Trang 352# 1
Chương 704: Tại sao muốn lao vào chỗ chết chứ?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tốc độ bay của mũi tên là cực kỳ nhanh, vả lại góc bắn của nó còn rất xảo quyệt, rõ ràng là bắn chính diện, quỹ tích bay lại xen kẽ đám người mà tới, được đám người chơi khác che giấu, nếu không phải Vương Vũ cảm nhận được sát ý, người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện được.
Ở kẽ hở giữa các người chơi mà bắn ra mũi tên này, có thể giết nhầm mục tiêu bất cứ lúc nào, nhưng mũi tên kia có thể xuyên qua đám người bắn tới trước mặt Vô Kỵ, có thể thấy được đối thủ đã nắm giữ tốc độ bay của mũi tên tới mức xuất thần nhập hóa, độ chính xác cũng cao tới mức thần kỳ, người bắn tin cũng tin tưởng vào thực lực của bản thân một cách tuyệt đối.
Không thì giả như mũi tên này chỉ lệch đi đôi chút là đã không còn tác dụng đánh lén nữa rồi.
Vô Kỵ nghe Vương Vũ nhắc nhở nên đã kịp phản ứng, khi mũi tên đó sắp bay tới trước mặt, muốn tránh né đương nhiên là không còn kịp nữa. Ngay khi mũi tên kia chuẩn bị bắn xuyên đầu Vô Kỵ, một bàn tay giơ tới che trước mắt Vô Kỵ, tiện tay bắt lấy mũi tên đang lao tới kia.
Trong tình huống như thế đó mà có thể bắt được mũi tên, ngoài Vương Vũ ra thì không còn ai khác.
"Lão Ngưu..." Vô Kỵ giữ được mạng, kinh hoàng liếc Vương Vũ một cái, thất thanh hô lên.
"Tên pháp này, là Huyết Hồng!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn thấy mũi tên thần kỳ này, cũng không khỏi thốt lên.
Xem ra quả nhiên Kiếm Chỉ Thương Khung có cơ sở ngầm ở khắp mọi nơi, ở điểm phục sinh cách quán rượu không xa, Huyết Hồng xử Minh Đô xong là lập tức chạy tới bên này.
Vương Vũ không để ý tới hai người kia, tiện tay túm lấy cổ áo Vô Kỵ rồi ném ra sau lưng Huyết Sắc Chiến Kỳ, sau đó hắn vơ lấy một chiếc ghế băng rồi lập tức phóng ra ngoài cửa.
"Ồ!!! Điều này sao có thể được chứ?" Huyết Hồng ở ngoài cửa nhìn thấy mũi tên bị Vương Vũ giơ tay bắt lấy, nhất thời khiếp sợ.
Là một trong những cao thủ chuyên nghiệp của giới game thủ, đệ tử thân truyền của cựu đội trưởng Huyết Vũ của chiến đội Huyết Sắc, Huyết Hồng khá là tự tin với mũi tên của mình.
Hàm lượng kỹ thuật trong cú bắn đó của Huyết Hồng phải nói là rất cao, vả lại đây còn đang là trạng thái đánh lén, đừng nói là một người chơi bình thường, cho dù là cao thủ trong giới game thủ chuyên nghiệp, khi mà không biết rõ tình hình thì cũng sẽ lặng lẽ hi sinh.
Ai ngờ Vương Vũ không chỉ phát hiện được mũi tên này, mà còn có thể bắt lấy nó, điều này hiển nhiên đã vượt ra khỏi dự đoán của Huyết Hồng.
Nhưng suy cho cùng Huyết Hồng vẫn là cao thủ, kinh ngạc là chuyện chỉ trong nháy mắt, thấy Vương Vũ lao đến, hắn ta lại rút tên giương cung lên, bắn một mũi tên về phía Vương Vũ.
Vương Vũ thấy thế bèn mỉm cười, vung băng ghế trong tay lên quăng ra ngoài, đập trúng mũi tên của Huyết Hồng.
Băng ghế của quán rượu luôn là loại đồ vật chỉ muốn người chơi đặt mông ngồi xuống là hỏng, huống hồ là trúng phải mũi tên của cao thủ chuyên nghiệp đẳng cấp như Huyết Hồng.
"Rầm!"
Một tiếng nổ vang lên, băng ghế bị bắn vỡ tan tành, quả nhiên cứ chạm phải là vỡ. Bàn tay quăng băng ghế của Vương Vũ lập tức kéo ngay giữa không trung, chộp mũi tên kia vào trong tay, rồi hắn phi người tới trước mặt Huyết Hồng, giơ mũi tên lên đâm vào đầu hắn ta.
- 2222!
Suy cho cùng đó chỉ là mũi tên nên sát thương không cao, vừa nãy Vương Vũ không có ý định giết người nên lần này chỉ lấy nửa cái mạng của Huyết Hồng.
Sau khi bị Vương Vũ đánh trúng, Huyết Hồng né tránh ra sau theo bản năng. Kết quả là Huyết Hồng vừa né xong, ông chủ quán rượu với tốc độ còn nhanh hơn cả Vương Vũ nhảy phắt ra khỏi quầy, túm chặt lấy vạt áo của Huyết Hồng: "Làm hỏng đồ vật tư nhân, bồi thường!"
"Đệt!" Huyết Hồng bị ông chủ quán rượu túm lấy, nhất thời sợ hãi vô cùng.
Cung thủ là một nghề nghiệp vốn thiên về chơi thả diều, bị loại người chơi Võ sư chuyên tấn công cận thân tiếp cận thì coi như xong.
Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, Huyết Hồng giãy dụa hòng lùi ra sau, nhưng lúc đó Vương Vũ đã đi tới trước người Huyết Hồng rồi.
"Cạch!"
Tiếng đạp trúng cạm bẫy vang lên, vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt Huyết Hồng lập tức biến thành vẻ tươi cười.
"Ha ha, đấu với ta à, ngươi còn non lắm!" Huyết Hồng nhìn Vương Vũ bị định thân dưới đất, cười tủm tỉm nói, đồng thời lúc đó hắn ta cũng lấy một đồng vàng ra đưa cho ông chủ quán rượu, thoát khỏi trạng thái trói buộc.
"Vậy hả?" Vương Vũ hỏi lại với vẻ mặt thản nhiên: "Vì sao lại tấn công bạn của ta?"
"Hừ hừ, trò chơi mà thôi, đánh thì đánh, tất cả đều tùy theo hứng thú của ta cả, làm gì có nhiều vì sao như thế chứ." Huyết Hồng cười lạnh trả lời.
Thời gian hiệu quả định thân của cạm bẫy là rất dài, lúc này Huyết Hồng không vội giết Vương Vũ, trái lại còn khá thích thú nhìn dáng vẻ Vương Vũ không thể làm gì hắn ta như thế này.
Vương Vũ nói: "Là để giương danh cho Kiếm Chỉ Thương Khung chứ gì!"
"Biết còn hỏi!" Huyết Hồng chẳng ừ hử gì cả.
"Có rất nhiều cách để khiến công hội nổi tiếng bốn phương, vì sao cố tình lao đầu vào chỗ chết vậy? Ta không phải kẻ hiếu chiến, trả đồ về đây, ta có thể suy xét bỏ qua cho các ngươi." Vương Vũ nói.
"Phì..." Huyết Hồng nghe Vương Vũ nói xong, phì một tiếng rồi cười to nói: "Sắp chết mà còn to mồm, bố đây chính là ngứa mắt với cái kiểu kệch cỡm đó của đám Toàn Chân Giáo các người, chỉ cần các người còn ở lại thành Dư Huy, Kiếm Chỉ Thương Khung bọn ta mà thấy người của Toàn Chân Giáo lần nào là sẽ giết các ngươi lần đó!"
Vương Vũ mỉm cười, giơ ngón tay ra ngoắc Huyết Hồng: "Được thôi, ngươi thử giết ta trước xem sao!"
"Ngươi tưởng là ta không dám à?" Hành vi khinh miệt đó của Vương Vũ đã hoàn toàn làm Huyết Hồng nổi khùng, hắn ta nghĩ rằng bản thân hắn ta có danh hiệu cung vương đệ nhị trong giới game thủ chuyên nghiệp, ai nhìn thấy hắn ta mà không phải cung kính gọi hắn một tiếng "đại thần", hôm nay lại bị một tên người chơi bình thường khinh bỉ những hai lần, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Huyết Hồng cáu giận quát to một tiếng, giơ tay bắn một mũi tên về phía Vương Vũ.
"Bốp!"
Vương Vũ vung tay lên không chút hoang mang, mũi tên của Huyết Hồng bị đánh rơi xuống đất.
"Điều này..."
Thấy cảnh đó, cằm của Huyết Hồng rơi xuống đất ngay tại chỗ.
Vương Vũ và Huyết Hồng chỉ cách nhau một khoảng cách của một lần né tránh, vả lại lúc kéo cung Huyết Hồng còn lùi ra sau nửa bước, tính toán đâu ra đấy, hai người cách nhau chỉ có một mét.
Trong khoảng cách này mà bắn một mục tiêu đã bị định thân, gần như chẳng khác nào dí thẳng tên vào đầu người ta rồi bắn cả.
Cho nên theo lý mà nói, mũi tên này phải là trúng đích, không thể nào trượt nổi mới đúng, làm sao lại bị chặn được.
Nên biết rằng cung tên trong game khác hẳn với ngoài đời, ở ngoài đời, uy lực của mũi tên trong khoảnh cách một mét là không lớn, mà ở trong trò chơi, khoảng cách càng gần thì sát thương được phán định càng cao, tỷ lệ mũi tên bị chặn lại càng nhỏ.
Nhưng phán định cao như thế, khoảng cách gần như vậy, Vương Vũ vẫn có thể đánh rơi mũi tên, từ đó có thể thấy được phản ứng và sát thương của Vương Vũ được phán định rất cao, đúng là sâu không lường được.
Sau khi đánh rơi mũi tên xong, Vương Vũ cũng không ngừng lại, lập tức đổi găng tay thành trường côn rồi chọc thẳng vào ngực Huyết Hồng. Huyết Hồng trong cơn kinh ngạc lập tức hóa thành ánh sáng trắng bay đi.
Sau khi làm thịt Huyết Hồng, Vương Vũ vung mạnh thanh trường côn trong tay, quét ngang ra sau.
"Rầm!"
Một bóng dáng đang lén lút định tấn công Vương Vũ lập tức bị đánh ra, tiếp đó Vương Vũ duỗi trường côn chặn đường kẻ đó lại.
Thích khách kia thấy đánh lén đã thất bại, cửa cũng bị chặn, lập tức quay người chạy ra sau. Vương Vũ quay đầu hô lên với Vô Kỵ: "Ta không di chuyển được, giao cho các ngươi đó."
"Oắt..." Băng đảng vây xem hóng hớt trong quán rượu nghe Vương Vũ nói thế, cả lũ đều hít vào một hơi thật sâu, hóa ra quý ông này đúng là bị định thân thật...
Mọi người không biết tên Thích khách kia có thao tác như thế nào, nhưng tất cả đều đã được tận mắt nhìn thấy tài bắn cung của Huyết Hồng, hoàn toàn là một cao thủ chuyên nghiệp, nhưng Vương Vũ trong trạng thái định thân mà còn có thể xử lý được loại cao thủ như Huyết Hồng này, mẹ nó chứ còn hung tàn hơn cả lời đồn rồi.
Lúc này Huyết Sắc Chiến Kỳ mở trường thương ra chặn Thích khách kia lại. Thích khách vừa ngẩng đầu lên, Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức giật mình: "Huyết Thứ!"