Trang 334# 1
Chương 668: Người khống chế được tiết tấu, sẽ là người khống chế được tung chiêu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Tên khốn nhà mi!” Nháy mắt Vương Vũ đã bị hành vi vô liêm sỉ của hệ thống chọc tức điên lên.
Tên này có thể xoay chiều ngay khi cơ thể đang trong trạng thái Va Chạm thì cũng thôi, người chơi lâu năm cũng có thể làm như vậy nếu dựa vào kỹ xảo thao tác, nhưng mẹ nó, phương hướng Va Chạm bỗng thay đổi từ trước ra sau, hoàn toàn thoát khỏi trói buộc quán tính, quan tài của Galileo cũng không áp nổi gã.
Hành vi không biết xấu hổ như thế, có lẽ cũng chỉ dám làm trong trò chơi.
Nhìn thấy Con Rối Của Thần lại xông về phía này, Vương Vũ bật người nhảy lên, cơ thể tức khắc cách mặt đất hơn mấy mét, tiếp đó Vương Vũ đạp một bước trên không trung, quay ngoắt hướng nhảy, vươn một tay bám vào bức tường bên cạnh.
Đúng lúc đó Con Rối Của Thần đã xông tới trước mặt Vương Vũ, cơ thể đồ sộ của gã khựng lại, vung khiên thuẫn lên đập thẳng về phía bức tường.
Vương Vũ thấy thế siết chặt bàn tay đang bám lấy bức tường, trượt người xuống, Con Rối Của Thần đập khiên vào khoảng không, Vương Vũ còn chưa kịp đáp đất, thập tự kiếm của Con Rối Của Thần đã lại quét tới, Vương Vũ không hoảng không loạn nghiêng người thả một chiêu Niệm Khí Ba, mượn lực đẩy hơi dừng lại trên không trung, lúc ấy mới tránh được vận mệnh bị người khác chém eo.
Sau khi Vương Vũ đáp đất ổn định, hắn vừa định đưa tay lên vuốt mồ hôi, cánh tay của Con Rối Của Thần lại chuyển động, trường thương, vầng sáng, pháp trượng, hết thứ này đến thứ nọ phi về hướng này.
Đừng thấy tốc độ tấn công của Con Rối Của Thần không nhanh mà coi thường, người ta có nhiều tay lắm đó, tám cánh tay cầm bảy loại vũ khí, xoay chuyển như một cối xoay gió, đập Vương Vũ tới nỗi hắn phải lăn lộn dưới đất để tránh né.
Xảy ra việc này, những người khác trong đám Toàn Chân Giáo càng không dám tới giúp đỡ nữa, nhìn thấy Vương Vũ bị đập không ra hình người, cả đám Toàn Chân Giáo lo sốt vó mà không làm được gì, không hẹn mà gặp cùng chỉ tay về phía Linh Lung Mộng.
Linh Lung Mộng hối hận vô cùng, cô ta cúi thấp đầu không dám nói chuyện, cũng không dám nhắc tới chuyện giúp đỡ nữa.
Dưới cơn mưa tấn công của Con Rối Của Thần, Vương Vũ thầm kêu khổ không thôi, hắn hỏi trong kênh công hội: “... Má nó, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Sao ta lại bị đánh bay?”
Vương Vũ đã tính toán cực chuẩn quỹ đạo tấn công của Con Rối Của Thần, còn về phần tại sao đòn tấn công của BOSS lại chậm nửa nhịp thì chắc hẳn là lỗi hệ thống, điểm này cần hỏi đám Toàn Chân Giáo rồi.
Xuân Tường buồn bực đáp: “Đều do lỗi của chúng ta, chúng ta không kiềm chế được mà giúp ngươi đánh một phát.”
Xuân Tường cũng rất trượng nghĩa, đối mặt với chất vấn của Vương Vũ hắn ta cũng không đổ lỗi cho Linh Lung Mộng.
“À, thì ra thế.” Vương Vũ nghe thấy cũng nhớ ra hình như đúng là vừa rồi Con Rối Của Thần có đưa tay ra đỡ đòn tấn công của người khác.
Vương Vũ cũng khá thoải mái, hắn không bận lòng về chuyện của Linh Lung Mộng mà chuyển sang nói vấn đề khác: “Giờ các ngươi mau tấn công gã đi.”
“Tấn công gã á? Lão Ngưu chúng ta biết lỗi rồi mà… Ngươi đừng giận nữa, cùng lắm thì ta không làm nhiệm vụ này nữa.” Có lần giáo huấn vừa rồi, mọi người đều biết ra tay bừa bãi sẽ xảy ra hậu quả gì, giờ lại nghe Vương Vũ nói thế, Minh Đô còn tưởng rằng Vương Vũ đang giận điên lên, vội vàng nói xin lỗi.
“Giận cái đầu nhà ngươi ấy, ta hẹp hòi đến thế à, đánh mau lên!” Vương Vũ tức giận nói.
“Nhưng tấn công không có hiệu quả…” Minh Đô bất lực nói.
Vương Vũ đáp: “Ta biết, giờ các ngươi cứ cố gắng tấn công gã là được.”
“Rề rà cái gì, bảo các ngươi đánh thì đánh đi.” Lúc mọi người còn đang do dự, Linh Lung Mộng giương nỏ lên bắn một phát.
Tuy Linh Lung Mộng không biết Vương Vũ đang muốn làm chuyện gì, nhưng vừa rồi cô ta hại Vương Vũ thảm như vậy, Linh Lung Mộng cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng, nếu giờ cô ta không nghe Vương Vũ chỉ huy cũng sẽ rất ngượng ngùng, bởi vậy cô ta đành là người lĩnh xướng tấn công đầu tiên.
Con Rối Của Thần chỉ khựng lại trong giây lát, nhưng Vương Vũ cũng nhân cơ hội này kịp thời hoàn thành thu mình, sau đó đáp đất ổn định.
Cuối cùng mọi người đã hiểu ra chuyện là thế nào, Vương Vũ muốn mượn tay người khác để ngắt đứt nhịp tấn công của Con Rối Của Thần.
Đối mặt với BOSS cấp bậc như Con Rối Của Thần, một giây khựng lại như vậy nếu là người chơi bình thường về cơ bản có thể bỏ qua không tính, nhưng đối với Vương Vũ mà nói, mỗi lần khựng lại của Con Rối Của Thần chính là một sơ hở.
Nghĩ tới đây, Xuân Tường, Minh Đô và Dương Na đều lần lượt ra tay tấn công Con Rối Của Thần.
Nhưng thù hận của Con Rối Của Thần vẫn nằm trên người Vương Vũ, lúc này gã hoàn toàn lờ những người khác đi, một loạt đòn tấn công rơi xuống, chỉ có một mình mũi tên đầu tiên của Linh Lung Mộng là có hiệu quả.
“Ý? Chuyện gì thế nhỉ?” Minh Đô và Dương Na đều ngẩn ra.
Xuân Tường vuốt cằm nói: “Mũi tiễn vừa nãy của Tiểu Mộng là kỹ năng khống chế nhỉ.”
“Ừm.” Linh Lung Mộng gật gật đầu.
“Thế thì đúng rồi, chúng ta phải dùng kỹ năng khống chế mới có thể quấy rầy nhịp độ tấn công của BOSS.” Xuân Tường giải thích.
Minh Đô buồn bực đáp: “Má nó, thời gian hồi của kỹ năng khống chế lâu như vậy, chúng ta lại có bốn người tấn công tầm xa, thế còn đánh đấm gì nữa?”
Xuân Tường nhắc nhở: “Con BOSS này vốn không phải để một đội giết…”
Con Rối Của Thần là BOSS loại lớn, nếu có hơn trăm người cùng sử dụng kỹ năng khống chế, nhất định có thể khống chế gã tới chết… Ưu điểm của gã này rất rõ, nhưng khuyết điểm còn lộ rõ hơn, không tìm ra được phương pháp đúng là không thể giết nổi.
“Thế hiện giờ phải làm thế nào?” Dương Na hỏi.
Linh Lung Mộng đáp: “Giao cho ta đi, kỹ năng khống chế của ta không có thời gian hồi.” Nói rồi, Linh Lung Mộng giương nỏ lên bắn, Trói Bóng Tiễn hết mũi này tới mũi khác được bắn ra ngoài.
Một giây khựng lại này tới một lần hai lần sẽ không có tác dụng rõ ràng, nhưng sau khi sử dụng kỹ năng nhiều lần, hành động của Con Rối Của Thần đã bắt đầu kỳ lạ thấy rõ, y hệt mạng internet lag hết lần đến lần khác.
Có Linh Lung Mộng ở bên cạnh làm rối loạn đòn tấn công của Con Rối Của Thần, Vương Vũ dần dần chiếm thế chủ động, bắt đầu khống chế được tiết tấu.
Vừa nãy khi Vương Vũ sử dụng đón đỡ phản kích, quyền điều khiển tiết tấu nằm trên người Con Rối Của Thần, còn hiện tại Vương Vũ đã chiếm thế chủ động, quyền khống chế tiết tấu đương nhiên rơi xuống người Vương Vũ.
Cứ như thế, tốc độ tung chiêu của Vương Vũ nhanh hơn vừa nãy vô số lần, một loạt liên kích nhắm trúng các bộ phận yếu hại của Con Rối Của Thần, từng hàng số đỏ hồng bay lên trên đầu Con Rối Của Thần, đòn tấn công của Vương Vũ không hề dừng lại.
Quái hệ thống có tiết tấu và tư duy cố định, Vương Vũ tung chiêu như thác nước, Con Rối Của Thần cũng không có hành động nào khác.
60%
50%
…
30%
Không có Cuồng Bạo.
10%
1%...
Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Con Rối Của Thần cũng đổ rạp xuống đất…
Hệ thống thông báo: Thủ vệ thành công, độ hoàn thành nhiệm vụ +40%, độ hoàn thành phụ bản 110%, đánh giá S+.
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Vương Vũ thở phào một hơi, mệt lả nằm gục xuống đất.
Đừng thấy Vương Vũ ra chiêu có vẻ rất dứt khoát, trong tình huống phải tập trung tinh thần cao độ như vậy, Vương Vũ đã không offline một ngày rồi, liên tục chơi game một ngày cũng rất mệt, hơn nữa dây máu của Con Rối Của Thần lại dài như vậy, cũng đủ khiến Vương Vũ suy sụp về mặt tinh thần.
Con Rối Của Thần vừa chết, trái tim căng như dây đàn của Linh Lung Mộng cũng ổn định lại, cô nàng sờ lên balo trống rỗng, lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tiêu hao kỹ năng của Trói Bóng Tiễn không hề thấp, nửa tiếng qua đi, Linh Lung Mộng đã dùng hết toàn bộ hàng dự phòng, với giá cả dược tề hồi phục như hiện giờ, tuyệt đối là một lần tiêu xài rất đắt đỏ, nhưng đối với Linh Lung Mộng mà nói, nếu vì cô nàng mà cả đám bị đoàn diệt, tiền tài cũng không còn quan trọng nữa.