Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 673: Nên Xử Lý Mảnh Vỡ Thế Nào

Trang 336# 2

 

 

 

Chương 673: Nên xử lý mảnh vỡ thế nào
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ là một người biết nhớ ơn, xô vàng đầu tiên của hắn là cùng kiếm với mấy người trong đám Toàn Chân Giáo, rồi cũng chính trong lúc Vương Vũ gặp khó khăn nhất, mấy người đó lại giúp đỡ Vương Vũ vượt qua khoảng thời gian trên, từ đó có thể thấy, tuy tính cách của đám người Toàn Chân Giáo này hơi ác liệt, nhưng họ đối xử với bạn bè lại rất chân thành thẳng thắn.

Lúc đầu khi Quyền Ngự Thiên Hạ tới tìm Vương Vũ, đám Toàn Chân Giáo không đứng đắn kia hiếm khi nào lại nghiêm túc như vậy, họ muốn không làm lỡ dở sự nghiệp của Vương Vũ, một lòng suy tính đường lui cho hắn, chỉ có điều Vương Vũ không muốn bỏ lại những người bạn này sau lưng, chơi game mà không chơi cùng bạn bè thì đâu còn ý nghĩa gì.

“Nhưng người ta là chiến đội chuyên nghiệp đó…” Mục Tử Tiên nói với vẻ hơi nuối tiếc.

Vương Vũ cười mỉm nói: “Tuy đều là kiếm tiền, nhưng bị người khác chi phối bằng tiền thì không còn gì là vui cả.”

Cho dù hiện giờ Vương Vũ là một game thủ chuyên nghiệp, nhưng thời gian của hắn vẫn rất tự do, bạn bè cũng đều là những người chân thành, nhưng một khi coi trò chơi là công việc, ý nghĩa sẽ khác đi hoàn toàn.

Trò chơi là sản phẩm phát sinh phục vụ cho mục đích giải trí của người chơi, chơi cùng với những người bạn cùng chí hướng sẽ càng chơi càng vui vẻ, còn tập đoàn tài chính phía sau chiến đội lại trả một cái giá đắt để gom những người chơi xa lạ lại với nhau, thậm chí là có mâu thuẫn từ trước đó về nhét vào một đội, thi đấu như vậy vốn đã đi ngược lại với ý định ban đầu của trò chơi.

Suy nghĩ của Vương Vũ không sâu xa như vậy, hắn chỉ muốn chơi game thật vui vẻ với bạn bè của mình, đồng thời hắn cũng không muốn làm việc mà phải nhìn sắc mặt người khác vì tiền, dù sao Vương Vũ chơi game lâu như vậy, hắn chưa bao giờ cầu xin người khác mua đồ của hắn vì tiền.

Điều này cũng khó trách khiến Vô Kỵ nói Vương Vũ không thích hợp làm game thủ chuyên nghiệp.

“Ừm, anh nói cũng có lý…” Mục Tử Tiên nghe thế rất là hiểu chuyện gật gật đầu.

Vương Vũ trong lòng Mục Tử Tiên luôn là một người đàn ông đội trời đạp đất, cho dù sau này Vương Vũ có để phí hoài võ công thật thì Mục Tử Tiên cũng không mong muốn hắn biến thành một người lạy lục người khác vì tiền.

“Thế sau này anh chơi game nhất định phải khống chế thời gian nhé, nếu không cứ thế mãi sẽ rất có hại cho cơ thể.” Mục Tử Tiên quan tâm khuyên nhủ.

“Ừm, anh biết rồi.” Vương Vũ gật đầu đáp.

Ngày hôm sau online, Vương Vũ xuất hiện ở vị trí bến tàu, sau một đêm khung cảnh hỗn loạn của Trấn Vong Linh đã qua đi, người chơi của Đầm Lầy Vong Linh lại trở về với cuộc sống bình thường.

Để tránh dẫn tới náo loạn, Vương Vũ cúi thấp đầu trở về thành Lôi Bạo.

“Đại thần Thiết Ngưu, cuối cùng ngươi cũng online rồi, chuyện ngày hôm qua cám ơn ngươi vô cùng.” Lúc đi ngang qua thành Thiết Nham, Cuồng Bạo Lôi Thần nghe nói Vương Vũ đã online, vội vàng đi ra nghênh đón.

“Hả? Sao cơ?”

Vương Vũ không hiểu gì cả, thầm nói cái tên này chắc bị ngược thành quen đây mà, bị Vô Kỵ tính kế một vố như thế sao lại còn xông lên cám ơn?

“Nghe nói ngươi chính là người đã giải quyết con quái vật kia, nhờ đó đám huynh đệ chúng ta mới lên cấp nhanh như vậy.” Cuồng Bạo Lôi Thần hưng phấn nói.

“Ồ.” Vương Vũ nghe thế bèn vứt một cái thuật Thăm Dò qua, hóa ra Cuồng Bạo Lôi Thần cũng đã lên đến cấp 38, xem ra hôm qua để đám Cuồng Bạo Thiên Phạt này kiếm được kha khá kinh nghiệm.

Suy cho cùng Vô Kỵ không phải là thần, không thể tính chuẩn mọi mặt, nhiệm vụ của Minh Đô trong phụ bản này cũng không hoàn thành, mọi người chỉ kiếm được một chút kinh nghiệm mà thôi, đương nhiên rồi, Toàn Chân Giáo còn kiếm được tiền nữa.

“Đại thần Thiết Ngưu có muốn đi uống với chúng ta một ly không?” Cuồng Bạo Lôi Thần nhiệt tình mời mọc.

“Thôi ta không uống đâu, bạn ta đang đợi ta trở về thành Dư Huy kìa.” Vương Vũ tùy tiện ứng phó lại mấy câu, sau đó rời khỏi thành Thiết Nham.

Cái gã Cuồng Bạo Lôi Thần này cũng không phải kẻ dễ chơi, bản lĩnh lật mặt nhanh hơn lật sách của tên này rất khá, đợi gã phản ứng lại, chưa biết sẽ định làm gì đâu, Vương Vũ đã đồng ý với Mục Tử Tiên rồi, phải điều chỉnh hợp lý thời gian chơi game.

Sau khi ra khỏi thành Thiết Nham, Vương Vũ đi thẳng tới cửa cảng thành Lôi Bạo, một điều kỳ lạ là không hề thấy bóng dáng nào của Toàn Chân Giáo tại đây hết.

Chẳng lẽ chuyện chơi xấu Cuồng Bạo Thiên Phạt đã bị bại lộ?

Nghĩ tới đây, Vương Vũ vội vàng gửi tin nhắn vào kênh công hội hỏi: “Này mấy người, ta ở thành Thiết Nham cũng đã tới cửa cảng rồi, sao các ngươi ở thành Lôi Bạo mà còn chưa thấy tới thế?”

“Đừng đi vội, còn đồ chưa xử lý đây này.” Minh Đô trả lời.

Vương Vũ buồn bực đáp: “Đồ gì cơ?”

“Chính là cái này…” Danh Kiếm Đạo Tuyết gửi một bức ảnh lên, chính là năm mảnh vỡ trộm được từ trên người Regis.

“Nhiệm vụ cũng thất bại rồi, còn giữ cái này làm gì? Vứt nó đi.” Vương Vũ khinh bỉ nói.

Vô Kỵ cười lạnh đáp: “Vứt? Tại sao phải vứt? Chúng ta mang nó đi bán cho Cuồng Bạo Lôi Thần, không phải là lại kiếm được một khoản ư?”

“...”

Nghe Vô Kỵ nói thế, tất cả mọi người trong kênh công hội đều im lặng.

Mấy giây sau, Vương Vũ không còn gì để nói mắng: “Ngươi cái đồ súc sinh, không biết đổi người khác mà lừa à? Sao lại cứ nhằm vào một người mà lừa thế…”

Cuồng Bạo Lôi Thần cũng thật là thảm, sao lại bị kẻ như Vô Kỵ nhớ thương chứ, tính đi tính lại cũng bị lừa mất hơn 10.000 vàng rồi thì phải… May thay Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng lắm của nhiều tiền, đổi lại là công hội nhỏ khác thì chắc chắn đã bị Vô Kỵ chơi cho suy sụp rồi.

Vô Kỵ nói: “Lão Ngưu ngươi nói như vậy ta không đồng ý đâu nhé, chúng ta đang làm ăn, sao lại gọi là lừa? Chúng ta đưa cho gã đủ năm mảnh vỡ, lỡ một ngày nào đó gã nhặt được mảnh cuối cùng thì sao? Chưa biết chừng giờ hắn còn cảm ơn chúng ta đã dẫn hắn đi phụ bản cùng ấy chứ.”

Đúng, cái này thì Vô Kỵ đoán trúng phóc, ánh mắt ám muội nhìn Vương Vũ của Cuồng Bạo Lôi Thần lúc nãy chắc hận không thể quỳ xuống gọi ông nội luôn.

Vương Vũ sờ cằm nói: “Nếu theo lời ngươi nói, ta lại thấy chúng ta nên đưa những mảnh vỡ này cho đại pháp sư Renault.”

“Ơ, tại sao?” Cả đám ngẩn ra.

“Các ngươi thử nghĩ mà xem, Renault cần sáu tọa độ, hiện giờ cho dù chúng ta chỉ tìm thấy năm cái, không có công lao cũng có khổ lao chứ, phần thưởng cuối cùng ít thì cũng phải được ⅚, chưa biết chừng còn được cho một món thần khí thì sao.” Vương Vũ nói.

“Hự… Ngưu ca, ngươi chưa từng làm nhiệm vụ thu thập đồ vật à?” Bỗng nhiên Bao Tam hỏi.

“Không làm nhiều lắm…” Vương Vũ nói.

“Chẳng trách ngươi lại nói ra được câu ấy, ở trong game online này ngươi phải thu thập hết mọi thứ mới được giao nhiệm vụ.” Bao Tam nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Thế à? Chẳng ai nói cho ta cả.” Vương Vũ lại cảm thấy khá mới lạ.

Cao thủ cấp bậc như Vương Vũ, ai dám dạy hắn chơi game, hơn nữa bình thường Vương Vũ làm nhiệm vụ thu thập đều thu thập đủ, cũng không phí công đi cò kè mặc cả với NPC, nếu không phải lần này gặp vướng mắc ở đây, e rằng tên này còn chưa biết có thiết lập ấy đâu.

Cả đám: “... Tên ngốc nghếch nhà ngươi, lại còn dám cò kè mặc cả với NPC.”

Má nó, không ngờ Vương Vũ chơi game lâu như vậy mà đến cả thường thức cơ bản nhất này cũng không biết.

Vương Vũ nói với vẻ không phục: “Đừng nói chắc chắn thế, cò kè mặc cả thì làm sao, NPC trong trò chơi đều rất thông minh mà, các ngươi không mặc cả với bọn họ bọn họ sẽ chém các ngươi ngay, chưa biết chừng lấy được ⅚ phần thưởng cho lão Lý thì sao, thử cũng không mất tiền mà.”

“Không mất tiền?” Trong đầu cả đám hiện ra dáng vẻ đáng khinh của Renault khi lão đưa tay ra đòi tiền.

“Hự, cùng lắm thì chúng ta không hỏi nữa.” Vương Vũ lại nói.

“Chuyện này… lão Lý ngươi thấy sao?” Vô Kỵ quay sang hỏi Minh Đô.

Minh Đô dở khóc dở cười nói: “Nghe lão Ngưu đi, để cho hắn được mở mang kiến thức, nếu Renault không cần, chúng ta lại bán cho Cuồng Bạo Lôi Thần, hai bên đều không thiệt.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment