Trang 369# 2
Chương 739: Bách Thảo Viên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong lúc đám người xấu Toàn Chân Giáo kia còn đang nghiên cứu, làm sao để có thể ép khô Đạt Tới Đỉnh Cao, thì Đạt Tới Đỉnh Cao lại khẽ cười nói: "Xem ra tất cả mọi người đều rất hài lòng nhỉ, vậy thì cứ thu vào đi thôi."
"?" Minh Đô giật mình một cái nói: "Ngươi không sợ ta lấy rồi bỏ chạy sao?"
Đạt Tới Đỉnh Cao vung tay nói: "Đây chỉ là tiền đặt cọc, cho dù mọi người có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ này hay không, thì mấy thứ này đều là của các ngươi... Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ, tại hạ đương nhiên sẽ có hậu tạ... Mà cho dù ngươi cầm đống này bỏ chạy, thì ta sẽ giao ngươi cho người bạn này của ngươi..."
"...Ầy." Nghe Đạt Tới Đỉnh Cao nói như vậy xong, Minh Đô thật sự không phản bác lại được câu nào.
Vô Kỵ âm thầm cười lạnh nói: "Quả nhiên là một tên biết chơi mưu kế..."
Là người thì đều có lòng tham, tiền đặt cọc đã dày như thế này, hậu tạ chắc chắn sẽ càng thêm mê người. Đạt Tới Đỉnh Cao mới chỉ thi triển đại một thủ đoạn, đã có thể túm chặt đám người Toàn Chân Giáo này lại.
Đám người Toàn Chân Giáo kia cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết Đạt Tới Đỉnh Cao đang giở trò, nhưng tất cả mọi người đều là người nguyện ý mắc câu... Có trọng thưởng, đương nhiên có người ra sức chứ sao.
Nhìn thấy một đám gia súc Toàn Chân Giáo đã quyết định chủ ý xong, Vô Kỵ cũng không tiện từ chối, đành phải nói: "Được rồi, để chúng ta làm nhiệm vụ cùng người."
"Thật tốt quá, vậy ta sẽ đưa nhiệm vụ ban bố cho các ngươi..." Đạt Tới Đỉnh cao vừa nói, vừa mở ra giao diện.
"Chậc chậc, Vô Kỵ thật sự là anh em tốt, thời khắc mấu chốt cũng không làm hỏng việc chút xíu nào.
Dù gì Vô Kỵ cũng là người của Toàn Chân Giáo, những hành động ngày thường đều là do Vô Kỵ quyết định. Thấy Vô Kỵ đã đồng ý với Đạt Tới Đỉnh Cao, tất cả mọi người đều coi Vô Kỵ thành anh ruột, giống như người bọn họ mắng lúc nãy là một người khác vậy.
Đối với cái tính cách muốn ăn đập của đám người kia, đương nhiên là Vô Kỵ đã quá quen thuộc rồi, nên không hề cảm thấy ngoài ý muốn và cảm động.
Sau khi Đạt Tới Đỉnh Cao tuyên bố nhiệm vụ xong thì nói với Vô Kỵ: "Vô Kỵ lão đại, có thể nhận..."
"Ừ!" Vô Kỵ gật đầu, nói với Vương Vũ: "Lão Ngưu, nhận nhiệm vụ đi..."
Vương Vũ vừa mở giao diện nhận nhiệm vụ để thao tác, vừa nói: "Nhiệm vụ này các ngươi tự làm cũng được, ta không đi theo đâu... Nhân dịp thời gian này ta lên diễn đàn điều tra thêm tư liệu, tìm thông tin ta cần vậy."
"Ngươi không đi?" Vô Kỵ cau mày nói: "Vì sao vậy..."
Vương Vũ nói: "Dẫn BOSS thôi mà, các ngươi là đủ rồi... Ta vẫn thích đánh BOSS hơn..."
Tay Vương Vũ luôn luôn có chút đê tiện, bình thường vào phụ bản thường thích tới trêu mèo chọc chó, khiến cho những người khác vừa yêu vừa hận, đau đầu không thôi. Hiện tại lại nghe thấy đang êm đẹp phải để BOSS ở đó không cho đánh, Vương Vũ cảm thấy bản thân sẽ chết ngạt...
"Phụt...." Vương Vũ vừa dứt lời, Đạt Tới Đỉnh Cao ngồi bên cạnh lập tức bật cười ra tiếng.
"Đánh BOSS? Ngươi có hiểu biết về thực lực của BOSS không vậy... Đừng nói là ngươi, cho dù là cả đội ngũ của ngươi xông lên, thì cũng không nhất định có thể đánh thắng được?" Đạt Tới Đỉnh Cao cười khẩy nói: "Chỉ có dựa theo biện pháp của ta mới là đáng tin cậy nhất!"
Đạt Tới Đỉnh Cao quả nhiên là một tên cực kỳ tự tin.
Kỳ thật Đạt Tới Đỉnh Cao vốn nể mặt Vương Vũ là người Toàn Chân Giáo, cho nên không muốn nói những lời tổn thương người khác như vậy. Nhưng thấy Vương Vũ buồn bực dường như đã ảnh hưởng tới quân tâm, nên không nhịn được mà nói ra.
Chỉ là một tên ất a ất ơ đứng trên đường cái đe dọa người qua đường, mà cũng vọng tưởng đánh BOSS, tên nhóc này còn chưa tỉnh ngủ hay sao.
Vô Kỵ đứng cạnh Đạt Tới Đỉnh Cao hỏi: "Hắn dẫn ngươi tới đây, chẳng lẽ ngươi không biết hắn tên là gì sao?"
"Thiết Ngưu... Thì làm sao? Rất nổi tiếng à?" Đạt Tới Đỉnh Cao hỏi lại.
"Vậy bình thường ngươi có hay lên diễn đàn hay không?" Xuân Tường cũng xúm lại hỏi.
"Lên chứ... ta thường xuyên lên nghiên cứu kế hoạch công phá phụ bản..." Đạt Tới Đỉnh Cao trả lời.
"Thì ra là thế..." Đám người Toàn Chân Giáo bừng tỉnh hiểu ra. Tên Đạt Tới Đỉnh Cao này thật đúng là một tên mê kỹ thuật, chỉ một lòng đam mê với việc công phá phụ bản, hoàn toàn không chú ý tới những chuyện tám nhảm trên diễn đàn, bảo sao hắn ta không biết Vương Vũ.
"Sao thế?" Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người trong Toàn Chân Giáo, Đạt Tới Đỉnh Cao tỏ ra mờ mịt.
"Không có gì." Vô Kỵ quay đầu lại nói với Vương Vũ: "Ngươi không thấy người bạn hữu này có rất nhiều vật phẩm hiếm có trong người sao? Không chừng hắn ta lại có nguyên liệu mà ngươi cần đấy."
"Ồ?" Vương Vũ nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng nói: "Rất có lý, vậy ta đây cũng đi theo xem thử."
"Vậy còn nghe được." Vô Kỵ cười khà khà, vung tay vung chân tạo thành một tư thế chiến thắng với Đạt Tới Đỉnh Cao.
Vương Vũ nhận nhiệm vụ xong, trong cột nhiệm vụ của đám người Toàn Chân Giáo lập tức nhiều thêm một hạng mục "Nhiệm vụ của lính đánh thuê".
Giới thiệu nhiệm vụ: "Hoa Ngữ" vòng thứ ba của "Hoa Ngữ Chi Vũ", nhiệm vụ cấp S, tìm bảo rương của Hoa Ngữ Giả trong phụ bản ẩn "Bách Thảo Viên".
Giới thiệu bối cảnh: Hoa Ngữ Giả vốn là tinh linh đứng đầu được sinh ra giữa vạn hoa trong truyền thuyết, lại bởi vì nghe theo mê hoặc của ma quỷ mà phạm phải khuyết điểm, bị Nữ vương Tinh Linh lưu đày vào lãnh địa Thái Dương Huyết Sắc.
Lãnh địa Thái Dương Huyết Sắc, tên như ý nghĩa đó chính là thành Dư Huy, nhưng mà hai chữ lưu đày lại vô cùng chói mắt... Thì ra thành Dư Huy trong mắt tộc Tinh Linh chính là một tồn tại giống như ngục giam.
Nhưng Bách Thảo Viên là cái gì, mọi người lăn lộn ở thành Dư Huy lâu như vậy lại chưa từng nghe nói qua.
"Ngươi từng nghe nói tới Bách Thảo Viên chưa?" Vô Kỵ hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết, tên nhóc này ngày thường lượn lờ khắp nơi, biết được tương đối nhiều.
"Chưa từng nghe..." Danh Kiếm Đạo Tuyết lắc đầu.
Vô Kỵ lại hỏi những người khác: "Các ngươi thì sao?"
"Chưa từng nghe..." Mọi người cũng lắc đầu.
Vương Vũ nói: "Thật ra thì ta mới chỉ từng nghe thấy bài thơ Bách Thảo Viên của Lỗ Tấn thôi..."
Nhìn thấy đám dế nhũi chưa biết mùi đời này, Đạt Tới Đỉnh Cao đắc ý nói: "Bách Thảo Viên là phụ bản ẩn, địa điểm xuất hiện vô cùng bí ẩn, đương nhiên các ngươi không biết rồi."
Chậc chậc, người hiểu biết lắm thường hay nói chuyện với giọng điệu như vậy, bộ dạng vô cùng thèm đòn, bảo sao vô duyên vô cớ mà một tay mới cởi truồng cũng muốn chém tên Đạt Tới Đỉnh Cao này, quả nhiên chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
"Đi theo ta!" Đạt Tới Đỉnh Cao cười khẽ một tiếng, nói với đám người Toàn Chân Giáo.
Thấy Đạt Tới Đỉnh Cao đắc ý như thế, Minh Đô cắn răng nói: "Nếu không phải nể mặt đám đồ hắn ta sẽ hậu tạ, ta thật sự muốn giáng một sét đánh chết hắn ta..."
"Trước khi ngươi giáng sét hắn ta thì nói cho ta biết, ta muốn đâm hắn ta hai đao trước... Mẹ nó, học ai không học, lại đi học con chó nào đó!" Cả đám người đều tỏ ra khó chịu với loại người như Đạt Tới Đỉnh cao, loại cảm giác bị người khác miệt thị chỉ số thông minh như vậy, dường như rất quen thuộc.
Một đám người Toàn Chân Giáo đi theo Đạt Tới Đỉnh Cao ra khỏi thành Dư Huy, một đường tiến thẳng về phía bắc, xuyên qua bình nguyên Lạc Nhật, đi vào chỗ sâu trong sơn mạch Lạc Nhật.
"Tiếp tục đi tiến lên thì sẽ ra khỏi...." Thấy Đạt Tới Đỉnh Cao đến nơi này, Vương Vũ không nhịn được hô lên với Đạt Tới Đỉnh Cao.
Nơi đây là khu Vương Vũ hay luyện cấp, cho nên hắn vô cùng quen thuộc với nơi này, tiếp tục đi lên phía trước không xa chính là phụ bản trận doanh, còn đi qua đỉnh Lạc Nhật thì chính là thành Canteru bên cạnh.
"Ta biết!" Đạt Tới Đỉnh Cao lên tiếng, nhanh chóng đi thêm vài bước về phía trước, sau khi đi tới trước một tảng đá lớn thì nói với đám người Toàn Chân Giáo: "Chính là chỗ này."
"Nơi này?" Minh Đô nghi ngờ nói: "Quanh đây đâu thấy cây cỏ gì đâu..."
Khắp nơi trong sơn mạch Lạc Nhật này đều là đá tảng ngổn ngang, thảm thực vật cũng chỉ có cây cao, đâu giống Bách Thảo Viên gì đâu chứ.
"Đừng sốt ruột." Đạt Tới Đỉnh cao lấy một cái gì đó hình cầu từ trong túi ra, chạy quanh tảng đá lớn một vòng, sau đó ném mạnh vật hình cầu trong tay xuống đất.