Trang 345# 2
Chương 691: Tên thiết kế trò chơi đáng khinh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Với ngoài đời thực, việc nhận biết đực cái thì cơ bản đều dựa theo chỗ đó cả, mọi người làm như thế phần đa là do thói quen tư duy.
Thế nhưng Trọng Sinh là trò chơi mô phỏng theo thế giới thật, quái vật cũng giống như thật. Mặc dù Lạc Nhật Ma Viên không phải là loài người, nhưng dù gì thì nó cũng là một loài linh trưởng, nếu như thiết kế giới tính của nó lộ rõ ra ngoài, thì nhìn sẽ có chút bất nhã.
Cho nên khi đám người nhìn dưới háng của Lạc Nhật Ma Viên, bọn họ mới thấy trống trơn chả có cái gì cả...
Thấy được cảnh này, Minh Đô không khỏi buồn bực nói: "Con mẹ nó! Tên nào thiết kế trò chơi này mà đáng khinh như vậy chứ!"
Đám người nhao nhao liếc mắt, mẹ nó, nếu như người thiết kế trò chơi đưa giới tính thật sự ở bên ngoài vào, đó mới gọi là thô tục.
"Vô Kỵ, ngươi nói xem nên làm như thế nào?" Mọi người hỏi Vô Kỵ.
Vô Kỵ cau mày suy nghĩ một lát: "Nếu lột sạch Tiểu Mộng sau đó ném qua thì sẽ xảy ra chuyện gì? Nghe nói thẩm mĩ của loài khỉ cũng không khác con người lắm, con nào nhào lên thì chắc chắn là đực..."
"Con mẹ ngươi!" Linh Lung Mộng giận dữ: "Ta cảm thấy lột sạch ngươi sau đó ném qua mới đúng."
"Ta có phải con gái đâu." Vô Kỵ tỏ ra không quan tâm.
Linh Lung Mộng nói: "Không liên quan, cũng có khỉ cái mà."
"Ừ..." Tất cả mọi người gật đầu một cái, như đang suy nghĩ cái gì đó đều đưa mắt nhìn về phía Vô Kỵ... Khỉ là loại động vật mà hành vi của chúng nó không hề ý nhị chút nào, nếu như lời nói của Vô Kỵ là đúng, thì vứt Vô Kỵ qua đó cũng sẽ có tác dụng như thế.
Mặc dù Vô Kỵ quỷ kế đa đoan, nhưng đối mặt với một con ả điên như Linh Lung Mộng, mọi người thà rằng đắc tội với Vô Kỵ nhiều một chút cũng được.
"Ê, các ngươi định làm cái gì hả?" Vô Kỵ kinh hãi, lo lắng hỏi.
"Khà khà!" Ký Ngạo cùng Minh Đô xắn tay áo, tiến lên phía trước một bước. Sắc mặt Vô Kỵ ảm đạm, chỉ tay vào hai người nói: "Hai người các ngươi còn tiến lên một bước nữa, là ta sẽ chết cho các ngươi xem."
"Được rồi, đừng có ồn ào!" Xuân Tường thấy hai tên khốn nạn này thật sự muốn cởi quần áo của Vô Kỵ, vội vàng lên tiếng can ngăn.
"Sao vậy, Xuân huynh muốn tự tay làm chuyện này hay sao?" Minh Đô mỉm cười hỏi.
Xuân Tường nói: "Không cần phải phiền toái như thế, không phải là chúng ta có trái cây hay sao? Chỉ cần ném trái cây là được rồi."
"Ném trái cây?" Mọi người sửng sốt một chút: "Có ý kiến gì à? Không phải khỉ thích ăn trái cây hay sao?"
Nếu như trong hai loại khỉ, con đực thích ăn trái cây còn con cái không thích ăn, hoặc là ngược lại, thì ném trái cây mới hiệu quả được. Còn nếu như cả hai đều thích ăn trái cây thì chả khác gì đút đồ ăn cho bọn chúng cơ chứ.
"Khà khà!" Tiếng cười thô bỉ của Xuân Tường, khiến cho mọi người nổi một lớp da gà.
Xuân Tường nói tiếp: "Theo ta thấy, trong bầy khỉ, con nào thích ăn đào thì là khỉ đực, còn thích ăn chuối tiêu là khỉ cái."
"???"
"..."
"Fuck you... Tên bỉ ổi!!!"
Có người đàn bà điên như Linh Lung Mộng ở đây, đám người Toàn Chân Giáo hiểu ý nhau rất nhanh...
Nghe Xuân Tường nói xong, đầu tiên mọi người có chút sững sờ, sau đó cạn lời, cuối cùng là toàn bộ đồng loạt sụp đổ, mẹ nó, thằng cha già rồi mà không đứng đắn này, cứ tưởng là có cao kiến gì đó, ai ngờ miệng chó không mọc được ngà voi!!
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người như thế, Dương Na ngu ngơ hỏi Linh Lung Mộng: "Ý là gì vậy? Chẳng lẽ giới tính khác nhau thì con khỉ cũng sẽ thích các loại trái cây khác nhau?"
"Phụt..." Linh Lung Mộng có cảm giác muốn hộc máu, nhỏ giọng giải thích cho Dương Na. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Na bỗng đỏ ửng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Xuân Tường một cái.
Xuân Tường vẫn còn đắc ý nói: "Như thế nào, mưu kế của lão phu đây rất là cao minh đi, không tổn hao một binh một tướng mà có thể bắt bọn chúng lại."
"Cút! Lão già mà không nên nết này!" Mọi người đồng loạt tặng cho Xuân Tường một ngón tay thối.
"Vô Kỵ, thằng cháu trai, đây là lão phu đang giúp ngươi, ngươi còn dám chửi lão phu?" Xuân Tường khó chịu nói.
"Em gái ngươi thì có, cái lão rác rưởi này." Vô Kỵ bực tức nói: "Ta làm là làm chính sự, người có thể bớt vô liêm sỉ một chút được không!"
Mặc dù con hàng này vẫn luôn là chủ mưu của những trò hèn hạ trong Toàn Chân Giáo, nhưng bình thường lúc làm chính sự hắn ta cũng chưa cẩu thả bao giờ, thế nhưng lúc này lại thô tục như thế, rõ ràng không thích hợp.
"Thô tục cái gì, hệ thống đã thiếp lập phân đoạn này thì chắc chắn sẽ có phương pháp để đối phó, người quên tên bán trái cây đã nói gì hay sao?" Xuân Tường nghiêm trang giải thích.
"Cái này..." Nghe Xuân Tường nói như vậy, nhất thời mọi người đều nghĩ tới lời nói của ông chủ quầy hoa quả.
"Các ngươi có mua chuối tiêu hay không, đám Lạc Nhật Ma Viên ở trong rừng rậm Lạc Nhật có thể sẽ thích đấy."
Nghĩ đến đây, mọi người cũng có chút tin tưởng lời nói của Xuân Tường.
Mọi người cũng đã chơi trò chơi rất lâu rồi, tiếp xúc cũng không ít nhiệm vụ cấp S, đối với loại nhiệm vụ này phải suy nghĩ theo lối khác thường, dùng lối suy nghĩ bình thường căn bản không thể nào giải quyết được. Cho nên cũng không phải là không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà mỗi nhiệm vụ cấp S đều có một điểm đột phá, chỉ cần tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề thì hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải quá khó.
Tất cả cao thủ đều biết, ở trong bối cảnh của nhiệm vụ cấp S, mỗi một lời nói của NPC đều có thể là điểm mấu chốt để đột phá. Nếu như ông chủ quầy hoa quả "trong lúc vô tình" đã nói ra những lời này, thì những lời này sẽ liên quan đến nhiệm vụ.
Ý tứ của ông chủ quầy hoa quả rất đơn giản, Lạc Nhật Ma Viên thích ăn hai loại trái cây là đào và chuối tiêu, như vậy, ý nghĩ của Xuân Tường cũng rất phù hợp với câu nói trên.
Làm cách nào để phân biệt được đực và cái, chắc chắn chuyện này có liên quan đến đào và chuối, nhưng cách phân biệt thô tục như thế, khiến cho mọi người không cách nào tiếp nhận.
"Ngươi nghĩ người thiết kế cũng thô tục giống như ngươi." Vô Kỵ khinh bỉ nói.
"Hử? Ý ngươi là người thiết kế còn chưa đủ thô tục?" Xuân Tường khinh bỉ lại.
"Ặc..." Vô Kỵ cạn lời, nói thật, Vô Kỵ cũng đã chơi rất nhiều trò chơi, nhưng chưa có trò chơi nào giống với Trọng Sinh, hơn nữa còn có người thiết kế không biết xấu hổ, hai từ thô tục nhất định là được tạo ra để dành cho bọn họ vậy.
"Không bằng chúng ta thử một chút?" Vô Kỵ hỏi những người khác.
"Thử đi, nếu không ngươi có thể nghĩ ra biện pháp thô tục hơn cái này nữa hay sao?" Mọi người đều tỏ ra đồng ý với ý kiến của Vô Kỵ.
Không có cách nào, lời giải thích thô tục của Xuân Tường đã lay động được đám người Toàn Chân Giáo... Không trách người ta thường nói "vật họp theo loài, người phân theo nhóm", nếu đổi lại là một nhóm người chơi khác, lời của Xuân Tường vừa mới nói ra chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng tới chết, sao có thể đồng ý với ý kiến của hắn ta được.
Thấy toàn bộ mọi người đều đồng ý, Vô Kỵ móc ra một quả đào và một quả chuối tiêu, sau đó ném về phía Lạc Nhật Ma Viên.
Lạc Nhật Ma Viên thấy chuối tiêu và đào, lập tức chen lấn nhau, loạn thành một đoàn.
Chỉ chốc lát.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn cho Lạc Nhật Ma Viên Klim ăn một quả đào lớn đặc sản, độ trung thành của Klim +30..."]
"Bạn cho Lạc Nhật Ma Viên Linda ăn một quả chuối tiêu đặc sản, độ trung thành của Linda +30..."]
Từ hai cái tên Klim cùng Linda, thì đã biết được con nào cái, con nào đực...
"Con mẹ nó, đúng là có thể phân biệt!!" Vô Kỵ thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, cằm cũng sắp rớt, người thiết kế của trò chơi này đúng là đáng khinh không có giới hạn.
"Thế nào, ta đã nói rồi, có phục hay không?" Xuân Tường đắc ý nói.
Mọi người không còn lời nào để nói, ngay cả cái này cũng có thể đoán ra, còn ai dám không phục?
"Mọi người chia nhau ra bắt!" Để tiết kiệm thời gian, cũng tránh cho bị nhầm lẫn giữa các con khỉ, Vô Kỵ lấy đào phân phát cho mọi người, cùng nhau ném về phía bầy khỉ.
Khi độ trung thành của quái vật lớn hơn 70 điểm thì sẽ đi theo người chơi, chỉ một lát sau, sau lưng mỗi người Toàn Chân Giáo đều có một con khỉ háo hức chảy nước miếng đi theo...