Trang 349# 2
Chương 699: Vương Vũ bị giết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi muốn gì?" Người kia vừa nói xong, sắc mặt Vô Kỵ lập tức trầm xuống.
Tên này vừa mới xuất hiện đã ra tay giết người, sau đó lại hiện tại tỏ ra thái độ thù địch, nếu không phải tên này còn cầm đầu của Thú vương Đế Tuấn, với tính khí của đám người Toàn Chân Giáo thì đâu có dư hơi mà đứng nói nhảm với tên này nãy giờ.
Thế mà lúc này tên kia dám giữ cái đầu không chịu trả, mục đích của hắn ta quá rõ ràng rồi, một là cố ý đến để gây chuyện, hai là muốn dùng cái này để uy hiếp đám người.
Cũng đúng lúc, hai chuyện trên đều là những chuyện mà đám người Toàn Chân Giáo thích làm, thế nhưng lúc này vai trò của hai bên lại đổi cho nhau, đám người Vô Kỵ cũng là lần đầu trải nghiệm được mùi vị của cái này.
Đương nhiên, đám người Toàn Chân Giáo có thể bẫy người khác, thì người khác cũng có thể bẫy ngược lại đám người, trong trò chơi chính là như thế, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của mình, có chơi có chịu, không phục cũng phải phục.
Dù sao mọi người chơi game thì mục đích chủ yếu cũng chỉ là để giải trí, cho nên hành động trong game của bọn họ chỉ để vui vẻ, còn nếu như sợ bị người khác bẫy, uy hiếp thì tốt nhất là nên chơi game offline đi.
"Không có ý gì hết." Thích khách kia cười cười: "Mặc dù cái đầu gà này là BOSS nhiệm vụ, nhưng dù sao đó cũng là BOSS, mà BOSS thì chắc chắn sẽ rơi đồ, thế nào, người gặp thì đều có phần, được chứ?”
Quả nhiên là đến để bắt chẹt.
Vô Kỵ hừ lạnh một cái, nói: "Ngươi đoán sai rồi, ngoài cái đầu gà này ra, nó chẳng chịu rơi ra thứ gì cả."
"Thật không? Nếu như ta không tin thì phải làm sao bây giờ?" Tên Thích khách nhìn chằm chằm vào Vô Kỵ và nói: "Ta thấy trang bị trên người của các ngươi đều không tệ."
"Ý ngươi là muốn trang bị của chúng ta?" Không chờ cho Vô Kỵ trả lời, Vương Vũ đã giành trước nói.
"Ngươi chính là Thiết Ngưu à, nghe nói ngươi rất lợi hại!" Người kia có chút giật mình khi nhìn thấy Vương Vũ, sau đó hỏi lại.
"Đúng!" Vương Vũ gật gật đầu.
"Ha ha, đúng là kiêu ngạo, thật sự cho rằng đánh thắng mấy tên quê mùa kia thì cho rằng mình là cao thủ!" Thích khách nói với giọng điệu khinh thường: "Loại người như ngươi ta gặp rất nhiều."
"A.." Vương Vũ có chút cạn lời với tên này, hỏi nhỏ với Vô Kỵ: "Thằng cháu trai này, sao giọng nói của hắn ta có cảm giác cao siêu đến thế? Là ai bơm dũng khí cho tên này thế?"
Vô Kỵ ngưng trọng: "Rất có thể con hàng này là cao thủ bên game thủ chuyên nghiệp."
Cao thủ game thủ chuyên nghiệp, là cao tầng của giới chơi game chuyên nghiệp, dù sao thì bình thường để sống sót đám người này đã phải cạnh tranh với nhau thường xuyên, cho nên kỹ thuật của người chơi bình thường không thể nào đạt đến cấp bậc của bọn chúng.
Mặc dù trong game online cũng có rất nhiều người chơi cao thủ, nhưng so với những cao thủ chơi game chuyện nghiệp, thì cũng chỉ coi như bọn nhà quê mà thôi, không lọt vào mắt bọn chúng được. Cho nên khi cao thủ chơi game chuyện nghiệp nhìn các người chơi cao thủ bình thường, thì giống như người chơi chuyên nghiệp nhìn người chơi nghiệp dư vậy, tràn đầy cảm giác ưu việt, hơn người.
"Thế nào, dùng trang bị đổi vật phẩm nhiệm vụ, các ngươi thấy sao?" Thích khách lại híp mắt, tiếp tục khiêu khích.
"Muốn trang bị của ta à? Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh không đã!" Nói xong, Vương Vũ lập tức đi qua.
Đám người Toàn Chân Giáo ở đằng sau vội vàng hô: "Lão Ngưu, ngươi cẩn thận một chút, đừng có giết chết hắn, như thế vật phẩm nhiệm vụ của chúng ta sẽ không có tìm được đâu đấy."
"Ta sẽ chú ý!" Vương Vũ cười cười, chợt gia tăng tốc độ, vọt tới trước mặt tên thích khách.
"Một tên Võ sư mà dám solo với ta hay sao? Ngươi không thấy được kết cục của bạn ngươi lúc nãy hay sao..." Tên thích khách còn chưa có nói xong, thì Vương Vũ đã vọt đến trước người, dùng tay đấm một quyền vào đầu tên thích khách.
Tên này phản ứng vô cùng nhanh, thấy Vương Vũ đấm đến, một tay cầm lấy cán dao găm, tay còn lại cầm lấy lưỡi dao găm, đưa ra đỡ cú đấm của Vương Vũ.
Trừ kỹ năng Siết Cổ ra, thì các kỹ năng khác của Võ sư đều có độ phán định không cao, hơn nữa cú đấm này của Vương Vũ lại chỉ là tấn công bình thường, sau khi bị tên thích khách kia đỡ, thì không có tạo ra sát thương.
Mặc dù tên này đỡ được cú đấm của Vương Vũ, thế nhưng vẫn bị đấm cho lùi ra sau mấy mét, sau đó thân thể tên này sử dụng Tiềm Hành, lập tức biến mất trong không khí.
Ngay khi tên thích khách cho rằng Vương Vũ sẽ không có cách nào để thấy được mình, thì Vương Vũ lập tức đưa tay ra phía trước, túm lấy đầu của tên này.
"Ối!"
Thấy một màn như vậy, tên thích khách hơi kinh hãi: "Vậy mà ngươi có lại có kỹ năng phản Tiềm Hành, chẳng trách lại dám đứng ra solo với ta."
Vừa nói, tên thích khách vừa cầm dao găm, gọt qua cánh tay của Vương Vũ, Vương Vũ bĩnh tĩnh đảo cánh tay tránh khỏi dao găm. Sau đó lại đưa tay chụp vào cổ tay của tên này, tiếp đó dùng sức nhấc lên, kéo một cái khiến cho tên này bị ngã sấp xuống đất, cuối cùng dùng chân dẫm lấy tên này.
Bời vì Vương Vũ sợ khiến cho thằng này bị chết, cho nên mấy kỹ năng hắn vừa sử dụng cũng không có sát thương, chỉ đơn thuần dùng Cầm Nã Thủ để bắt tên này lại.
Thế nhưng không ngờ được tên này khá hung hãn, bị Vương Vũ giẫm như thế mà vẫn cố gắng dùng tay còn lại móc ra một cây dao găm khác, sau đó đâm về phía Vương Vũ.
Vương Vũ hơi nghiêng người để né, nhân dịp này tên thích khách xoay người dậy, dùng dao găm bổ về phía cánh tay của Vương Vũ đang nắm lấy cổ tay tên này, lưỡi dao còn mang theo ánh sáng màu xanh.
Độc Nhận, kỹ năng cấp 30 của Kẻ ám sát, sức tấn công vô cùng cao, hơn nữa còn bổ sung thêm thuộc tính độc.
Vương Vũ hiểu được sự lợi hại của chiêu này, cho nên vội vàng buông tay tên kia ra và nhảy lùi về sau, kéo dài khoảng cách.
Nhìn thấy Vương Vũ lùi lại, tên này cũng không có đuổi theo, mà nhảy ra phía sau, chạy ra ngoài tầm tấn công của Vương Vũ.
"Tên thích khách này rất lợi hại." Thấy tên thích khách lui về sau, Vương Vũ không khỏi khen một câu.
Vương Vũ cũng được coi là người đã trải qua trăm ngàn trận đánh rồi, từng giao đấu với không ít thích khách, nhưng chưa gặp tên nào lợi hại như tên này, có thể cưỡng ép thoát khỏi Cầm Nã Thủ của hắn, có thể thấy được không những là phản ứng hay kỹ xão đánh nhau của tên này đều rất tốt, không thể coi thường.
Mặc dù Bắc Minh Hữu Ngư cũng là một cao thủ rất hiếm gặp, nhưng so với tên thích khách trước mặt thì hắn ta phải kém hơn mấy phần.
Trong lòng tên thích khách lúc này cũng chấn động không thôi.
Là một cái cao thủ chơi game chuyên nghiệp, cho nên tên này hiểu rất rõ các nghề nghiệp khác, hơn nữa xung quanh tên này cũng có rất nhiều cao thủ.
Thế nhưng toàn bộ những người àm tên này quen biết, thì không có một ai quỷ dị được như Vương Vũ.
Hai người chỉ giao đấu có hai chiêu, nhưng không thể nào hình dung ra được, mức độ nguy hiểm ở bên trong, ở đây vẫn là do Vương Vũ không có sử dụng mấy kỹ năng kia, chứ nếu không thì lúc nãy tên này không chỉ bị dẫm trên đất đơn giản như thế được.
Quan sát kỹ Vương Vũ thêm lần nữa, tên thích khách mở miệng nói: "Thiết Ngưu, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
"Ngươi vẫn phải trả lại đồ cho bọn ta?" Vương Vũ nhìn chằm chằm tên thích khách, hỏi.
Tên thích khách nói: "Ta cảm thấy với khả năng của ngươi, thì không nên lăn lộn với cái đám ô hợp này, có muốn gia nhập với bọn ta hay không?"
"Đừng có nhiều lời, đem đồ trả lại cho ta!"
Lúc này Vương Vũ cũng đã hết kiên nhẫn, cái tên này vừa tới đã lộ ra tính cách quái gở, hơn nữa còn tỏ ra thái độ khiến người ta chán ghét, đoạt lấy vật phẩm nhiệm vụ của đám người Toàn Chân Giáo còn chưa tính, hiện tại lại dám mở miệng ra bảo đám người Toàn Chân Giáo là đám ô hợp, điều này đã chạm đến giới hạn của Vương Vũ.
Đám người Toàn Chân Giáo có như thế nào đi nữa thì bọn hắn cũng là bạn bè của Vương Vũ, nếu như bọn hắn là một đám ô hợp, thì điều này cũng phải để tự mình Vương Vũ nói ra, còn tên này có liên quan gì mà lại dám đến đây mở mồm nói như vậy.
"Ha ha, ngươi cho rằng ta đến đây mục đích chỉ là để đoạt lấy vật phẩm nhiệm vụ của các ngươi thôi hay sao?" Tên thích khách cười lạnh một tiếng: "Lần này ta đến đây cũng là muốn dạy cho các ngươi một bài học, để cho các ngươi biết ngoài trời còn có trời khác cao hơn, để cho các người sau này đừng có kiêu ngạo quá?"
"Có phải ngươi qua thẳng...A?" Vương Vũ vừa định mở miệng ra châm chọc, thì đột nhiên khung cảnh trước mắt hắn chợt thay đổi, màn hình biến thành màu đen...