Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 678: Mục Tử Tiên Nổi Giận

Trang 339# 1

 

 

 

Chương 678: Mục Tử Tiên nổi giận
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Hôm nay đã là tháng hai âm lịch, mặc dù thời tiết vẫn mang theo một chút mát mẻ như trước, nhưng những làn gió mùa xuân vẫn còn ấm áp.

Mặc dù Thành phố L là một thành phố nhỏ, nhưng cũng có đầy đủ sông núi, rất xinh đẹp.

Phía ngoài cổng của khu chung cư của Vương Vũ là một hồ nước bao quanh, cho nên khu chung cư mới có cái tên như thế kia. Ra khỏi khu chung cư, hai vợ chồng Vương Vũ tay trong tay đi dạo dọc bờ hồ.

Lúc mới đến thành phố này, do hai người cũng không quen biết nhiều, nên thường xuyên đến bờ hồ đi dạo, lúc này giống như nhớ lại kỷ niệm nửa năm trước.

Khi đó Vương Vũ là một chàng công tử không hiểu rõ sự đời, công việc của Mục Tử Tiên có thu nhập cũng kha khá, cứ thế hai người chạy đến một thành phố xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới, khắp nơi tràn ngập sự mới mẻ.

Nhất là Vương Vũ, tâm tình kích động vừa mới rời khỏi nhà, làm cho hắn cảm nhận được thế giới ở bên ngoài lồng sắt, cho hắn biết cái gì gọi là tự do.

Đi dạo dọc bờ hồ gần nửa ngày, hai người lại đến khu trung tâm đi dạo một vòng, cuối cùng vào một quán trà để ăn cơm. Vừa mới bước vào cửa, Mục Tử Tiên lập tức chỉ vào vài người ở cách đó không xa: "Ồ, đó không phải là mấy người Tiểu Tuyết hay sao?"

Nói xong, Mục Tử Tiên định đi đến để chào hỏi, nhưng mà bị Vương Vũ kéo tay lại, sau đó chỉ chỉ vào chỗ đối diện bốn người Lý Tuyết và lắc lắc đầu.

Mục Tử Tiên nhìn theo hướng tay Vương Vũ chỉ, thấy có bốn người đàn ông đang ngồi đối diện mấy người Lý Tuyết.

Tám người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, ai nấy cắm cúi ăn đồ của mình, tình cảnh có chút xấu hổ, nhìn dáng dấp thì giống như là đang đi xem mặt hay gì đó. Dù sao thì người miền Bắc cũng thường hay xem mặt vào những ngày đầu năm, cho nên mấy người họ có xem mặt hay gì đó thì hắn cũng không ngạc nhiên.

Nếu không, có Mã Lỵ ở đây thì dù trai gái ngồi ăn cơm cùng nhau, cũng sẽ không có bầu không khí căng thẳng đến như thế.

Trước kia Vương Vũ không hiểu sự đời, nhưng sau khi lăn lộn với mấy người Toàn Chân Giáo một thời gian, cũng bắt đầu hiểu ra không ít chuyện.

Bầu không khí bên kia căng thẳng như thế, nếu như hai vợ chồng đi qua, chẳng phải sẽ càng khiến cho hai người thêm lúng túng? Còn nếu như giọng khách át giọng chủ thì bên đàng trai sẽ có cảm giác không được tự nhiên.

Phải biết, người ta đang đi xem mặt, nếu như Vương Vũ đi tới nói chuyện với bốn người Lý Tuyết quá nhiệt tình, vui vẻ, thì chuyện này có vẻ như không được phúc hậu cho lắm.

Tất nhiên là Mục Tử Tiên cũng biết đạo lý này, hiểu ý cười một tiếng, dắt tay Vương Vũ lặng lẽ đi tới bên cạnh, ngồi vào ghế sô pha ở phía sau lưng 4 người Lý Tuyết.

"Ơ kìa, nhiều chỗ như thế không ngồi, lại ngồi chỗ gần như thế làm gì?" Vương Vũ nhìn xung quanh, lo lắng nói, hắn cảm thấy như mình đang làm tặc.

"Hi hi, nghe lén một chút mà thôi. . ." Mục Tử Tiên cười hì hì, nét mặt có chút nghịch ngợm.

Vương Vũ có cảm giác sụp đổ, đúng là đàn bà luôn quan tâm mấy chuyện bát quái…

Thật ra khi nghe Mục Tử Tiên nói như thế, Vương Vũ cũng có cảm giác hứng thú.

Cứ như thế, hai người gọi một ít đồ ăn, ngồi ở bàn bên cạnh lắng tai nghe mấy người kia nói chuyện.

Mặc dù tình cảnh bên bàn Lý Tuyết có chút lúng túng, nhưng hai vợ chồng Vương Vũ vẫn nghe ra một ít manh mối, đúng như dự đoán, mấy người Lý Tuyết đang hộ tống Mã Lỵ đi xem mặt.

Người đàn ông Mã Lỵ cần xem mặt là một huấn luyện viên của một câu lạc bộ tập thể hình nào đó ở thành phố L, hình như câu lạc bộ này có quy mô rất lớn, cũng rất nổi tiếng, ngay cả loại trạch nam không bước ra khỏi cửa như Vương Vũ cũng nghe qua tên của nó.

Nếu đã là huấn luyện viên, thì chắc là điều kiện cũng không tệ lắm, thế nhưng hình như Mã Lỵ cũng không có thích lắm, mấy chàng trai phía đối diện nói chuyện có chút gấp gáp, tình cảnh lại hết sức khó xử.

"Đúng là người trẻ tuổi, lại còn thẹn thùng." Vương Vũ than thở.

"Xí!" Mục Tử Tiên bĩu môi khinh thường: "Làm như anh chưa có thẹn thùng vậy, anh quên hai chúng ta lúc đầu..."

Vương Vũ đầu đầy mồ hôi, vội ngắt lời: "Cái đó, sao lại tính lên đầu anh làm gì..."

Ngay tại lúc Vương Vũ cùng Mục Tử Tiên đang nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên nghe Mã Lỵ nói: "Lý Kiện, anh về đi, nếu không phải cha mẹ tôi gọi điện bắt tôi tới đây, thì tôi cũng sẽ không tới."

"Mã Lỵ, anh..."

"Anh cái gì mà anh, hai chúng ta căn bản không đi chung một con đường." Mã Lỵ khước từ nói.

Nghe được lời nói của Mã Lỵ, Lý Kiện còn chưa nói gì, tên đàn em bên cạnh đã đứng ngồi không yên, đứng dậy lớn tiếng nói: "Cô nói vậy là có ý gì, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, không phải chỉ là một đứa con gái hư hỏng suốt ngày ở nhà chơi game hay sao, lấy điều kiện của anh Kiện, vừa ý cô là đã coi trọng cô lắm rồi, cô còn giả bộ cái gì?"

"Đúng là người trẻ tuổi a..." Vương Vũ lại than thở, tên tiểu tử này sao đần độn như thế chứ, lỡ như chuyện của Mã Lỵ với Lý Kiện mà thành công, không phải là tên tiểu tử này sẽ phải nếm trái đắng suốt đời hay sao.

Vương Vũ ở bên cạnh cười thầm, mà sắc mặt Mục Tử Tiên lại càng khó coi, hình như lời nói của tên kia đã đâm trúng chỗ đau của cô.

Lúc này tên kia lại nói: "Cô cũng không mở to mắt ra mà nhìn xem gia thế của anh Kiện là gì, cùng kết hợp với gia cảnh nhà cô còn không dư sức hay sao? Thực sự cho rằng mặt mũi của cô..."

Tiểu tử đó còn chưa có nói hết, Mục Tử Tiên đã đột nhiên đứng dậy, bưng ly trà trên bàn, xoay người tạt vào mặt tên này.

"A, bà xã, em sao vậy?" Mục Tử Tiên đột nhiên khùng lên, làm cho Vương Vũ trở tay không kịp, Vương Vũ hoảng hốt vội vàng đứng dậy giữ tay Mục Tử Tiên lại.

Mục Tử Tiên vẫn còn rất tức giận, chỉ vào tên bị tạt nước trà, nói: "Cậu nói yêu nhau thì có liên quan gì đến gia thế, cô ấy gả cho cậu hay là gả cho người nhà cậu? Tên khốn nạn! Cậu không biết cách làm người à! Người ta có thích cậu hay không, còn cần phải có sự đồng ý của cả nhà cậu hay sao?"

Tên này bất ngờ bị Mục Tử Tiên tạt nước trà khiến cho có chút sững sờ, đám người Lý Tuyết cũng trợn tròn mắt.

"Chị dâu. . . Chị Tiên, sao chị lại ở chỗ này..." Lý Tuyết kinh ngạc hỏi.

"Hì hì, đi qua, đi ngang qua..." Vương Vũ cười lúng túng, vẫy tay chào mấy người Lý Tuyết, sau đó quay sang nói với tên bị Mục Tử Tiên tạt đầy nước trà trên mặt: "Xin lỗi nha người anh em, gần đây tâm tình của vợ tôi không được tốt, hóa đơn của bàn này tôi thanh toán."

"Anh Vũ, anh khách khí quá, không sao đâu, chỗ này đã có chúng em, anh cùng chị dâu đi về trước đi." Mã Lỵ vội vàng nói.

"Như thế thì ngại lắm. . ." Vương Vũ gãi gãi đầu, mặt đầy lúng túng.

Tên bị tạt nước trà lúc này cũng đã phản ứng lại, thấy người tạt nước mình là một người phụ nữ, hơn nữa hình như có quen biết với Mã Lỵ, lập tức nổi nóng.

"Con mẹ nó, các người đang dùng bố mày để tiêu khiển sao?" Tên này quát to một tiếng, vỗ tay xuống bàn, đạp văng cái ghế ở trước mặt, thuận tiện đạp về phía Mục Tử Tiên, mấy người khác cũng cảnh giác nhìn Vương Vũ.

Có thể tên bị tạt nước cho rằng Mục Tử Tiên tới đây để cố ý phá đám, cho nên cũng không có quan tâm Mục Tử Tiên là nam hay nữ, trực tiếp ra tay.

Thấy tên này đạp về phía Mục Tử Tiên, Vương Vũ khẽ cau mày, tay phải nắm lấy Mục Tử Tiên, lôi cô lui về sau một bước, tránh được cú đá của tên bị tạt nước trà.

Hình như thân thủ của tên này cũng khá, tối thiểu khả năng dùng chân của gã ta rất lưu loát, thấy Vương Vũ kéo Mục Tử Tiên thoát khỏi cú đá, cũng không có buông tha, lập tức xoay hông một cái đá một cú đá vòng cung về phía Vương Vũ.

Vương Vũ bước sang một bên một bước, cú đá của tên này lại bị trượt, nhưng sau đó dùng chân kia đá một cú về phía hai người, Vương Vũ ôm Mục Tử Tiên trong ngực nhẹ nhàng xoay người, đẩy nhẹ cái bàn vào trong một cái, vừa mượn lực tránh thoát khỏi cú đá, đồng thời cũng để cho cái bàn tránh khỏi bị vạ lây.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment