xúc cảm khác biệt, huống hồ là sống với chết?
“Ngươi không sờ ta lột sạch ngươi cho tiểu Mộng sờ ngươi.” Xuân Tường uy hiếp nói.
“Vô cùng sẵn sàng.” Linh Lung Mộng ngo ngoe rục rịch.
“Các ngươi còn là người không?”
Nhìn đám đồng đội còn không bằng súc sinh này, Danh Kiếm Đạo Tuyết khóc không ra nước mắt, chỉ đành tiếp tục sờ Regis, lúc này nét mặt Regis cũng chỉ còn lại vẻ sống không còn gì luyến tiếc, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng có cảm giác mình là kẻ lưu lạc trong thiên hạ.
Dưới sự đốc thúc của mọi người, Danh Kiếm Đạo Tuyết sử dụng thuật Đạo Chích hết lần này đến lần khác sờ lên ngực Regis, nửa tiếng sau, Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ ngực sờ đến mức sắp ói rồi, lại chỉ sờ ra được năm cái mảnh vỡ chưa rõ.
Lúc sờ đến mảnh vỡ thứ năm, tâm Danh Kiếm Đạo Tuyết đã tan nát.
“Đạo Tuyết, ngươi có được không đấy, sao toàn là rác thế, có thể sờ ra được thứ gì hữu dụng không?” Cả đám khinh bỉ nói.
“Ngươi được ngươi lên đi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết tức giận nhìn mọi người, mọi người vội vàng ngậm miệng.
“Thầy Regis, thầy đưa vật phẩm nhiệm vụ cho chúng ta đi, ta cầu xin ngài đó.” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói đầy vẻ chua xót.
Tâm trạng Regis còn trầm trọng hơn Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Ta cũng muốn đưa cho ngươi lắm, nhưng không hợp với quy định, không thì thế này đi, ngươi trả mảnh vỡ vừa nãy lại cho ta, ta đưa ngươi thêm một nghìn độ hảo cảm, thế nào.”
“Chuyện này…” Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe thế mắt sáng lên, một ngàn độ hảo cảm đó, độ hảo cảm với NPC đạt tới 100 đã có thể nhận nhiệm vụ đặc biệt rồi, một nghìn độ hảo cảm há chẳng phải là có thể đổi vật phẩm nhiệm vụ luôn ư?
“Được! Cứ thế đi.” Danh Kiếm Đạo Tuyết vui vẻ rút mấy mảnh vỡ vừa này sờ được từ trong túi ra vừa định đưa vào tay Regis, bất thình lình Vương Vũ hỏi Regis: “Độ hảo cảm của chúng ta với lão hiện tại là bao nhiêu?”