Trang 331# 2
Chương 663: Con Rối Của Thần
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tuy đám người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt đều là hạng bùn loãng không trát nổi tường, nhưng cũng chưa đến nỗi nước đổ đầu vịt, nhận được mệnh lệnh “tản ra” của Vô Kỵ, tất cả đều ý thức được suy nghĩ của Vô Kỵ, nhìn thấy Vô Kỵ né sang một bên, những người khác cũng gấp rút lăn sang bên cạnh
Hiện tại vị trí của đám người chơi đang là ở bên bờ vực thẳm, nhưng IQ của đám Kẻ Phán Quyết lại có hạn, thấy làn khói hồng che chắn tầm nhìn, chúng lập tức xếp hàng xông về phía Vô Kỵ vừa tấn công.
Giây tiếp theo đám Kẻ Phán Quyết đã xông tới gần bên bờ vực thẳm.
Đám Kẻ Phán Quyết là NPC tinh anh, khoảng cách Xung Phong được gần mười mét, ngay trong ánh mắt kinh hãi tột cùng của người chơi, đám Kẻ Phán Quyết nhảy thẳng xuống vực cùng một lúc.
“Ầm!” Vài giây sau có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, âm thanh này đủ để chứng minh dưới tác dụng của trọng lực, những người chơi có cân nặng khác nhau khi rơi xuống vực thẳm đều sẽ đáp đất cùng một lúc.
Đám người chơi trên bờ vực nghe thấy âm thanh ấy xong, vội vàng chạy tới nhìn xuống dưới, lại chỉ thấy đám Kẻ Phán Quyết lại đang giãy giụa bò lên trên từ trong ngọn lửa thiêu đốt.
“Mẹ nó, cao thế còn chưa ngã chết?” Nhìn thấy một màn này, mọi người đều kinh hãi.
Sát thương khi ngã từ trên chỗ cao xuống trong trò chơi là rất cao, nhảy xuống từ vị trí cao như thế mà vẫn có thể nhảy tưng tưng bò lên trên, cái đám này quả thật cứng rắn khiến người ta muốn phát điên.
“Xem cái quái gì mà xem, mau tìm đá ném xuống!” Vô Kỵ thấy đám người này vẫn còn tâm trạng hóng hớt, tức đến mức sắp xì khói, rống lên ra lệnh.
Đám người chơi nghe thế xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rụt cổ lại, nhặt đá xung quanh đó ném xuống dưới.
Đám Kẻ Phán Quyết phía dưới sơn cốc đã bò được một nửa rồi, giờ lại bị đám người chơi nhặt đá ném xuống như thế, lập tức bị dìm như một chiếc bánh chẻo.
Cứ làm thế vài lần, đám Kẻ Phán Quyết bị đập xuống sơn cốc vốn sát thương rơi ngã cũng không thấp, sát thương do lửa đốt dưới sơn cốc cộng thêm sát thương từ đá ném trên đầu, cuối cùng đám này bị dày vò tới chết.
Hệ thống thông báo: Thủ vệ thành công, độ hoàn thành nhiệm vụ +30%, Phán quan Guli tiến vào trạng thái cuồng bạo, mọi người vui lòng chuẩn bị nghênh chiến.
“Má, Phán quan Guli!” Sau khi nhìn thấy thông báo của hệ thống, mọi người không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía chân trời.
Vô Kỵ nhận được tin tức, mặt đen sì, hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng BOSS cuối cùng lại là Phán quan Guli, nếu là BOSS khác, có lẽ Vô Kỵ còn có thể tranh thủ một chút thời gian, nhưng Phán quan Guli lại là kẻ một kiếm có thể xẻ cả ngọn núi, ngoại trừ mấy BOSS có số có má trong trò chơi, trước mắt không ai có thể là đối thủ của tên này.
Lẽ nào phải dựa vào mấy tên vô dụng Cuồng Bạo Thiên Phạt để đối phó với NPC cấp bậc này ư? Nói đùa gì chứ, dù có đám người Toàn Chân Giáo ở đây, cũng không đủ để Phán quan Guli chém một đao.
“Xong chưa? Bên ta sắp không chống được nữa rồi!” Vô Kỵ gấp gáp hỏi.
“Chưa xong, còn một mảnh vỡ cuối cùng chưa trộm được.” Vương Vũ trả lời.
Đám Toàn Chân Giáo cũng ở trong đội ngũ, tất nhiên có thể nhìn thấy tin tức của hệ thống, biết đợt cuối cùng là BOSS không thể qua nổi.
Nhưng má nó cái lão Regis này quá tà môn, năm mảnh vỡ trước trộm năm lần đều ra, mảnh vỡ cuối cùng này lại hình như không có, thuật Đạo Chích của Danh Kiếm Đạo Tuyết đã thành công mấy lần, ngoại trừ trộm được mấy thứ rác rưởi, hoàn toàn không phát hiện ra mảnh vỡ cuối cùng.
Đúng vào lúc mọi người đang nói chuyện, Renault đã đuổi theo Guli tới phía trên bầu trời chỗ đám Vô Kỵ.
Tuy cuộc chiến vừa nãy chỉ là một màn CG mang tính chất dạo chơi sân khấu, nhưng Vô Kỵ không khó để nhìn ra, thực lực của Guli chỉ kém Renault một chút, nếu không một Chiến sĩ và một Ma pháp sư cận chiến với nhau đã không thể kéo dài lâu đến thế.
Lúc này toàn bộ thuộc hạ của Guli đã bị tiêu diệt, gã không có lòng ham chiến, cuộc chiến càng trở nên bó chân bó tay hơn, nhìn thấy Renault áp chế Guli rất chặt, mọi người không kiềm chế được thở phào một hơi.
Hai người lại chiến đấu với nhau hai hiệp, Guli bị Renault bắt lấy sơ hở, bị một chiêu Bạo Liệt Hỏa Diễm đánh lui mười mấy mét.
Đúng lúc này, Guli móc ra một quyển trục, tức giận rống lên: “Đám phán thần giả các người, xuống địa ngục đi!”
Vừa dứt lời, Guli xé toang quyển trục, nhất thời một luồng thánh quang chói mắt giáng xuống từ trên bầu trời, phủ một màu trắng khắp không gian, sau đó thi thể của đám Kẻ Phán Quyết bị người chơi giày vò tới chết cũng hóa thành những luồng sáng nhỏ bay về phía bầu trời hợp làm một với thánh quang.
Mọi người đều biết, đây chẳng qua chỉ làm một màn đồ họa CG của bối cảnh trò chơi, nhưng do trò chơi làm quá chân thực, đám người chơi vẫn cứ sững người ra nhìn.
Thánh quang tiếp diễn chừng ba mươi giây mới dần dần biến mất, đợi sau khi thánh quang biến mất, bên cạnh Guli xuất hiện một quái nhân mặc giáp Kỵ sĩ sau lưng mọc cánh trắng muốt.
Quái nhân có bốn đôi tay, chia ra cầm bảy loại vũ khí là thập tự kiếm, thập tự thương, thập tự cung, vầng sáng thánh quang, thập tự thánh thuẫn, pháp trượng, thực lực ra sao mọi người không rõ lắm, nhưng nhìn có vẻ rất ngầu.
Nếu Vương Vũ ở đây thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra, quái nhân này chính là Con Rối Của Thần trong tháp Nguyên Tố kia, tuy nói con Vương Vũ gặp phải khiêm tốn hơn con hiện tại không biết bao nhiêu lần, nhưng về mặt hình dạng thì không có thay đổi gì mấy.
“Nô bộc của thần, quét sạch phán thần giả trước mặt ngươi đi!” Guli chỉ vào đám người chơi, Con Rối Của Thần từ trên không trung phóng xuống đội ngũ người chơi còn đang mắt tròn mắt dẹt, trường thương khẽ đảo, quét sạch toàn bộ người chơi mang đi, chỉ có duy nhất một mình Vô Kỵ tránh thoát được sự tấn công của Con Rối Của Thần nhờ vào khả năng di chuyển cao siêu.
Một tay của Con Rối Của Thần vươn về phía trước, vầng sáng thánh quang và ánh sáng thánh quang bắn về phía Vô Kỵ.
Nếu là lúc thường, với tính cách lười biếng của mình, Vô Kỵ cũng lười phản kháng những tình tiết bắt buộc phải chết thế này, nhưng lúc này để tranh thủ chút ít thời gian cho đám Vương Vũ, Vô Kỵ đành cắn răng giơ pháp trượng lên.
Không thể không nói, chỉ với khả năng phản ứng và trình độ thao tác này của Vô Kỵ, ở đội ngũ người chơi chuyên nghiệp nào cũng đều không phải là kẻ yếu, trong đám Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ và Dương Na hai kẻ lạc loài kia ra, đám người Minh Đô, Xuân Tường biết rõ thực lực của Vô Kỵ, không một ai dám đảm bảo có thể thắng được Vô Kỵ trên phương diện thao tác.
Nếu không, đám Toàn Chân Giáo kia có tên nào không phải là kẻ kiêu ngạo đâu? Vô Kỵ không có chút bản lĩnh này đừng hòng áp chế được đám khốn khiếp đó.
Thấy vầng sáng thánh quang và ánh sáng thánh quang đã sắp rơi xuống đỉnh đầu Vô Kỵ, Vô Kỵ giơ pháp trượng lên, thêm một cái “Khu Tán” trên đầu mình, sau đó lăn mình sang một bên, hóa giải đòn tấn công của Con Rối Của Thần.
Nhìn thấy Vô Kỵ tránh được đòn tấn công của mình, Con Rối Của Thần không tỏ vẻ gì giương cung lên nhắm bắn Vô Kỵ, lập tức đánh cho Vô Kỵ mỏng dính, đồng thời Con Rối Của Thần cầm khiên lên xông về phía Vô Kỵ.
Vô Kỵ gia cố cho bản thân một cái kết giới, lại triệt tiêu đòn tấn công, sau đó uống một bình thuốc hồi phục, vứt một cái thuật Trị Liệu lên đầu mình, lấp đầy cột máu.
Nhưng chính lúc đó mấy cánh tay khác của Con Rối Của Thần cũng luân phiên ập tới, đánh vỡ kết giới của Vô Kỵ, liên tiếp đập lên người Vô Kỵ.