Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 667: Cuộc Chiến Của Cao Thủ Không Được Tùy Tiện Nhúng Tay

Trang 333# 2

 

 

 

Chương 667: Cuộc chiến của cao thủ không được tùy tiện nhúng tay
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Một kiếm này của Con Rối Của Thần còn đánh bay được Chiến sĩ khiên thuẫn là Doãn Lão Nhị, huống chi là Võ sư như Vương Vũ, lần này bị chém chính diện, nếu không phải hắn kịp thời sử dụng Niệm Khí Tráo, chắc có lẽ lúc nãy Vương Vũ đã hóa thành bạch quang rồi.

Có điều Vương Vũ cũng không mấy dễ chịu, tuy nói Niệm Khí Tráo đã ngăn cản sát thương, nhưng sức lực vẫn còn đó, dưới sự va chạm cực mạnh của Con Rối Của Thần, cơ thể Vương Vũ bay không kiểm soát về phía bức tường xa xa.

“Mẹ nó, tiểu Mộng, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa!” Nhìn thấy Vương Vũ bị đánh bay, Xuân Tường không kiềm chế được giận tím mặt.

Mọi người đều biết Vương Vũ có một lồng niệm khí có thể vô địch trong 2.5 giây, nhưng Vương Vũ đã mất đi thế cân bằng rồi phi thẳng về phía bức tường đằng xa, đợi hắn bị đập vào tường chắc 2.5 giây này cũng trôi qua rồi, bị va vào tường hoặc đập xuống đất trong trong trạng thái mất trọng lực, người chơi đều sẽ phải chịu sát thương lần hai.

Hiện giờ Vương Vũ đã bị đánh thành máu giấy, va tiếp vào tường như vậy nhất định sẽ không sống nổi.

Càng đáng chết hơn là, phương hướng Vương Vũ bị đánh bay lại ngược lại với vị trí đứng của mọi người, giờ mọi người muốn đi lên đỡ Vương Vũ cũng không tài nào làm được.

“Ta… ta không biết mà…” Linh Lung Mộng cũng ngẩn người ra nhìn, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng chẳng qua chỉ giúp Vương Vũ tấn công một chút thôi mà sao lại biến thành hậu quả như thế này, theo kịch bản rõ ràng Vương Vũ phải mang ơn đội nghĩa vì cô ta đã giúp đỡ hắn mới phải chứ, sao chỉ một giây khác biệt đã biến thành thế này.

Không thể ngờ nổi BOSS loại lớn như Con Rối Của Thần lại không phải là thứ người chơi hiện giờ có thể đối phó, một cao thủ như Vô Kỵ mà cũng chỉ chịu được có hai hiệp, nếu không phải Vương Vũ có võ công đầy mình như vậy, Con Rối Của Thần lại là một cỗ máy vô tri vô giác, làm sao Vương Vũ có thể nắm bắt được tiết tấu tấn công của gã?

Những cuộc chiến ở đẳng cấp như vậy, mỗi một hiệp đấu đều không cho phép xuất hiện một sai lầm, tùy tiện giúp đỡ càng là điều thừa, dù sao đối với Con Rối Của Thần mà nói, Vương Vũ quá yếu ớt, chỉ cần một sai lầm cũng có thể dẫn đến việc bị diệt đoàn.

“Sau này không cho ngươi ra tay thì ngươi đừng ra tay, mọi người tản ra đứng, cố gắng bám trụ!” Xuân Tường tức giận nhìn Linh Lung Mộng một cái, tiện tay triệu hồi ác ma đứng xen kẽ trước pho tượng.

Nếu Vương Vũ chết, thù hận của Con Rối Của Thần nhất định sẽ chuyển dời lên người cả đám, hiện giờ chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian cho Danh Kiếm Đạo Tuyết, nếu mọi người đều không chống nổi Con Rối Của Thần, còn không bằng cùng xông lên một lúc.

“Aaaa, mẹ nó!!”

Vương Vũ bất thình lình bị đập một phát như vậy thì ngớ ra, cũng buột miệng nói tục, đợi Vương Vũ phản ứng lại, đầu hắn đã chỉ cách bức tường chưa tới một mét.

Mắt thấy mình sắp bị vỡ đầu mà chết, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, cơ thể Vương Vũ hơi nghiêng đi, hai chân đột nhiên xuất hiện điện quang vờn quanh, một giây tiếp theo Vương Vũ đã từ trên không trung đáp xuống đất “rầm” một tiếng, đứng trên mặt đất một cách ổn định, đồng thời lưng cũng dựa sát vào bức tường.

“Lôi Đình Cước!!” Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên chân Vương Vũ, rồi hắn đáp đất an toàn, cả đám Toàn Chân Giáo không kiềm chế được hô lên: “Tình huống ấy mà còn đáp đất nổi, không hổ là lão Ngưu!”

Do kỹ năng bật nhảy tấn công của Võ sư được gia tăng, cho nên thường khi chiến đấu với người khác Võ sư hay nhảy nhót rất náo nhiệt, nhưng người chơi không biết bay, thi triển đòn tấn công ở trạng thái bật nhảy cũng rất khó khống chế cự ly, rất dễ bị người ta tóm lấy sơ hở, bởi vậy dùng Ưng Đạp cưỡng chế đáp đất là một tổ chế bắt buộc phải có của cao thủ Võ sư.

Nhưng một khi người chơi bị tấn công trên không trung, sẽ lâm vào trạng thái mất trọng lực, nếu nói theo thuật ngữ game online, mất trọng lực trên không trung chính là hiệu quả “Trôi nổi”.

Dưới hiệu quả Trôi nổi như vậy, nếu người chơi không thu mình trước, sẽ không thể thi triển kỹ năng, bởi vậy cho dù là cao thủ Võ sư tinh thông đáp đất, sau khi bị người đánh bay mà không chịu thu mình cũng rất khó thi triển ra Ưng Đạp để đáp đất.

Cái gọi là thu mình chính là điều chỉnh cân bằng của cả cơ thể trên không trung, từ trạng thái mất trọng lực biến thành trạng thái chiến đấu, độ khó của việc thu mình phải xem phán định của đối thủ cao hay thấp.

Vương Vũ bị Con Rối Của Thần chém thẳng từ phía chính diện, ở tình huống này mà tên đó có thể vừa điều chỉnh cân bằng cơ thể để hoàn tất thu mình, vừa kịp thời sử dụng Lôi Đình Cướp đáp đất trong một thời gian ngắn như thế, khả năng phản ứng và kỹ xảo thao tác này, nếu không được tận mắt chứng kiến, cho dù đám Toàn Chân Giáo có là cao thủ, cũng khó có thể tin nổi trên thế giới này lại có một kẻ đáng sợ như thế.

Vương Vũ đáp đất xong còn chưa hiểu rõ tại sao mình lại bị đánh bay, bỗng nhiên cảm giác đầu hơi lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy,Con Rối Của Thần đang đứng ở phía xa giơ cung lên, những bàn tay khác của gã cũng không rảnh rỗi, vầng sáng và quang mang toàn bộ phi thẳng về phía này.

Càng đáng giận hơn là, một bàn tay phía sau của Con Rối Của Thần giơ pháp trượng lên khẽ lắc, một luồng thánh quang rơi xuống, lượng máu của Con Rối Của Thần lại hồi đầy…

Cả đám Toàn Chân Giáo nhìn thấy một màn này đã tuyệt vọng rồi, má nó quái hệ thánh sao mà ghê tởm đến thế chứ.

Lúc này Vương Vũ cũng không còn thời gian đi chú ý hành vi vô liêm sỉ của Con Rối Của Thần nữa, hắn né tránh các kỹ năng, té lộn ngã nhào bò ra đằng sau biển báo bên cạnh bức tường.

Biển báo dùng để chỉ đường, không lớn không nhỏ, vừa hay có thể che lấp Vương Vũ.

Tấn công tầm xa của quái hệ thống bao giờ cũng là nhắm chuẩn rồi mới bắn, sau khi Con Rối Của Thần mất đi mục tiêu, gã lập tức thu vũ khí tầm xa lại, giơ tấm khiên thuẫn cực lớn lên, sau đó cong người định dùng chiêu Va Chạm về phía vị trí Vương Vũ đang ẩn mình.

“Không hay rồi, mau ngăn gã lại!”

Nhìn thấy Con Rối Của Thần định xông tới, Xuân Tường la lên, vừa chạy về đằng trước vừa vứt ra một bãi bụi gai dưới chân Con Rối Của Thần.

Tấm khiên thuẫn của Con Rối Của Thần đến cả tường còn có thể đập nát vụn, một cái biển báo nho nhỏ, chỉ có tác dụng che mắt mà thôi, hoàn toàn không có khả năng phòng ngự nào.

Cùng với tiếng ra lệnh của Xuân Tường, đám người Dương Na, Minh Đô lập tức phát động tấn công, đặc biệt là Linh Lung Mộng, Trói Bóng Tiễn tuôn ra như thác nước, từng mũi từng mũi bắn vào Con Rối Của Thần.

Nhưng đối với kỹ năng khống chế của mọi người, hầu như Con Rối Của Thần chỉ khựng lại một chút mang tính tượng trưng mà thôi, chứ không thể ngăn cản gã kích hoạt Va Chạm thành công.

“Minh Đô, tung chiêu lớn, kéo thù hận của gã!” Xuân Tường huy động ác ma chắn trước người Con Rối Của Thần, sau đó hạ mệnh lệnh cho Minh Đô tung chiêu.

Minh Đô kích hoạt toàn bộ trạng thái, thuật Lôi Bạo rơi xuống đầu Con Rối Của Thần như thác nước.

“Ầm!”

Sau một tiếng nổ lớn, trên đầu Con Rối Của Thần hiện ra năm chữ “Tấn công không hiệu quả”.

“Mẹ nó!!” Minh Đô điên luôn rồi, còn Con Rối Của Thần cũng dẫm thẳng lên ác ma của Xuân Tường, lao về phía biển báo không một chút trở ngại.

Phía sau biển báo, Vương Vũ cũng nhìn thấy Con Rối Của Thần đang chuẩn bị lao về đây, hắn quay người né sang một bên.

Ai biết Con Rối Của Thần cũng là tên lõi đời, Va Chạm bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn thấy Vương Vũ chạy sang bên cạnh, Con Rối Của Thần cũng quay người đuổi theo.

Bước chân của Con Rối Của Thần rất lớn, một bước bằng năm bước của Vương Vũ, lúc này Vương Vũ mở khinh công cũng không thể bỏ gã lại đằng sau, ngược lại Con Rối Của Thần lại theo sát nút hắn.

“Tên âm hồn bất tán này!” Thấy Con Rối Của Thần đuổi theo không bỏ, Vương Vũ thầm mắng một câu, sau đó đột nhiên xoay người, chớp mắt đã tới đằng sau lưng Con Rối Của Thần.

Đúng vào lúc Vương Vũ tưởng rằng mình đã an toàn, nửa người trên của Con Rối Của Thần bỗng nhiên gập xuống, xoay 180 độ, khiên thuẫn mang theo nửa thân dưới tiếp tục va chạm với Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment