Trang 331# 1
Chương 662: Giá trị của mảnh vỡ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nghe được câu hỏi của Vương Vũ, Danh Kiếm Đạo Tuyết hơi ngẩn người, cái tay vừa vươn ra lập tức rụt trở về.
Má nó, đám người họ không thèm nói năng gì đè Regis xuống đất đánh một trận, còn lột quần áo của lão rồi sờ tứ tung.
Theo lẽ thường, kẻ sĩ có thể giết chứ không thể nhục, qua một hồi dằn vặt lẫn nhau như vậy, Regis còn được bao nhiêu hào cảm với đám người Toàn Chân Giáo nữa?
Quả nhiên, nghe xong câu hỏi đó của Vương Vũ, Regis trầm ngâm một lát rồi lại nói: “Đưa mảnh vỡ cho ta đi, ta cho mỗi người các ngươi một món trang bị chuyên dụng.”
“Trang bị chuyên dụng thì thôi đi, chỉ cần lão đưa vật phẩm nhiệm vụ của chúng ta cho ta, mảnh vỡ này sẽ là của lão.” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
“Mỗi người một vũ khí chuyên dụng thì thế nào?” Regis một lòng muốn nhận lại mảnh vỡ, lão tăng gấp đôi điều kiện.
Vũ khí chuyên dụng đó, vũ khí và quần áo đều là những món trang bị lớn của người chơi, tuy không hiếm có, nhưng đều là thứ đắt nhất, đặc biệt là trong đám Toàn Chân Giáo này còn có người có nghề nghiệp ẩn như Vương Vũ, giá trị của vũ khí chuyên dụng không nói cũng biết.
Vì mấy mảnh vỡ này, Regis đã trả một cái giá rất đắt.
Nhưng Regis càng như thế, đám Toàn Chân Giáo lại càng cảm thấy có vấn đề, không phải chỉ là mấy mảnh vỡ thôi ư, có đáng tiền đến mức đó không?
“Mỗi người một bộ trang bị chuyên dụng!” Minh Đô phát huy đầy đủ tính vô sỉ bỉ ổi của mình, bắt đầu nhân cơ hội cò quay hét giá. Regis căm giận liếc Minh Đô một cái, lão cố định giá cả: “Mỗi người một món vũ khí và quần áo chuyên dụng.”
“Má nó, trang bị và quần áo chuyên dụng đó, thế nào? Có đổi không?” Thấy Regis lại tăng giá gấp đôi, Ký Ngạo hưng phấn hỏi.
Xuân Tường cười lạnh đáp: “Không đổi!”
“Tại sao? Không phải chỉ là mấy mảnh vỡ thôi ư?” Ký Ngạo không hiểu.
“Chính bởi vì đây chỉ là những mảnh vỡ mới không thể đổi, ngươi nghĩ đi, tại sao Regis lại xem trọng mấy mảnh vỡ này như vậy?” Vương Vũ nói.
“Chẳng lẽ nó có liên quan tới tọa độ của vùng đất Thần Ẩn?” Ký Ngạo còn trẻ tuổi, không đủ giảo hoạt, nhưng rất thông minh.
“Chưa biết chừng là vậy, nói tóm lại cứ đổi là vào bẫy, đám NPC này không có một ai là thành thật đâu.” Vương Vũ trả lời.
Cái đám NPC này đâu có dễ lừa đến thế, nói là vũ khí và quần áo chuyên dụng, ai biết là cấp mấy? Nếu vũ khí cấp 100 thì còn dễ nói, nhỡ đâu cho vũ khí cấp 1, có phải là khóc đến chết không?
“Thế…”
Hệ thống thông báo: Số lượng trong đội ngũ của bạn chỉ còn lại 10%, có muốn bỏ phiếu từ bỏ phụ bản hay không?
Đúng vào lúc mọi người đang bối rối, một dòng thông báo xẹt qua trước mặt cả đám.
“Má, Vô Kỵ làm ăn kiểu gì thế? Không phải nói là lấy một địch mười ư? Sao các ngươi chết sạch nhanh thế?” Sau khi nhìn thấy thông báo, mọi người vội vàng hỏi.
Vừa nãy mới đợt tấn công thứ ba, người chơi trên núi còn có hơn một trăm người cơ mà, sao giờ lại chỉ còn có mười mấy người thôi?
“Nói nhảm ít thôi, bên các ngươi thế nào rồi? Lấy được vật phẩm nhiệm vụ chưa?”
“Sắp rồi, ngươi cố chịu chút.” Vương Vũ trả lời một câu, lại kê kiếm lên sát cổ họng Regis, sau đó nói với Danh Kiếm Đạo Tuyết : “Đừng để ý tới lão, tiếp tục sờ đi!”
Nếu mọi người đã hoài nghi những mảnh vỡ này có liên quan đến vùng đất Thần Ẩn, nhất định là đúng đến 90% rồi, nhưng vùng đất Thần Ẩn có đến sáu 6 tọa độ, hiện giờ trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết đã có mảnh vỡ đánh số ký hiệu từ 1-5, nếu vậy chắc hẳn phải còn một mảnh vỡ thứ 6 trên người Regis nữa, đám người trên núi sắp không chống cự được rồi, nhất định phải tìm được mảnh vỡ cuối cùng này trong thời gian còn lại.
“Ừm!” Danh Kiếm Đạo Tuyết gật gật đầu, tiếp tục sờ Regis.
Mảnh vỡ có liên quan tới tọa độ, những thứ vừa nãy hắn ta làm không phải là phí công, Danh Kiếm Đạo Tuyết lấy lại tự tin.
Bên phía đám Vô Kỵ lại hơi bi thảm, tuy quái đợt thứ ba chỉ có mười con, nhưng mười con quái này lại có tên là Kẻ Phán Quyết Thánh Điện.
Những tên này không chỉ giỏi cận chiến mà còn là ma võ song tu, am hiểu ma pháp hệ ánh sáng cấp cao, văn võ song toàn, vào đợt tấn công thứ hai Chiến sĩ khiên thuẫn của Cuồng Bạo Thiên Phạt đã chết sạch sành sanh, không có hàng chắn phía trước, mọi người căn bản không thể ngăn cản được đám quái này, bởi vậy để kéo dài thời gian, sau khi cho mọi người tấn công đám Kẻ Phán Quyết, Vô Kỵ đã quyết định chỉ huy mọi người tản ra chạy, lôi kéo thù hận khắp cả ngọn núi.
Nhưng cho dù có làm vậy suy cho cùng Pháp sư vẫn là nghề nghiệp chân ngắn, không có ưu thế trong việc chạy trốn, dưới sự đuổi giết của mười Kẻ Phán Quyết Thánh Điện, giờ chỉ còn lại Vô Kỵ và mười mấy người Cuồng Bạo Lôi Thần.
Tình huống của mười mấy người còn sống cũng không lạc quan, Kẻ Phán Quyết Thánh Điện đuổi giết không bỏ, mấy người Vô Kỵ đã bị đuổi tới bờ vực thẳm, không còn đường chạy thoát nữa.
“Lão đại Vô Kỵ, đã đến lúc này rồi, chúng ta có nên chiến một phen không?” Lúc này Cuồng Bạo Lôi Thần đã giết đỏ cả mắt, nhìn mấy tên Kẻ Phán Quyết Thánh Điện sắp đuổi tới, gần như đã mất đi lý trí.
Vô Kỵ bình thản đáp: “Đừng gấp, phải bình tĩnh!”
“Đến lúc này rồi còn bình tĩnh cái nỗi gì!” Cuồng Bạo Thiên Lôi bên cạnh cũng gấp gáp hô lên: “Xông lên đánh một trận cho xong.”
“Đấy không gọi là liều, gọi là tìm chết, hiện giờ độ hoàn thành của chúng ta mới được có 40%, phải 60% mới có được phần thưởng phụ bản thấp nhất, nếu chúng ta còn chưa chết, nhất định sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ.” Vô Kỵ nói.
“Lão đại Vô Kỵ, ngươi không nói đùa đấy chứ, chúng ta có nhiều người như thế còn bị chúng truy sát thành thế này, huống hồ chỉ có mười người chúng ta?” Lôi Đình Vô Nguyệt cũng nói.
Vô Kỵ vuốt cằm nói: “Chúng ta bị truy sát lâu như vậy, các ngươi có để ý tới một chuyện không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Những Kẻ Phán Quyết Thánh Điện này phải nhắm chuẩn rồi mới khởi động tấn công tầm xa, chỉ cần chúng không nhìn thấy chúng ta, sẽ không sử dụng tấn công tầm xa nữa.” Vô Kỵ nói.
“Có gì kỳ lạ đâu, đổi lại là ta ta cũng làm thế mà.”
“Không giống nhau.” Vô Kỵ lắc đầu nói: “Chúng là NPC thường, thiết lập cơ bản là không thể thay đổi, bởi vậy chúng ta chỉ cần không bị chúng nhìn thấy, chúng chỉ có thể xông tới cận chiến theo sự chỉ dẫn của thù hận.”
“Má nó, chúng ta đều là Pháp sư, lẽ nào chơi cận chiến với chúng chắc, ngươi nghĩ gì thế hả?” Cuồng Bạo Thiên Lôi nói.
“He he! Ngươi thì hiểu cái quái gì!” Vô Kỵ liếc Cuồng Bạo Thiên Lôi một cái đầy vẻ khinh bỉ, tiện tay vứt một con rắn màu hồng ra, lập tức một làn khói màu hồng hiện lên bao trùm lấy đám người.
Đúng lúc này đám Kẻ Phán Quyết Thánh Điện cũng xông tới phía đối diện nhóm người Vô Kỵ, chúng vừa định phát động tấn công, bỗng nhiên lại thấy bóng dáng đám Vô Kỵ biến mất, thế là đành bỏ vũ khí tấn công tầm xa trong tay xuống, đi về phía vị trí làn khói màu hồng.
“Móa, chúng qua đây rồi!” Hiệu quả của làn khói màu hồng vô hiệu với đội ngũ, thấy đám Kẻ Phán Quyết càng ngày càng tới gần qua làn khói, đám người không khỏi kinh ngạc hô lên.
“Sợ cái quái gì, nhìn thấy chúng chưa, mọi người tấn công.” Vô Kỵ chỉ vào đám Kẻ Phán Quyết rồi hạ mệnh lệnh.
“Ơ…” Mọi người quay sang nhìn nhau, không dám tấn công.
“Đúng là một đám vô dụng!” Vô Kỵ thầm mắng một câu, xoa một chiêu Thánh Quang Cầu rồi ném qua, trúng ngay mặt một tên Kẻ Phán Quyết trong đám đó.
Sau khi đám Kẻ Phán Quyết bị tấn công, chúng đồng loạt rút giáo ra, mười người xếp thành một hàng, hô lớn: “Vì thánh quang và vinh quang!” Sau đó xông thẳng về phía làn khói màu hồng!
“Tản ra!”
Vô Kỵ hạ mệnh lệnh xong, lập tức tung cho một cho mình một chiếc khiên bảo vệ, sau đó nhào sang một bên.