Trang 336# 1
Chương 672: Thời gian và sức lực của Vương Vũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi offline, Vương Vũ cởi mũ trò chơi ra nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm rồi.
Thật ra Vương Vũ là một người khống chế thời gian sinh hoạt và chơi game rất nghiêm khắc, ngày thường hắn chơi game ăn cơm ba bữa rất đúng giờ, đây là lần đầu tiên hắn chơi game liên tục như vậy trong một thời gian dài, chơi từ sáng tới giờ, cũng phải hơn mười mấy tiếng đồng hồ.
Đám Toàn Chân Giáo nghiện game kia đã quen với kiểu chơi không biết ngày đêm này từ lâu, tất nhiên có sức lực nhảy tưng tưng đi uống rượu, Vương Vũ lại có thói quen sinh hoạt rất điều độ, chơi với cường độ mạnh lâu như vậy, hắn cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Phía Bắc không giống với phía Nam, ở phía Bắc mọi người thường nghỉ ngơi khá sớm, lúc này Mục Tử Tiên đang nằm gục trên bàn đọc sách, hình như cô đã ngủ thiếp đi, đồ ăn đặt cạnh Mục Tử Tiên đã nguội lạnh cả.
Vương Vũ thấy thế nhẹ nhàng đặt trang bị trò chơi sang một bên, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng, rửa mặt một cái, lúc về phòng hắn không cẩn thận đóng cửa hơi mạnh, Mục Tử Tiên bừng tỉnh ngồi bật dậy.
“Ông xã, anh xong việc rồi à…” Mục Tử Tiên buồn ngủ díp mắt lại hỏi: “Anh đói chưa, em đi hâm nóng thức ăn lại cho anh ăn.”
Vương Vũ xua tay nói: “Nếu em mệt rồi thì cứ đi ngủ trước đi, để anh tự làm cũng được.”
“Thôi đi đại thiếu gia, em sợ anh đốt luôn phòng bếp mất.” Mục Tử Tiên cười nói.
“Anh đâu có ngốc như vậy…” Vương Vũ buồn bực đáp.
Mục Tử Tiên nhìn Vương Vũ nói: “Không, thật ra là em muốn ở cạnh anh một lát.” Nói rồi, Mục Tử Tiên bưng thức ăn đi vào phòng bếp.
Nhìn theo bóng lưng Mục Tử Tiên, bỗng nhiên Vương Vũ có một cảm giác buồn buồn là lạ.
Tuy rằng những ngày này hắn kiếm được một chút tiền, nhưng mỗi ngày đều làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, đừng nói là ở bên bà xã được một chút, đến cả thời gian nói chuyện cũng vô cùng ít.
Trước kia buổi tối hai người ăn cơm nước xong còn có thời gian ra ngoài đi dạo một vòng, hiện giờ Vương Vũ offline càng ngày càng muộn, thời gian hai người ở bên nhau cũng càng ngày càng ít.
Lúc không kiếm được tiền, không thể cho người mình yêu một cuộc sống đầy đủ vật chất, lúc kiếm được tiền thì lại không thể ở bên người mình yêu, đây là bất lực lớn nhất của người đàn ông.
Rất nhanh sau đó, cơm canh đã được hâm lại nóng hổi, Mục Tử Tiên bưng thức ăn trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Vương Vũ ngồi một mình ở đó trầm tư suy nghĩ, cô không kiềm được hỏi: “Sao vậy anh? Em nhìn anh có vẻ không được vui.”
“Không có gì đâu em…” Vương Vũ cười mỉm nói: “Anh chỉ đang nghĩ, không biết có phải gần đây thời gian ở bên cạnh em càng ngày càng ít không.”
“Anh nghĩ sao? Đã lâu lắm rồi anh không đi dạo phố cùng em đó.” Mục Tử Tiên đặt thức ăn lên bàn, cô nghiêm mặt trách.
“Anh…” Vương Vũ thấy Mục Tử Tiên bỗng tức giận, hắn lập tức luống cuống tay chân.
Mục Tử Tiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của Vương Vũ, cô cười hì hì nói: “Em biết, anh cũng phải làm việc, nhưng hôm nay anh offline muộn quá, đến cơm trưa cũng không ăn, sau này anh có thể kiếm ít tiền đi một chút, sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu không người nhà anh biết anh không luyện võ công cho tốt lại có vấn đề về sức khỏe, họ lại chẳng làm ầm lên ấy chứ, đúng không?”
“Anh cũng không còn cách nào khác, hôm nay bọn anh bận làm nhiệm vụ nên không thể offline giữa chừng.” Vương Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ, đây cũng có thể coi là người trong giang hồ thân bất do kỷ.
“Anh vất vả rồi.” Mục Tử Tiên vuốt ve đầu Vương Vũ đau lòng nói.
“Có khổ cũng đáng.” Vương Vũ cười rời khỏi giường, gắp một cái bánh bao lên bắt đầu ăn tối.
“Hzaii....” Nhìn dáng vẻ thích thú của Vương Vũ, Mục Tử Tiên không kiềm chế được thầm nghĩ: Chẳng lẽ em lại để anh bận rộn cả đời như vậy?
Đàn ông mà, đa phần đều như thế, họ đều muốn kiếm tiền nuôi gia đình nên sẽ vứt bỏ rất nhiều thời gian làm các công việc khác, còn mơ ước là cái gì, đến độ tuổi ba mươi, gần như ai nấy đều đã quên mất.
Nhưng bố Vương Vũ nói đúng, có kinh tế vững mạnh mới có thể làm những gì mình muốn làm, nếu không cả đời bận rộn với việc kiếm tiền, làm gì còn đủ sức lực đi làm những việc khác?
Nhìn mỗi ngày Vương Vũ đều đắm mình trong trò chơi, để phí hoài một thân võ công, bỗng nhiên Mục Tử Tiên càng ngày càng nghĩ lời bố Vương Vũ nói có lý.
Người như Vương Vũ, người bình thường không thể nuôi nổi, cho dù có nuôi nổi, cũng chỉ biến hắn thành một kẻ vô dụng tầm thường, chạy vạy vì tiền bạc.
Có lẽ đối với rất nhiều gia đình bình thường mà nói, chạy vạy khắp nơi vì tiền nong không phải là chuyện gì mất mặt cả, nhưng đối với nhà họ Vương không thiếu tiền mà nói, Vương Vũ là hy vọng và tương lai của gia tộc họ… Hủy đi tương lai của người khác, mối thù này còn sâu đậm hơn giết cả nhà người khác nhiều lắm.
“Ông xã à, giờ chúng ta có chút tiền rồi, cũng mở được cửa hàng trong game online, cuộc sống cũng ổn định, nếu không được thì anh đừng chơi game nữa, cứ tập trung luyện võ đi.” Mục Tử Tiên múc canh đưa cho Vương Vũ rồi nói.
“Tại sao chứ? Anh nghĩ thế này cũng rất tốt.” Mục Tử Tiên nói vậy khiến Vương Vũ có chút không hiểu.
Nghe Vương Vũ nói thế, tim Mục Tử Tiên giật thót một cái, chẳng lẽ cô đã biến một tuyệt thế thiên tài vạn năm có một thành một con nghiện game? Đúng là đại nghiệt mà.
“Anh không mệt ư?” Mục Tử Tiên hỏi.
“Cũng không mệt lắm, chỉ là hơi mất thời gian, nhưng cũng khá dư dả.” Vương Vũ đáp.
Mục Tử Tiên nói: “Đúng thế, bởi vậy em mới không muốn anh trở thành game thủ chuyên nghiệp, quá lãng phí thời gian.”
Vương Vũ nói: “Sao mà được, anh là trụ cột của nhà mình cơ mà, đương nhiên là phải kiếm tiền nuôi gia đình rồi, không phải em từng nói à, đàn ông là trời, chẳng lẽ anh lại để em phải nuôi anh ư?”
“Nhưng em không mong muốn anh bỏ toàn bộ sức lực của mình vào trò chơi…” Mục Tử Tiên nói gấp, nếu Vương Vũ biến thành kẻ vô dụng thật, Mục Tử Tiên sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Vương, cô không muốn bị người nhà của ông xã mình coi là kẻ thù một đời đâu.
Vương Vũ cười nói: “Có nhiều chuyện mới mẻ lắm, anh là game thủ chuyên nghiệp mà, làm game thủ chuyên nghiệp mà không phí thời gian thì đâu kiếm ra tiền… Được rồi mà bà xã, anh còn khỏe lắm, em đừng lo cho anh nhé.”
“Game thủ chuyên nghiệp vừa không lãng phí thời gian sức lực vừa có thể kiếm ra tiền?” Người nói vô tâm, người nghe có ý, Vương Vũ nói đại một câu, bỗng nhiên lại trở thành một lời nhắc nhở với Mục Tử Tiên.
“Ông xã à, anh có biết đến môn thể thao điện tử không?” Bỗng nhiên Mục Tử Tiên nói.
“Kiểu như thi đấu với người khác trong game ấy hả? Anh biết, gần đây thường xuyên nghe thấy người khác nhắc đến.” Vương Vũ trả lời.
“Nếu không anh cũng tham gia thi đấu đi.” Mục Tử Tiên nói.
Game thủ chuyên nghiệp hàng đầu của làng thể thao điện tử, mức lương rất là cao đó.
Tuy nhiệm vụ huấn luyện của game thủ chuyên nghiệp cũng rất nặng, nhưng game thủ chuyên nghiệp chỉ phụ trách huấn luyện kỹ thuật, so với người chơi thường phải liều mạng luyện cấp đánh trang bị trong game thì nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, hơn nữa hạng mục huấn luyện thường ngày của game thủ chuyên nghiệp còn có huấn luyện thể năng, điểm này khiến Mục Tử Tiên hài lòng nhất.
Dù sao hiện giờ hình thức game cũng đã thay đổi, huấn luyện trong hiện thực nhất định cũng rất quan trọng, với bản lĩnh của Vương Vũ, hoàn toàn không cần quan tâm đến thứ khác, chỉ cần tập trung luyện võ là được.
“Thi đấu esports à…Trước đó không lâu cũng có người tới tìm anh, nhưng anh từ chối rồi.” Vương Vũ nói.
“Sao anh lại từ chối?” Mục Tử Tiên tức giận nói.
Vương Vũ cười trả lời: “Anh thấy Toàn Chân Giáo cũng khá tốt, tạm thời không muốn gia nhập vào công hội khác.”