Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 679: Thẻ Hội Viên Vĩnh Viễn

Trang 339# 2

 

 

 

Chương 679: Thẻ hội viên vĩnh viễn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Không gian bên trong phòng ăn cũng không lớn lắm, cho nên khi thấy có người đánh nhau, tất cả mọi người đều đứng dậy rối rít tránh sang một bên.

Tên bị tạt nước trà đá tống ngang, đá chính diện, đá liên hoàn, cứ thế tung ra từng cú đá một, mục tiêu luôn luôn là mặt của Mục Tử Tiên.

Do Mục Tử Tiên ra tay trước, cho nên Vương Vũ bị đuối lý, ra tay thì không tiện lắm. Vì thế Vương Vũ không thể làm gì hơn là một tay ôm lấy Mục Tử Tiên, một tay nhẹ nhàng đẩy bàn ghế ra xung quanh.

Tên bị tạt nước trà liên tục đá hơn mười cú, không những không có đụng đến một góc áo của hai người Vương Vũ, mà ngay cả bàn ghế xung quanh cũng không có đá trúng.

Bị người đuổi theo đá lâu như vậy, cho nên Vương Vũ sắp không nhịn được nữa. Thấy tên bị tạt nước trà còn không có ý định dừng tay, Vương Vũ nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm lấy mắt cá chân của gã, sau đó nhìn chằm chằm tên kia và nói: "Được rồi, đá đủ rồi thì dừng lại đi, nếu không tôi sẽ đánh trả."

Mặc dù Mục Tử Tiên ra tay là không đúng, nhưng Vương Vũ cũng đã xin lỗi rồi, còn bảo sẽ thanh toán tiền trà cho bọn họ, thế nhưng tên này lại bám mãi không chịu buông. Hơn nữa dù sao cũng là người tập võ, lại bám lấy một người phụ nữ mãi không chịu buông tha, chuyện này khiến cho người ta không còn gì để nói.

Nhìn thì giống như Vương Vũ không dùng nhiều sức lực, hơn nữa lực đá của tên bị tạt nước trà rất mạnh, thế nhưng bị Vương Vũ dùng tay chặn đứng lại dễ dàng. Tên kia có cảm giác mắt cá chân của mình đau nhói như kim đâm, đau đến mức giơ không nổi chân, lúc này gã ta mới hiểu được, hôm nay mình đụng phải thứ dữ rồi.

Mà đám người Lý Kiện ngồi cùng tên bị tạt nước trà, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bản lĩnh của tên này thì mấy người Lý Kiện không có rõ lắm, nhưng tên nhóc này là huấn luyện viên Thái Cực Quyền của câu lạc bộ, đôi chân của gã còn linh hoạt hơn cả tay. Bình thường mười mấy người đàn ông vạm vỡ cũng không phải là đối thủ của gã ta, thế nhưng hiện tại đá mười mấy cú liên tiếp mà ngay cả vạt áo của Vương Vũ cũng không có đụng đến, điều này cũng quá đáng sợ.

Phải biết Vương Vũ còn ôm một người nữa trong tay.

"Trương Thiến, trở về." Lý Kiện vội vàng kêu, thì ra tên bị tạt nước trà gọi là Trương Thiến.

Mặc dù Vương Vũ là bên sai trước, nhưng sau đó Vương Vũ đã nói xin lỗi, mà Trương Thiến vẫn còn không chịu buông tha, tiếp tục ra tay với Mục Tử Tiên, bất kể là đúng hay sai, một khi đã đánh đàn bà con gái thì dù có đúng cũng sẽ thành sai.

Lúc này Lý Kiện rất sợ Vương Vũ truy hỏi, lúc đó cũng không biết trả lời thế nào cho phải.

Dù sao Lý Kiện cũng được coi là một nửa người ở trong giới võ thuật, biết được người có thể luyện công phu đến trình độ này, đều không có một ai là dễ trêu. Nếu Vương Vũ muốn ra tay thật sự, đoán chứng sẽ không có ai ngăn cản được, sợ rằng đến lúc đó Trương Thiến cũng sẽ bị phế ở đây.

"Không nhúc nhích được..." Trương Thiến sắc mặt ảm đạm, mắt cá chân sưng đỏ lên, đau không dám nhúc nhích.

"Vị đại ca này... Anh thấy chuyện lúc nãy đó, người anh em của tôi cũng có chút nóng nảy, có thể ..." Lý Kiện thấy chân của Trương Thiến như thế, sắc mặt cũng có chút tái.

"Không phải sợ." Vương Vũ khoát tay, nói: "Chỉ bị thương ngoài da, không động đến gân cốt, may mắn là lúc này hắn cũng không có dùng nhiều sức."

Mặc dù Trương Thiến ra tay với Mục Tử Tiên, nhưng chủ yếu là do quá tức giận, nên trên chân cũng giữ lại một chút sức lực. Nếu không lúc nãy Vương Vũ đẩy toàn bộ lực lượng của cú đá trở về, sợ rằng mắt cá chân của gã đã bị gãy rồi.

"Chuyện này vẫn là do chúng tôi có lỗi trước, như vậy đi, vẫn là câu nói lúc này, chi phí ăn uống của các người chúng tôi trả." Vương Vũ đỡ Trương Thiến ngồi lại vị trí cũ, sau đó nói.

Lúc này Mục Tử Tiên cũng đã nguôi giận, có chút ngượng ngùng nói: "Lúc nãy là tôi quá kích động, thật xin lỗi, thế nhưng tôi vẫn muốn nói, quan điểm của anh là không đúng..."

"Tôi, tôi biết..." Trương Thiến câm nín tới mức khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc này mấy người Mã Lỵ đã vây quanh Vương Vũ, ríu rít nói: " Ây da, thì ra anh chủ nhà lợi hại như vậy, thiệt thòi cho em trước kia còn tưởng anh là một quả hồng nhũn cơ..."

"Khục khục!" Lý Tuyết vội vàng ho khan, Mã Lỵ nhanh chóng ngậm miệng.

"Đại ca, anh rất quen thuộc với mấy người Mã Lỵ sao?" Lý Kiện hiếu kỳ hỏi.

Vương Vũ gật đầu, nói: "Ừ, ở cùng nhau."

"Cái gì?" Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Kiện chuyển từ trắng sang xanh.

"Các cô ấy thuê phòng ở nhà tôi." Vương Vũ thấy Lý Kiện hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"À, làm tôi phải giật mình." Lý Kiện lau mồ hôi: "Không biết đại ca làm nghề gì?"

"Nghề nghiệp tự do." Vương Vũ nói.

"Ái chà, đại ca, tôi thấy anh cũng là người tập võ, thân thủ cũng giỏi như vậy, có muốn đi đến chỗ của tôi làm huấn luyện viên hay không? Cũng không biết giới trẻ bây giờ, vì sao lại có hứng thú với võ công như thế, chỉ đích danh là muốn học võ công. Thế nhưng hiện tại phải đi đâu mới có thể tìm được huấn luyện viên dạy công phu chân chính."

Lý Kiện nói ba câu thì mục đích đều là muốn mời Vương Vũ làm huấn luyện viên.

Trương Thiến ở một bên cũng phụ họa: "Đúng, anh Kiện nói đúng, nghe nói hình như là vì một trò chơi gì đó, bên trong có một nghề nghiệp là Võ sư, cho nên mới có nhiều người hứng thú đối với công phu như thế."

Lúc này Trương Thiến đối với Vương Vũ đã tâm phục khẩu phục, lập tức sửa đổi lại cách xưng hô.

"Trọng Sinh phải không?" Vương Vũ cũng không có để ý đến lời mời của Lý Kiện, mà hỏi ngược lại.

"Đúng đúng đúng, hình như là trò chơi này." Trương Thiến đáp.

"Vậy à, tôi cũng chơi trò chơi này." Vương Vũ cười gật đầu một cái.

"Phải vậy không? Tôi cũng đang định chơi đây, đại ca ID game của anh là gì? Vào trò chơi tôi sẽ thêm bạn bè ngay." Trương Thiến đánh rắn tùy theo gậy dài hay ngắn.

"Thiết Ngưu." Vương Vũ nói.

"Phì!" Vương Vũ vừa nói xong, có người ở bàn bên cạnh cười: "Anh gọi là Thiết Ngưu?"

"Sao?" Vương Vũ hơi sững sờ.

"Đừng có ba hoa, nếu anh là Thiết Ngưu thì tôi đây sẽ là Chiến Thần!" Người kia cười nói.

Tuy rằng cái ID Thiết Ngưu này không thể nói là chói lóa như mấy cao thủ lâu đời, nhưng nó cũng là nhân vật vang danh một thời, khắp nơi trên diễn đàn đều là truyền thuyết về hắn, còn có người dám khoe khoang mình là cao thủ số một.

Có phải cao thủ số một hay không chưa cần nói tới, ăn một bữa cơm mà cũng có người tự xưng là Thiết Ngưu, cái này cũng giống như đang ăn cơm, đột nhiên có người đi tới bên cạnh làm trò cười bảo "Tôi là Châu Kiệt Luân".

"A. . . Rất vui được gặp cậu." Vương Vũ ôm quyền hướng về phía người kia.

Mặt người nọ sững sờ, bĩu môi nói: "Mẹ kiếp, tôi khoác lác mà anh cũng tin."

"Thì ra đại ca chính là Thiết Ngưu trong truyền thuyết." Mấy người Lý Kiện cũng không để ý đến người ở bàn bên kia, nói với Vương Vũ, trên mặt còn mang vẻ sùng bái.

"Các người tin?"

"Nói thừa, thân thủ giỏi như thế, có thể không tin sao." Trương Thiến nói.

Ở trong mắt của người khác, lúc nãy Vương Vũ chỉ là vì hiểu lầm nên mới đánh nhau với Trương Thiến một trận, hơn nữa bọn hắn đánh nhanh như thế, phần nhiều là đang làm bộ làm tịch, nhưng Trương Thiến lại biết bản lĩnh thật sự của Vương Vũ.

"Nghe mấy đứa nhỏ nói anh dựa vào công phu mới có thể lợi hại như thế, lúc trước tôi cũng không tin đâu, hôm nay coi như tôi đã mở mang kiến thức." Lý Kiện thở dài nói.

Con nít mà, luôn luôn tin tưởng rất nhiều thứ một cách dễ dàng, loại đồ chơi đã suy tàn như công phu, từ lâu đã không có người nào tin tưởng, thế mà bọn chúng vẫn tin là thật.

"Khà khà, đâu có đâu có, chút tài mọn mà thôi." Vương Vũ khiêm tốn như thường lệ.

Ngay tại lúc này, Lý Kiện móc ra một tấm thẻ đưa cho Vương Vũ, nói: "Cao thủ lợi hại giống như anh đây hẳn là sẽ không có quan tâm đến chút tiền lương của tôi, thế này đi, đây là thẻ hội viên vĩnh viễn của câu lạc bộ chúng tôi, nếu có thời gian lúc nào anh cũng có thể đến chơi."

"Cái này, sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế chứ?" Vương Vũ vội vàng từ chối, lúc vừa mới đến thành phố L, Vương Vũ cũng đã từng đi qua câu lạc bộ của Lý Kiện. Nhưng khi nhìn chi phí làm thẻ hội viên phổ thông, lập tức bị dọa cho chạy mất dép, tự nhiên biết mức độ tiêu phí ở chổ đó. Dù sao mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tấm thẻ của Lý Kiện quá quý trọng.

"Đại ca nói gì thế? Trình độ của anh đáng được loại đãi ngộ này, anh cứ coi như là đến để hướng dẫn cho chúng tôi cũng được." Lý Kiện lại nhét tấm thẻ vào tay Vương Vũ, cũng nhìn Mã Lỵ một cái.

'Hừ!" Mã Lỵ nghiêng đầu không để ý đến hắn.

Mục Tử Tiên cười kéo kéo quần áo của Vương Vũ: "Nhận đi."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment