Trang 338# 2
Chương 677: Cảnh giới mới
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Cũng hơn một tháng rồi.” Vương Vũ thầm tính toán một chút, sau đó trả lời. Từ lúc Vương Vũ chơi trò chơi đến giờ, thời gian tập võ trước đây đã bị xáo trộn. Ban đầu Vương Vũ còn kiên trì một ngày luyện ba lần, nhưng hiện tại thời gian chơi trò chơi ngày càng dài, chuyện cơ bản nhất là làm việc và nghỉ ngơi cũng có chút rối loạn, việc luyện quyền lại càng thêm chậm trễ.
"Không thể tin được, một tháng rồi anh không có luyện quyền, không biết công phu có bị thụt lùi hay không." Mục Tử Tiên lo lắng nói.
Công phu cũng giống như đánh đàn, chỉ cần bỏ tập, rất nhanh sẽ không có quen tay nữa, cũng phải hơn một tháng rồi Vương Vũ không có luyện quyền, theo lý mà nói thì chắc chắn quyền pháp của hắn sẽ bị lùi.
Mặc dù Mục Tử Tiên sống chung với Vương Vũ sớm chiều, cũng có luyện được một chút năng lực quan sát, nhưng trình độ của Vương Vũ cao quá, cho dù có thụt lùi thì cô cũng không thể nào nhìn ra được.
"Em thấy như thế nào?" Vương Vũ cười hỏi.
"Em thấy không nên để cho anh chơi game nữa..." Càng nghĩ Mục Tử Tiên càng tự trách bản thân, kiên trì một thói quen tốt không có dễ dàng, phá hư thói quen thì chỉ cần mê muội, nghiện ngập trong chốc lát, thời gian một tháng là quá đủ để hủy diệt thói quen của một người.
"Ha ha." Vương Vũ cười ha ha, nói: "Anh chưa bao giờ cảm giác được đường quyền lại hiện ra rõ ràng như thế."
"Ý anh là gì?" Mục Tử Tiên có chút khó hiểu.
"Ý là anh đã bước vào cảnh giới mới." Vương Vũ hưng phấn nói.
Mục Tử Tiên kinh ngạc, hỏi: "Không phải là anh đã một tháng rồi không có luyện quyền hay sao?"
"Khà khà!" Vương Vũ cười nói: "Đúng là một tháng rồi anh không có luyện quyền, nhưng cũng chưa bao giờ dừng luyện tập công phu."
"Ủa? Sao anh làm được?" Mục Tử Tiên càng nghe càng hồ đồ, Vương Vũ vẫn chơi trò chơi, làm sao có thể vẫn luôn luyện tập công phu được.
"Chuyện này thì phải cảm ơn trò chơi, sau mấy tháng chơi game thôi, bất tri bất giác anh đã đột phá rồi." Vương Vũ vui vẻ nói.
"Cảm ơn trò chơi?" Mục Tử Tiên đột nhiên hiểu được một chút.
"Đúng thế, nếu không phải mỗi ngày đều ở trong trò chơi đánh nhau, với tu vi của anh, muốn đột phá cũng không biết là cần bao nhiêu thời gian." Vương Vũ cười nói.
Không sai, tu vi võ học của Vương Vũ ở trong giới võ học hiện nay, đã là người có tu vi cao nhất rồi, nếu xét những người cùng thế hệ không ai có thể phân cao thấp với hắn được.
Công phu đạt đến cảnh giới của hắn, cũng đã là trăm mét khó tiến thêm một bước.
Bản chất của công phu chính là kỹ xảo đánh đấm, muốn tăng cao tu vi võ học, nếu như đóng cửa tu luyện thì tư chất có cao đến đâu, càng về sau càng vô dụng, chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể phát triển được tài năng.
Đương nhiên, chiến đấu ở đây cũng phải là ức hiếp những người yếu hơn mình, đến cảnh giới hiện tại của Vương Vũ, phải chiến đấu với những người mạnh hơn mình thì mới có thể đột phá.
Không có nói đến chuyện hiện tại trên đời này còn có người có tu vi cao hơn Vương Vũ nữa hay không, cho dù có đi nữa, thì cũng là một đám lão tiền bối, bọn hắn có thời gian hay không thì cũng chưa chắc đã đi đánh nhau với một tiểu bối, dù sao thắng cũng chả vinh quang gì, còn nếu thua thì lại mất mặt...
Huống hồ hiện tại đã là xã hội thượng tôn pháp luật, đánh nhau ẩu đả đều bị nhốt mấy ngày, người tập võ sao có thể dùng chiến đấu để tăng lên thực lực của mình được, đây cũng là nguyên nhân càng ngày công phu càng giảm.
Nhưng mà Trọng Sinh thì lại khác, Trọng Sinh là game bắt chước toàn bộ đời thật, mọi người đều giống như là bước vào thế giới thứ hai vậy, nó lớn hơn ban công nhỏ của Vương Vũ không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa quái vật và NPC mạnh mẽ ở trong trò chơi nhiều đếm không xuể, mỗi một lần chiến đầu, đều có thể giúp cho Vương Vũ hiểu ra nhiều điều. Nguyên bản tu vi võ học của Vương Vũ đã đạt đến bình chướng, tu vi trì trệ không có tiến triển, nhưng qua mấy tháng chiến đấu, Vương Vũ đã vén ra được mây mù, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, đây cũng là điều mà trước đây Vương Vũ cũng không dám tưởng tượng đến.
Nghe Vương Vũ nói như thế, Mục Tử Tiên kinh ngạc, vui mừng, nói: "Thật không? Như vậy chẳng phải là sau này anh chơi trò chơi càng lâu thì công phu sẽ tiến triển càng nhanh?"
"Điều đó cũng không thật sự ..." Vương Vũ cười cười, nói: "Dù sao trò chơi cũng là thế giới ảo, cảnh giới võ học có cao hơn nữa, nếu như cường độ thân thể không đuổi kịp, thì cũng chỉ là kỹ năng giả.”
Sở dĩ công phu của Vương Vũ trì trệ không tiến, là bởi vì hiểu biết về công phu chưa đủ, mặc dù trò chơi có thể tăng lên mức độ hiểu biết của Vương Vũ đối với công phu, nhưng là một người tập võ, thân thể mới là phần quan trọng nhất, sự hài hòa giữa thân thể cùng với cơ bắp phải đều nhau dù hơn kém nhau một tý cũng không được, bằng không với loại đồ cũ như CPU386, có cài WinX vào cũng chả làm được gì?
Nếu như 10 năm trước mà Vương Vũ đã chơi trò chơi, thì hiện tại hắn đã bị phế con mẹ nó rồi.
"Cho nên sau này phải chăm chỉ luyện tập thể năng." Vương Vũ nắm tay, nói.
Trước đây Vương Vũ không có chú trọng đến việc rèn luyện thể năng, là vì cảnh giới của hắn bị trì trệ, cho dù có huấn luyện thể năng, thì cũng chỉ là tăng thêm gánh nặng cho thân thể mà thôi, huống chi lúc đó cơm hắn cũng không dám ăn nhiều, làm sao còn có tâm tình đi huấn luyện thể năng.
"Có phải là huấn luyện thể năng sẽ tốn rất nhiều tiền hay không?" Mục Tử Tiên nói.
Đối với việc huấn luyện thể năng trong truyền thuyết, Mục Tử Tiên cũng chỉ nghe Vương Vũ thuận miệng nói qua, hơn nữa nghe nói chi phí rất đắt.
"Ừ, cần thiết bị cùng người mát xa chuyên môn, chi phí cũng rất lớn..." Vương Vũ thản nhiên nói.
"..." Mục Tử Tiên run rẩy một chút, hỏi: "Cụ thể hết bao nhiêu tiền? Để hiện tại em đi chuẩn bị một ít."
"Chuyện này em đừng hỏi... Thật ra anh cũng không biết." Vương Vũ khoát tay, nói: "Lại nói nhà chúng ta chỉ có từng ấy người, cũng mở không được..."
"..." Mục Tử Tiên không còn lời nào để nói, đây là đẳng cấp a... Mặc dù ở trong trò chơi kiếm được chút tiền, thế nhưng so với số tiền thật sự cần dùng, thì cũng có chút giật gấu vá vai, cho dù là gia tộc tập võ, cũng phải tích lũy nội tình từ từ.
Mục Tử Tiên suy nghĩ một chút, nói: "Anh xem ở chỗ nhà của tiểu Na..."
"Bà xã à, chính anh sẽ tự nghĩ cách, chuyện này em cũng đừng nhắc lại." Mục Tử Tiên còn chưa nói xong, Vương Vũ đã vội vàng ngắt lời, mối quan hệ giữa ba người có chút lằng nhằng, lại đi tìm Dương Na, đây không phải là ngại chuyện còn chưa đủ phức tạp hay sao.
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng, cũng lâu rồi không có thời gian rảnh, hay là chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi?" Vương Vũ vội chuyển đề tài nói chuyện.
"Cũng được, lâu rồi chúng ta không có đi dạo phố."
Quả nhiên, con gái không thể nào chống cự được sức hút của việc dạo phố, nghe tên trạch nam Vương Vũ chủ động đưa ra ý kiến đi dạo phố, ý nghĩ kia của Mục Tử Tiên trực tiếp bay mất tiêu.
"Được, anh đi rửa mặt trước đã..." Nói xong Vương Vũ lau mồ hôi, mở cửa đi vào phòng vệ sinh.
Sau một hồi chuẩn bị, hai vợ chồng đang khóa cửa sắp sửa ra ngoài, chỉ thấy bốn người Lý Tuyết cũng trang điểm, ăn mặc rất xinh đẹp, trông giống như sắp đi ra ngoài.
Mục Tử Tiên niềm nở chào hỏi: "Ơ kìa, Tiểu Tuyết, các em cũng đi ra ngoài dạo phố à?"
"Đúng vậy chị dâu." Bốn người líu ríu trả lời.
"Gọi là chị Tiên, cứ kêu chị dâu làm như người ta già rồi không bằng ấy, có muốn đi dạo phố cùng nhau không?" Mục Tử Tiên mời.
"... Hử??"
Nghe được lời nói của Mục Tử Tiên, ánh mắt Vương Vũ trợn to lên, đầu to ra... Mẹ nó, đi dạo phố với một cô gái thì gọi là hạnh phúc, cùng với từ hai cô gái trở lên đi dạo phố thì gọi là cực hình chẳng phải sao.
"Việc này... Bọn em sẽ không quấy rầy thế giới của hai anh chị đâu, bọn em còn có chuyện khác phải làm."
Bốn cô gái đều là người biết đạo lý đối nhân xử thế, thấy ánh mắt trợn trắng của Vương Vũ, sao lại không hiểu được ý hắn là gì, vội vàng khéo léo từ chối lời mời của Mục Tử Tiên.
Mục Tử Tiên cũng chỉ nói mấy câu khách sáo mà thôi, thấy bốn người đều từ chối thì cũng không có tiếp tục mời nữa, mà là đi theo Vương Vũ ra khỏi cửa.