Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 701: Truy Cứu Đến Cùng

Trang 350# 2

 

 

 

Chương 701: Truy cứu đến cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Thuốc nổ hẹn giờ... Đệt!!" Vô Kỵ nhìn nhật ký chiến đấu mà Vương Vũ gửi sang, thiếu chút nữa thì hộc máu chết ngay tại chỗ.

"Ngươi nghĩ gì vậy, sao lại bị thứ đó giết? Ngươi mù từ khi nào vậy?" Vô Kỵ bụm mặt, trông mặt hắn ta đầy vẻ bi ai.

Thuốc nổ hẹn giờ, một kỹ năng thông dụng của nghề nghiệp hệ phái Đạo tặc, nổi tiếng về việc chế tạo rẻ mạt nhưng uy lực thì phát rồ.

Tuy món đồ này có sức phá hoại rất lớn, nhưng có rất ít người học kỹ năng này.

Bởi vì lúc sử dụng thứ đồ này không phải cứ ném xuống đất như những dược tề thuốc nổ khác được, mà phải cúi người đặt xuống, còn phải chờ mười giây sau nó mới nổ.

Nghề nghiệp Đạo tặc đều nổi tiếng về việc dồn sát thương cao, mười giây cúi người đặt thuốc rồi chờ nó nổ thì bọn họ đã giết được mục tiêu vô số lần rồi.

Vả lại đồ chơi này cũng khá to, đặt dưới đất thì trông nó không khác nào cục đá, chỉ cần không bị mù thì sẽ chẳng ai giẫm phải nó.

Đừng nói là người chơi, ngay cả BOSS mà có chút thông minh đều sẽ tránh thứ đồ này, cho nên kỹ năng này còn được gọi là kỹ năng vô dụng nhất của hệ phái Đạo tặc...

Ban nãy khi Huyết Lang bị Vương Vũ đè xuống đất, hắn ta đã tiện tay ném thuốc nổ ra, vốn là để Vương Vũ vòng quanh chỗ khác để tranh thủ chút thời gian cho mình lùi ra sau nghỉ ngơi.

Ai ngờ Vương Vũ lại đứng ngây ra đó, không hề có ý định tránh né.

Lúc đó Niệm Khí Tráo của Vương Vũ đã hết thời gian, không có kỹ năng bảo vệ nên hắn trực tiếp bị nổ chết, phải nói là rất uất ức...

Vương Vũ buồn bực: "Mẹ nó chứ ta làm sao biết trong cỏ có bom."

Bụi cỏ ở mảnh đất này còn có thể giấu cả Vô Kỵ, nên giấu một quả boom là việc không hề khó.

"Sát khí của ngươi đâu? Ngươi không cảm nhận được có người định giết ngươi à?"

"Sát khí cái búa ấy, hắn ta ném xuống đất chứ có ném lên người ta đâu... Làm sao ta cảm nhận được." Vương Vũ bực bội.

Vô Kỵ nói: "Lúc thằng cháu trai kia nằm úp sấp xuống đất, ngươi nên nghĩ là hắn ta sẽ ném thứ này chứ..."

"Làm sao ta biết Thích khách còn có kỹ năng xấu xa như thế." Vương Vũ nói với vẻ rất đúng tình hợp lý.

"Ta..." Vô Kỵ cạn lời, nước mắt chảy dài. Đúng rồi, hắn đã quên quý ngài Vương Vũ này lần đầu chơi game, còn cái món thuốc nổ hẹn giờ này vốn chẳng có mấy người học, Vương Vũ không biết cũng là bình thường.

"Có rơi đồ gì không?" Vô Kỵ thở dài một hơi, rồi hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ nhìn thoáng qua túi đồ, trả lời: "Sách kỹ năng tàn khuyết ban nãy rớt rồi..."

Sau khi Vương Vũ nhặt xong đồ là hắn lập tức ném vào trong túi, chứ không để vào trong nhẫn không gian, cho nên mới bị rơi mất.

"Mẹ nó, cái lũ khốn nạn này!" Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi: "Huyết Sắc Chiến Kỳ, uổng cho ông đây còn coi ngươi làm bạn."

"Huyết Sắc Chiến Kỳ? Tên Thích khách ban nãy là người của bọn họ à?" Vương Vũ sửng sốt một chút, hỏi với vẻ khó tin.

Lúc ban đầu Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo có đôi chút xa cách, nhưng cũng là những chiến hữu đã từng kề vai chiến đấu bên nhau, toàn là bạn bè lâu năm cả. Nhớ ngày đó Toàn Chân Giáo gặp nạn, Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức dẫn người tới ứng cứu, Vương Vũ thật sự không nghĩ ra lý do Huyết Sắc Chiến Kỳ làm như vậy.

"Ừ, ta ở bên cạnh nên nghe rất rõ, kẻ hại chết ngươi chính là tên Huyết Lang!" Vô Kỵ trả lời.

Huyết Lang, Thích khách hạng nhất của chiến đội Huyết Sắc của Liên Minh Huyết Sắc, cũng là cao thủ số một trong giới game thủ chuyên nghiệp. Vô Kỵ chơi game online nhiều như vậy, có đôi chút hiểu biết về cao thủ trong giới chuyên nghiệp, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng của Huyết Lang.

"Nhỡ đâu trùng tên thì sao?" Vương Vũ lại hỏi.

Trong một server của Trọng Sinh có chừng vài trăm triệu người chơi, xác suất bị người ta cướp ID là rất cao, nhất là đại thần trong giới game thủ chuyên nghiệp, có lượng fan đông đúc, bị người ta đặt một cái tên như vậy không phải là kỳ quái.

"Không, những cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu như bọn họ thì thường sẽ được công ty game phát riêng cho ID trò chơi, huống chi ban nãy không chỉ một mình Huyết Lang xuất hiện, còn cả Cung vương Huyết Vũ và hai người khác nữa!" Vô Kỵ nhíu mày nói.

Nếu danh tiếng của Huyết Lang chưa đủ cao để công ty game phát riêng tài khoản, Huyết Vũ hẳn là đủ nổi tiếng rồi, nên biết rằng người có thể được phong vương phong thần trong giới chơi game thì đều có lai lịch rất lớn.

Cung vương Huyết Vũ là cao thủ chơi Cung thủ đã được công nhận trong giới game online, gần sánh bằng đội trưởng Cung thần Phu Tử Quá Phiền của chiến đội Phu Tử.

Dĩ nhiên đây chỉ là chênh lệch về danh tiếng, Huyết Vũ và Phu Tử Quá Phiền đều là cao thủ cùng đẳng cấp, nếu thật sự đánh nhau thì cũng là lúc thắng lúc thua.

Vả lại có bốn người của chiến đội Huyết Sắc xuất hiện ở đây, nếu một mình Huyết Lang trùng tên, chẳng lẽ cả bốn người kia đều bị trùng tên, vậy thì trùng hợp quá.

"Nhưng dù thế nào ta cũng không tin việc này là do Huyết Sắc Chiến Kỳ làm." Vương Vũ xoắn xuýt: "Hắn còn nhờ ta giúp hắn cày điểm tích lũy cơ mà, giờ lại bảo người tới giết ta, ta thật sự không nghĩ ra nguyên nhân."

Vô Kỵ nói: "Ta cũng không nghĩ ra, cho nên ắt phải tìm Huyết Sắc Chiến Kỳ để hỏi về chuyện này mới được."

"Vậy chúng ta quay về đi, vào thành tìm một chỗ hẹn Huyết Sắc Chiến Kỳ ra hỏi đây là chuyện gì!" Vô Kỵ dứt lời, lập tức định đi về thành.

Vô Kỵ bèn giơ tay cản Vương Vũ lại: "Dùng Hồi Thành Quyển đi, bọn chúng đang mai phục mà."

"Sợ gì chứ, cứ giết là được." Vương Vũ nói.

Vô Kỵ khuyên can: "Còn chưa rõ chuyện như nào, ta sợ rút dây động rừng."

Đầu tiên Vô Kỵ nói rõ sự tình cho những người còn lại của Toàn Chân Giáo, bảo bọn họ đừng tùy tiện ra khỏi thành, sau đó lấy một Hồi Thành Quyển vứt cho Vương Vũ, hai người truyền tống trở lại thành Dư Huy.

Khi trở về thành Dư Huy rồi, Vô Kỵ bảo Vương Vũ gửi một tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.

"Chiến Kỳ, đang ở đâu vậy?" Vương Vũ hỏi.

"Trong phụ bản! Làm sao, có chuyện gì à?" Một lúc lâu sau, Huyết Sắc Chiến Kỳ mới trả lời tin nhắn.

Vương Vũ nói: "Có việc! Bây giờ ngươi có thể tới quán rượu một chuyến không?"

"Nếu là có việc gấp thì ta sẽ rời khỏi phụ bản ngay!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe Vương Vũ nói là có việc, vội vàng trả lời.

"Hắn nói nếu có việc gấp sẽ rời khỏi phụ bản!" Vương Vũ quay sang nói với Vô Kỵ.

"Xem ra đúng là Huyết Sắc Chiến Kỳ không biết về chuyện này rồi." Vô Kỵ vuốt cằm nói.

Vương Vũ khó hiểu: "Hả? Làm sao ngươi biết?"

Vô Kỵ nói: "Nếu hắn ta biết chuyện chúng ta bị phục kích, lúc này làm gì có tâm tư cày phụ bản chứ."

"Vậy ta nên trả lời như thế nào?" Vương Vũ gật đầu rồi hỏi.

Vô Kỵ đáp lại: "Cho dù hắn ta không biết chuyện này, nhưng chắc chắn vẫn có liên quan tới hắn, ngươi cứ bảo hắn ta tới đây trước đi."

"Ừ, ok!" Vương Vũ tiện tay gửi một tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Không lâu sau, Huyết Sắc Chiến Kỳ mỏi mệt đi tới quán rượu, nhìn trạng thái suy yếu treo trên đỉnh đầu hắn ta thì đúng là đã cưỡng chế rời khỏi phụ bản.

"Vô Kỵ lão đại cũng ở đây à, tìm ta có chuyện gì vậy?" Huyết Sắc Chiến Kỳ ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Vô Kỵ liếc nhìn Huyết Sắc Chiến Kỳ một cái, sau đó nói với Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Ban nãy bọn ta đi làm nhiệm vụ chiến đội, bị người ta phục kích."

"Hả?" Huyết Sắc Chiến Kỳ kinh hãi, vội vàng hỏi: "Kẻ nào chán sống mà dám đi phục kích các ngươi như vậy? Tất cả mọi người không sao chứ?"

"Gần như cả đội bị diệt." Vô Kỵ trả lời.

"Điều này... Làm sao có thể chứ? Còn có người có thể khiến cả đội các ngươi bị tiêu diệt?" Huyết Sắc Chiến Kỳ lại khiếp sợ tới mức mắt trợn tròn, mồm há hốc, trông không giống giả vờ chút nào. Nếu chuyện này thực sự liên quan tới hắn ta, với hành động này của hắn ta, quả thực làm diễn viên còn có tiền đồ hơn là game thủ nhiều.

"Là người trong giới game thủ chuyên nghiệp làm." Vô Kỵ nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment