Trang 350# 1
Chương 700: Diệt đoàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ha ha, tên này có bản lĩnh lớn như thế, sao một chút kiến thức phổ thông về trò chơi cũng không có vậy, hắn lại dám đứng ở chỗ lúc nãy ta vừa mới đứng."
Nhìn thấy Vương Vũ chết, tên thích khách kia cũng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, tiếp đó tên thích khách nhặt lên đồ vật của Vương Vũ vừa rơi xuống, sau khi nhìn thấy thuộc tính của món đồ, trên mặt không kìm nén nổi phải lộ ra vẻ vui mừng.
"Con mẹ nó! Chuyện gì xảy ra vậy? Lão Ngưu giết chết thằng cháu trai kia hay sao?" Nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng trắng bay lên, Minh Đô không nhịn được kêu lên, đồng thời có chút trách cứ Vương Vũ: "Mẹ nó, không phải là đã bảo là phải lưu lại mạng cho tên đó rồi hay sao."
Vật phẩm nhiệm vụ của đám người Toàn Chân Giáo còn nằm trên tay của tên kia, tên thích khách kia mà chết, thì biết tìm tên này ở đâu để đòi lại đồ.
"Không, không đúng, người chết là lão Ngưu!" Lúc này Vô Kỵ nhìn thấy biểu tượng chân dung của Vương Vũ trong tổ đội chuyển sang màu xám, kinh hãi nói ra.
"Lão Ngưu? Vô Kỵ ngươi không nhìn lầm đó chứ!" Nghe Vô Kỵ nói như thế, tất cả mọi người đều nhao nhao mở ra giao diện tổ đội, quả nhiên là như vậy, biểu tượng chân dung của Vương Vũ thành màu xám. Nhìn thấy điều này, toàn bộ mọi người đều chảy mồ hôi lạnh.
"Mẹ nó,chuyện này, chuyện này sao có thể xảy ra? Chú Ngưu không đánh được tên kia hay sao vậy?" Ký Ngạo trợn mắt há hốc mồm, nói.
Có không ít người ở trong trò chơi biết Vương Vũ lợi hại, nhưng chân chính chứng kiến được bản lãnh thật sự của Vương Vũ, thì chỉ có mấy người Toàn Chân Giáo. Đây chính là người có khả năng solo với BOSS cấp Sử Thi, ngay vừa rồi còn mới đề đầu một con BOSS xuống đất để đánh, hiện tại lại lại bị một tên thích giết chết trong một giây? Thích khách này là thần thánh ở phương nào vậy?
Vô Kỵ nhíu mày nói: "Quả thật tên thích khách kia rất mạnh, nhưng từ cảnh lão Ngưu đã đánh với tên kia vừa nãy, thì tên này có mạnh hơn lão Ngưu một chút, nhưng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của lão Ngưu được, lần này lão Ngưu bị mắc mưu rồi."
"Mẹ nó, đi qua báo thù cho lão Ngưu!" Minh Đô quát một tiếng, sau đó xông về phía tên thích khách.
"Ta cũng đi."
Ký Ngạo đi theo.
Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu móc ra vũ khí nối đuôi nhau cùng hai người xông lên.
Đúng lúc này, có mấy mũi tên đột nhiên xuất hiện, bay đến từ phía rừng cây ở sau lưng tên thích khách, Minh Đô không có chuẩn bị từ trước, né không kịp, bị trúng một mũi tên, lập tức biến thành một luồng ánh sáng trắng.
Phản ứng của Ký Ngạo có nhanh hơn một chút, vung tay lên, đẩy mũi tên bay lệch khỏi đầu mình, ngay khi hắn muốn quay người để di chuyển, thì lại có một mũi tên khác bay tới, bắn trúng cổ họng của Ký Ngạo, Ký Ngạo bị bắn chết ngay tại chỗ.
"Không hay, có mai phục, mọi người nhanh chóng chạy vào rừng, ẩn nấp ngay!"
Thấy Minh Đô và Ký Ngạo chết liên tục, Vô Kỵ vội vàng hét lên một tiếng, quay người chạy vào trong rừng cây, thế nhưng hắn ta chỉ là một Mục sư, làm sao chạy nhanh bằng tốc độ của mũi tên.
Vừa chạy được mấy bước, hắn ta cũng bị một mũi tên bắn vào ót, hóa thành luồng ánh sáng trắng.
Ở khoảng cách hơn hai mươi mét, có thể một mũi tên bắn nổ đầu, thực lực của cung thủ ở trong rừng rất cao, rất hiếm thấy.
Toàn Chân Giáo bị trúng mai phục, đối phương ra tay trước, cho nên trở tay không kịp, ngay khi Vô Kỵ bị bắn trúng, Linh Lung Mộng cùng Xuân Tường cũng không tránh khỏi kiếp nạn, hai người liên tục trúng hai mũi tên, sau đó ngã xuống đất, thậm chí vị trí của địch nhân hai người còn chưa có đoán ra được.
Không đến 10 giây, toàn bộ người Toàn Chân Giáo bị tiêu giệt hết, chỉ còn lại một mình Dương Na.
Thân pháp của Dương Na rất nhẹ nhàng, liên tục né tới né lui tránh hết toàn bộ tên bắn về phía cô, vừa đánh vừa lui về khu rừng phía sau lưng.
Ngay khi Dương Na chuẩn bị chạy vào rừng, cô ta chợt có một cảm giác lạnh lẽo ở sau lưng, sau đó thanh máu của cô ta lập tức thành không, mang theo vẻ không cam lòng, cô ta hóa thành luồng ánh sáng trắng.
Ngay sau đó xuất hiện một người thích khách mặc áo đen.
"Mẹ, bà cô này thật là cường hãn! Ngay cả mũi tên của Huyết Vũ, Huyết Hồng mà cũng có thể né tránh." Thích khách áo đen lầm bầm một câu, sau đó lại nói một câu với tên thích khách vừa giết Vương Vũ lúc nãy: "Con mẹ ngươi, Huyết Lang, ngươi chạy nhanh như thế để làm gì, khiến chúng ta phải đuổi theo một trận."
"Khà khà, may mà ta chạy nhanh đó, nếu không chờ đám chó ngốc ngếch các ngươi chạy đến nơi, thì người ta cũng đã đi hết rồi." Cái tên thích khách xuất hiện đầu tiên cười nói, thì ra tên này gọi là Huyết Lang.
"Đây chính là Toàn Chân Giáo trong truyền thuyết hay sao? Xem ra cũng chả có gì... " Lúc này có hai cái Cung thủ đi ra từ rừng cây ở phía sau lưng Huyết Lang, trong đó có một tên mậc áo đỏ, thân hình gầy gò như que củi, nói với giọng điệu mỉa mai.
"Đúng thế, không phải là còn có một tên Võ sư rất trâu bò hay sao? Sao không thấy đâu cả vậy?" Một tên cung thủ lùn tịt ở một bên hỏi.
"Stop" Huyết Lang khinh thường: "Cao thủ chó gì, ta mới ra tay tùy tiện đã chết ngay lập tức."
"Thật không, Huyết Lang, ngươi không khoác lác đó chứ, nghe nói tên kia có thể một người đánh lại cả trăm người." Một tên thích khách khác hỏi lại với giọng điệu hoài nghi.
"Ta cũng không phải là Huyết Thứ ngươi, không có chuyện gì làm phải đi khoe khoang hay sao, dù sao giết ta cũng giết rồi, nhìn, đây chính là chiến lợi phẩm đấy!" Huyết Lang vừa nói vừa móc ra một quyển sách kỹ năng lắc qua lắc lại trước mặt mấy người kia.
"Ôi trời ơi, số ngươi đúng là may mắn thật."
Mấy người khác thấy thế đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
"Đương nhiên!" Huyết Lang cười nói rất đắc ý.
Tên cung thủ có dáng người cao cao, nhìn xung quang một vòng, sau đó nói: "Được rồi, đi thôi! Đám người Toàn Chân Giáo kia là bọn người có thù tất báo, đứng ở đây lâu chút chắc chắn bọn hắn sẽ quay lại báo thù, chúng ta đi kiếm chỗ khác phục kích tiếp."
Bốn người nói chuyện một lát, sau đó quay người đi vào rừng cây.
Bốn người vừa đi, ở trong bụi cỏ đột nhiên ló ra một cái đầu, chính là Vô Kỵ.
Thằng cha Vô Kỵ này rất âm hiểm, lúc nãy khi quay đầu bỏ chạy, hắn ta biết chắc chắn kiểu gì cũng sẽ bị bắn trúng, cho nên âm thầm sử dụng Vô Địch, sau đó khi trúng tên thì ngay lập tức sử dụng Thánh Quang Thuật, rồi nằm sấp trên cỏ.
Màu sắc của ma pháp hệ quang không khác gì màu sắc của ánh sáng trắng khi chết, cho nên lúc nãy bốn người kia còn bận rộn đi đối phó mấy người còn lại, vì thế không có ai để ý kỹ được đến thế.
Vô Kỵ nhìn nhìn xung quanh, thấy bốn người kia đã đi xa rồi, vung pháp trượng trong tay, sử dụng Phi Hành Thuật, nhanh chóng chạy đến vị trí Vương Vũ chết, sau đó cầm chặt pháp trượng và nói lẩm bẩm cái gì đó với mặt đất.
Vô Kỵ vừa sử dụng kỹ năng, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống một cái thánh giá cực lớn, sau khi nó biến mất thì Vương Vũ xuất hiện tại chỗ.
Thuật Phục Sinh: Có thể hồi sinh đồng đội đã tử vong, giới hạn thời gian tử vong là một phút.
Đây chính là kỹ năng hiếm mà Vô Kỵ đã học được từ rất sớm, không nghĩ ra rằng kỹ năng này lại dùng để hồi sinh Vương Vũ, người khó chết nhất trong đám người Toàn Chân Giáo.
"Mẹ nó, may mà còn kịp thời gian." Vô Kỵ lau mồ hôi trên trán, nếu như chậm một chút nữa thôi là Vương Vũ sẽ tự động hồi sinh, đến lúc đó coi như Vô Kỵ có dùng Thuật Phục Sinh đi nữa, thì cũng chả làm nên chuyện gì.
"A? Vừa rồi ta bị gì vậy? Là bị khống chế hay sao?" Sau khi xuất hiện, Vương Vũ ngây ngô tự hỏi.
Người chơi sau khi chết sẽ tồn tại ở trạng thái linh hồn một phút đồng hồ, sau một phút người chơi sẽ được tự động hồi sinh tại vị trí hồi sinh.
Đương nhiên người chơi cũng có thể lựa chọn hồi sinh ngay lập tức, thế nhưng trước giờ Vương Vũ chưa có chết lần nào, còn nghĩ rằng mình dính phải hiệu ứng của kỹ năng cổ quái nào đó. Cho nên không có lựa chọn hồi sinh ngay lập tức, mà cứ ngây ngô chờ đợi.
"Khống chế cái rắm, ngươi vừa bị giết đó!" Vô Kỵ nói.
"Bị giết? Không thể nào? Lúc nãy ta chết như thế nào?" Vương Vũ trợn tròn hai mắt, rõ ràng lúc nãy đang đánh nhau, sau có thể nói chết là chết được, chuyện này cũng quá kỳ quặc đi.
Vô Kỵ nói: "Ngay cả ngươi cũng không biết ngươi chết như thế nào, thì sao ta biết được, ngươi mở ra nhật ký chiến đấu nhìn thử xem, lúc nãy người chết như thế nào."
"A, đúng." Vương Vũ gật gật đầu, mở nhật ký chiến đấu ra, lướt đến tin tức cuối cùng.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn giẫm phải bom hẹn giờ của người chơi Huyết Lang, Bạn bị chết.]