Trang 337# 1
Chương 674: Mảnh vỡ thứ sáu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Di chuyển từ học viện Pháp sư tới cửa cảng cũng chỉ cần đi thêm một cái truyền tống trận mà thôi, không bao lâu sau Vương Vũ đã tới trước cửa thư viện, hội họp với nhóm người Toàn Chân Giáo ở đây.
Đại Pháp sư Renault nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo, gương mặt lão lập tức hiện ra nụ cười gian trá, nhìn đám người họ như đang nhìn từng túi vàng di động.
“Các ngươi tới rồi à, không biết hôm nay các ngươi muốn hỏi vấn đề gì?” Renault chủ động bước lên chào hỏi.
Đám Toàn Chân Giáo cũng thông minh hơn, lập tức đồng thanh đáp: “Một vấn đề hai trăm vàng.”
Renault ngẩn ra, sau cùng cũng phải móc hai trăm vàng ra đưa cho Minh Đô đứng phía trên cùng, xem ra NPC cũng không thể gian trá bằng người thật, nếu đổi lại là người thật, nhất định sẽ giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Minh Đô nhận lấy vàng, hắn ta cười híp mắt rồi nói: “Chúng ta không tới để đặt câu hỏi mà tới để giao nhiệm vụ.” Nói rồi, Minh Đô móc năm mảnh vỡ ra.
Nhìn thấy năm mảnh vỡ trong tay Minh Đô, Renault nói: “Vật phẩm nhiệm vụ của ngươi chưa đủ mà.”
“Đấy thấy chưa, chúng ta đã nói là lão không cần mà.” Renault vừa nói xong, Minh Đô đã quay đầu lại cười nói với Vương Vũ.
“Ai da, hóa ra là thế, ta còn tưởng ít nhất lão cũng phải cho một nửa phần thưởng chứ.” Vương Vũ nói với vẻ thất vọng: “Thế thôi chúng ta đi về thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
Mọi người đã suy đoán được kết quả này từ trước nên cũng không cảm thấy bất ngờ gì, dù sao cái thứ này cũng chỉ là rác rưởi, Renault không cần, vẫn có thể bán cho Cuồng Bạo Lôi Thần, nghĩ đến đây cả đám bèn quay người đi ra khỏi thư viện.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Renault lại lên tiếng: “Đừng đi vội mà.”
“Làm sao, chẳng lẽ lão còn định mời bọn ta ăn sáng?” Minh Đô quay đầu chế nhạo.
“Hơ hơ.” Renault cười âm hiểm, gương mặt lão đầy nếp nhăn nên khi cười trông như một bông cúc đang nở, lão nói với vẻ rất ung dung: “Thật ra nhiệm vụ của ngươi không hề thất bại, ta có thể nói cho ngươi biết mảnh vỡ thứ sáu đang ở đâu.”
“Hả? Cái gì?” Nghe Renault nói thế, cả đám vội vàng quay người lại, Minh Đô càng hưng phấn hơn hỏi: “Thế mảnh vỡ thứ sáu đang ở đâu?”
Vinh Quang Của Atlanta là chuỗi nhiệm vụ ẩn cấp S, phần thưởng của chuỗi nhiệm vụ khá hơn rất nhiều so với nhiệm vụ cấp S thông thường, huống hồ còn là nhiệm vụ ẩn, đương nhiên độ khó cũng có thể tưởng tượng được, bởi vậy ngay từ lúc bắt đầu Minh Đô đã chuẩn bị tâm lý không thể hoàn thành được, bởi vậy sau khi biết nhiệm vụ thất bại hắn ta cũng chỉ cảm thấy hơi thất vọng mà thôi.
Nhưng giờ lại nghe nói chuỗi nhiệm vụ này không những không thất bại, mà còn có cơ hội vãn hồi, khỏi phải nói tới tâm trạng Minh Đô nữa, y hệt một thằng học dốt như bò nghe nói mình có cơ hội đậu vào đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên.
“Ha ha! Tiền trên người ngươi không đủ đâu.” Renault cười híp mắt nói.
“...” Nghe Renault nói vậy, tất cả mọi người lại câm nín.
Minh Đô không phải là hạng nghèo nàn trong game, tuy nói tên này không phải kẻ thích mang theo toàn bộ tài sản trong túi, nhưng cũng là người thích kiếm lợi nhỏ, bởi vậy ra cửa bao giờ hắn ta cũng mang theo 3000-5000 vàng là chuyện thường.
3000 - 5000 vàng không phải là con số nhỏ, cho dù là nhân vật quan trọng số hai trong công hội lớn như Lôi Đình Vô Nguyệt, ngày thường cũng không mang theo nhiều tiền như thế.
Nhưng Renault lại nói Minh Đô không mang đủ tiền… Chẳng lẽ tin tức này có giá trên trời?
Nếu là vậy, Minh Đô sẽ phải suy nghĩ rất cẩn thận.
Hiện giờ Minh Đô đang mang theo gần 6000 vàng, nếu đổi thành Nhân Dân Tệ sẽ là gần 400.000 Nhân Dân Tệ, phải biết rằng lương tháng của nhân viên thành quản quèn như Minh Đô cũng chưa đến 8000 Nhân Dân Tệ, 400.000 Nhân Dân Tệ, đó là tổng thu nhập không ăn không uống của hắn ta trong bốn năm.
Huống hồ nghe ý Renault nói, 6000 vàng cũng còn lâu mới đủ, phải dùng nhiều tiền như thế để đổi lấy một tin tức, rốt cuộc có đáng giá hay không đây.
Hội trưởng như Cuồng Bạo Lôi Thần, hô một cái là có thể rút được 10.000 vàng không thành vấn đề, người chơi nhân dân tệ không thiếu tiền, tiêu tiền cũng không thấy tiếc, nhưng đối với Minh Đô mà nói, tiền này là để sau này cưới bà xã.
Chỉ là một phần thưởng chuỗi nhiệm vụ mà thôi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn bà xã?
Hơn nữa còn chưa biết nhận tin tức này xong có kiếm được phần thưởng không nữa.
Nhìn thấy Minh Đô đang do dự khó quyết, Vô Kỵ bước lên hỏi Renault: “Tin tức này đáng giá bao nhiêu?”
“10.000 vàng!” Renault bình thản đáp.
“Mẹ nó…” Minh Đô nghe thế, chân cũng nhũn ra.
Được lắm, 10.000 vàng, quả nhiên hệ thống khốn khiếp muốn ăn người chơi đến cái xương không còn.
“Ta mua!” Vô Kỵ không một chút do dự móc 10.000 vàng ra đưa cho Renault.
“Mẹ nó, Vô Kỵ ngươi… Lỡ dù có nhận được tin tức chúng ta cũng hoàn thành được thì phải làm sao?” Minh Đô cũng sững người vì sự quyết đoán của Vô Kỵ, đó là 10.000 vàng đó, sao có thể nói vứt ra là vứt ra ngay được.
Thực ra cũng không phải Minh Đô không móc ra được 10.000 vàng, điều hắn ta sợ nhất là nhận được tin tức rồi cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, tiền sẽ đổ xuống sông xuống biển mất.
Vô Kỵ cười bình thản nói: “Yên tâm đi, giá cả càng cao, chứng minh tin tức này càng có giá trị, xác suất hoàn thành nhiệm vụ càng lớn, nếu công ty game mà giở trò lừa lọc chắc đã bị người ta đập nát nhừ rồi.”
“Nhưng tiền kia…”
“Không cần trả ta tiền, dù sao cũng đều do Cuồng Bạo Thiên Phạt trả… Mọi người không có ý kiến gì chứ.” Vô Kỵ hỏi cả đám.
“Không ý kiến gì, không ý kiến gì.” Mọi người lần lượt lắc đầu, tiền là do Vô Kỵ lừa được, hắn ta muốn sử dụng như thế nào là quyền của hắn ta, hơn nữa, tiền tới một cách dễ dàng tiêu đi cũng không thấy gánh nặng, huống hồ họ còn chưa được nhìn thấy.
Giờ phút này bỗng nhiên Vương Vũ hiểu ra lúc đầu tại sao hắn lại lựa chọn ở lại Toàn Chân Giáo rồi, tất nhiên công hội có chỗ tốt của nó, nhưng công hội nhỏ cũng có chỗ ấm áp của công hội nhỏ, đám Toàn Chân Giáo này đối xử với bạn bè chính là trượng nghĩa như thế.
“Nói đi, đại pháp sư Renault.” Vô Kỵ quay đầu sang nói với Renault.
“Một người thông minh như ngươi tại sao lại không phải là Pháp sư nhỉ?” Renault tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó nói cho Vô Kỵ biết: “Thật ra mảnh vỡ cuối cùng ở trên người ta, 10.000 vàng trong đó bao gồm giá mua mảnh vỡ này.”
Renault vừa nói vừa móc mảnh vỡ cuối cùng ra đưa cho Vô Kỵ.
“Má!” Nhìn thấy mảnh vỡ thứ sáu trong tay Vô Kỵ, thiếu chút nữa Minh Đô phát điên.
Rõ ràng chỉ có năm mảnh vỡ lưu lạc bên ngoài, lão khốn kiếp này lại ban bố nhiệm vụ sáu mảnh vỡ, sao lại có thể bỉ ổi đến thế được.
Vô Kỵ ném mảnh vỡ cho Minh Đô, sau đó cười lạnh nói: “Nếu chúng ta không quay lại hỏi, có phải nhiệm vụ này sẽ vĩnh viễn không hoàn thành không? Lão làm thế này là lừa gạt người tiêu dùng chứ nhỉ.”
“Ha ha.”
Renault cười mỉm, gương mặt hiện lên vẻ “ta lừa ngươi đấy thì sao nào”, nói: “Chỉ cần tập hợp đủ năm mảnh vỡ là có thể đến chỗ ta để kích hoạt tình tiết mảnh vỡ thứ sáu, ta cũng chưa nói mảnh vỡ thứ sáu ở trong tay người khác mà.”
“Fuck, đồ không biết xấu hổ!” Cả đám phun máu.
Quả nhiên nhà thiết kế game giảo hoạt không ngờ, lợi dụng tâm lý quán tính của đám người chơi, bày một cái bẫy rõ ràng như thế, còn may Vương Vũ đề nghị đi hỏi, nếu không nhiệm vụ đã thất bại rồi…
Đương nhiên rồi, thành công cũng không dễ dàng, tiêu 10.000 vàng cũng hơi oan uổng, sớm biết như thế nên giúp đỡ quân đoàn Thần Phạt trong phụ bản mới phải, mảnh vỡ thứ sáu này chẳng phải đã sớm nằm gọn trong tay ư?
Mẹ nó nhiệm vụ hoàn thành tới nơi rồi mà còn bị chơi một vố, quả nhiên đám nhà thiết kế game đều là một lũ vô sỉ đến tận cùng.