Trang 370# 1
Chương 740: Quỷ đả tường quỷ dị
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ầm…”
Một đoàn khói mù mịt đi qua, vị trí ở chỗ tảng đá lớn đột nhiên sụt xuống, một cửa truyền tống xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Đây chính là lối vào, mọi người đến đây đi!” Đạt Tới Đỉnh Cao phất tay với đám người Vương Vũ.
Vương Vũ vốn đi tuốt ở đằng trước vừa muốn đi vào, Đạt Tới Đỉnh Cao vội vàng lôi Vương Vũ ra nói: “Ngươi có hiểu chuyện hay không hả, trường hợp này vốn phải để Chiến sĩ khiên thuẫn vào trước tiên hiểu không?”
“???” Vương Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi, quay qua hỏi Vô Kỵ: “Có quy định này sao?”
Vô Kỵ lắc lắc đầu: “Lần đầu tiên ta nghe nói đến nó luôn… Có điều ta nghĩ là để Chiến sĩ khiên thuẫn tiến vào đầu tiên vì sợ ở cửa có quái phục kích.”
“Không tồi, không hổ là hội trưởng Vô Kỵ, đúng là kiến thức rộng rãi.” Đạt Tới Đỉnh Cao hài lòng gật đầu nói.
Các nhà thiết kế game của Trọng Sinh đặc biệt đáng khinh, vì muốn làm khó người chơi, loại thủ đoạn hạ lưu nào cũng sẽ dùng, chẳng hạn như phục kích ở lối vào của phụ bản. Cái này không chỉ riêng ở phụ bản ẩn, mà phụ bản thường có độ khó cao cũng sẽ xuất hiện trường hợp như vậy, cho nên những người chơi lúc tiến vào phụ bản đều sẽ để Chiến sĩ khiên thuẫn có khả năng chống chịu cao nhất vào thăm dò trước.
Đạt Tới Đỉnh Cao quả nhiên là người chơi chiến thuật cẩn thận, đến cả thói quen nhỏ loại này cũng để ý như vậy.
Có điều vì sự tồn tại của Vương Vũ nên đám người Toàn Chân Giáo quả thực không hề có thói quen này, dù sao thì tên Võ sư Vương Vũ này còn có thể chống chịu tốt hơn cả mấy nghề nghiệp tanker.
“Được, vậy ngươi tiến lên đi.” Vương Vũ nhường đường cho Doãn Lão Nhị.
Doãn Lão Nhị gật gật đầu, là người đầu tiên tiến vào phụ bản.
“Tất cả vào đi, bên trong không sao cả.” Sau khi Doãn Lão Nhị tiến vào trong, hắn ta nhanh chóng báo an toàn, lúc này những người khác mới đi vào.
Bách Thảo Viên, tên như ý nghĩa, chính là một hậu hoa viên. Phụ bản này còn rộng lớn hơn Ảo Thuật Viên của thành Thiên Long rất nhiều, chung quanh nơi nơi đều là hoa cỏ cây cối, hoàn toàn là một thế giới khác hẳn với cánh đồng đá hoang vu bên ngoài.
Ở ngay phía trước tầm mắt mọi người là một cánh cổng dây mây hình tròn treo đầy hoa tươi, hẳn chính là cửa thông tới tràng cảnh kế tiếp.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút, cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta…” Tiến vào phụ bản, Vương Vũ đột nhiên cất tiếng nhắc nhở mọi người.
Nghe được lời Vương Vũ nói, đám người Toàn Chân cả thể xác và tinh thần đều chấn động, cầm vũ khí để ở trước ngực, tiến vào trạng thái phòng ngự.
“Theo dõi?” Đạt Tới Đỉnh Cao nghe vậy thì sửng sốt một chút, móc ra một viên đá tản ra hào quang màu đỏ, sau đó siết chặt một cái, viên đá hóa thành một đốm ánh sáng đỏ, dần dần biến mất ở trong tay Đạt Tới Đỉnh Cao.
Ngay sau đó, một ký hiệu con mắt xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu Đạt Tới Đỉnh Cao, đồng thời trạng thái cộng hưởng cũng xuất hiện trên tất cả mọi người.
Thu Hết Vào Mắt: Mục tiêu ẩn hình trong phạm vi 1000 của người chơi Đạt Tới Đỉnh Cao đánh mất khả năng ẩn giấu, hiệu quả duy trì 600 giây.
“Con Mắt Chân Thực?” Nhìn đến ký hiệu đôi mắt trên đầu Đạt Tới Đỉnh Cao, đám người Toàn Chân Giáo đều giật nảy cả mình.
Con Mắt Chân Thực là đạo cụ cao cấp nhất có khả năng phát hiện các đơn vị ẩn hình, hiệu quả phản Tiềm Hành kéo dài trong mười phút, giá của nó cũng cực kỳ đắt đỏ, một Con Mắt Chân Thực có giá thấp nhất cũng phải 700 vàng trở lên, chính là dù có tiền cũng không có người bán.
Người bình thường cho dù có, cũng phải để cho chỗ cần thiết nhất, mà Đạt Tới Đỉnh Cao tiện tay liền dùng một cái, tên cháu trai này quả nhiên giàu đến nứt đố đổ vách, toàn thân đâu đâu cũng là đồ tốt.
Sau khi thêm cho cả đội trạng thái phản Tiềm Hành, Đạt Tới Đỉnh Cao cười nói: “Đừng khẩn trương như vậy, nơi này không có đơn vị ẩn hình.”
Vô Kỵ nói: “Chớ chủ quan, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Giữa Con Mắt Chân Thực và Vương Vũ, Vô Kỵ quyết đoán lựa chọn tin tưởng Vương Vũ.
“Ha ha, tùy các ngươi vậy.” Đạt Tới Đỉnh Cao cười ha hả, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ Toàn Chân Giáo cái chó gì chứ, đều là mẹ nó thổi phồng lên, bố mày đều đã dùng đến cả Con Mắt Chân Thực rồi mà vẫn còn sợ hãi thế kia.
Hết cách rồi, tất cả mọi người đều tin vào những điều trước mắt, Đạt Tới Đỉnh Cao có loại suy nghĩ này cũng rất bình thường.
Vô Kỵ có chút buồn bực hỏi Vương Vũ: “Thật sự có người theo dõi chúng ta?”
“Ừm… Hơn nữa không chỉ có một, nhưng là cảm giác rất yếu, ta cũng không tìm ra vị trí cụ thể được, có vẻ như cách chỗ này không xa.” Vương Vũ nói.
“Phạm vi mười mét chung quanh chúng ta không có bất cứ thứ gì.” Vô Kỵ bán tín bán nghi nói.
Vương Vũ nói cũng quá mơ hồ, đến ngay cả Vô Kỵ đều có chút không rõ nguyên do.
“Ha ha!” Vương Vũ khẽ mỉm cười nói: “Nếu cái gì đều có thể nhìn thấy hết bằng mắt thì phụ bản này đã chẳng có gì khó khăn cả.”
“Ặc…”
Coi vẻ mặt của Vương Vũ, Vô Kỵ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ở dưới sự chỉ huy của Đạt Tới Đỉnh Cao, Doãn Lão Nhị cùng Bao Tam đi đầu, mọi người đi thẳng một mạch tới phía cánh cổng dây mây bên trong Bách Thảo Viên.
Vương Vũ chậm rãi đi theo sau đội ngũ, thỉnh thoảng nghe Vô Kỵ phàn nàn vài câu.
Đạt Tới Đỉnh Cao là một cao nhân chiến thuật vô cùng tự tin, cho nên hành động lần này Vô Kỵ bị tước mất quyền chỉ huy, chỉ có thể theo ở phía sau yên lặng làm một tên buff, ai kêu Đạt Tới Đỉnh Cao là ông chủ đâu, có tiền muốn nói sao cũng được.
Ước chừng đi được hơn một phút, Vô Kỵ trò chuyện riêng với Vương Vũ: “Gã ngốc này còn dám tự xưng là cái gì cao nhân chiến lược, đi lâu như vậy rồi mà vẫn không phát hiện có cái gì không bình thường.”
“Không bình thường? Không bình thường như thế nào?” Vương Vũ nghi hoặc hỏi.
Vô Kỵ nói: “Ngươi không phát hiện chúng ta đã đi lâu như vậy mà ngay cả một con quái đều không gặp được hay sao?”
“Có lý lắm… Sao mà Phụ bản ẩn lại chẳng có gì thế này…” Vừa nghe Vô Kỵ nói như vậy, Vương Vũ cũng phản ứng lại ngay.
Độ khó của phụ bản ẩn luôn rất cao, mà thủ đoạn của bên thiết kế game để gia tăng độ khó của phụ bản thường không nằm ngoài hai cách: một là bố trí cơ quan mai phục, hai là tăng số lượng và thực lực của quái.
Giống như ở phụ bản này, nói ba bước đụng một tốp quái là có chút khoa trương, nhưng ít nhất trong hơn mười mét đều phải có bẫy rập cùng quái mới đúng.
Nhưng là cả đoàn đã đi hơn một trăm mét, thế mà vẫn một đường thuận buồm xuôi gió, điều này cũng quá bất thường.
Vô Kỵ bên này mới vừa nói xong, Đạt Tới Đỉnh Cao lại đột nhiên ra lệnh: “Hàng phía trước không cần đi tiếp nữa…”
“Có vấn đề gì vậy?” Doãn Lão Nhị khó hiểu hỏi Đạt Tới Đỉnh Cao…
“Các ngươi đều không có phát hiện cái gì bất thường sao…”
“Ha, tên nhóc này phản ứng cũng nhanh đấy, có điều chung quy vẫn còn chậm hơn ông đây một chút.” Vô Kỵ thấy Đạt Tới Đỉnh Cao đã nhận ra điểm dị thường, bèn cười nói với Vương Vũ.
“Ồ…” Vương Vũ lên tiếng hỏi Vô Kỵ: “Cho nên bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Vô Kỵ khinh thường nói: “Ta mẹ nó làm sao biết… Ta chính là nói để cho ngươi biết một chút, tên oắt con này không bằng ta…”
“…” Vương Vũ đầy đầu hắc tuyến, hóa ra đây là phương thức để đám người chơi chiến thuật đem ra so sánh lẫn nhau, thật con mẹ nó quá ấu trĩ.
“Không xong, là quỷ đả tường.”
Trong trò chơi có một số BOSS biết huyễn thuật, sẽ làm người chơi lạc phương hướng trong bản đồ, cứ thế xoay qua xoay lại, thông thường được gọi là quỷ đả tường.
Đạt Tới Đỉnh Cao vừa nói, vừa móc ở trong túi ra một cái đồ vật dạng đĩa tròn…
Đạo cụ này Vương Vũ biết, là la bàn trong trò chơi, trong túi trang bị của Vương Vũ cũng có một cái, Đạt Tới Đỉnh Cao này trang bị đạo cụ rất đầy đủ.
“Mọi người, theo ta!”
Đạt Tới Đỉnh Cao một tay cầm la bàn, sau khi xác nhận phương hướng xong, bèn hô to với đám người Vương Vũ.