Trang 378# 1
Chương 756: Hạnh phúc tới quá bất ngờ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“?”
Mọi người nghe vậy cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô nương xinh đẹp đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Cô nương kia có một đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu, má phấn môi hồng, eo thon chân dài, trên người điểm xuyết một vài cánh hoa, mặc trang phục đi theo lối phong cách cởi mở kiểu hệ thống, có một cảm giác đẹp mờ ảo lung linh, khiến mọi người phải mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn.
Bách Thảo Hoa Tiên - Hoa Ngữ Giả (Cấp 55) (BOSS Hoàng Kim) (Sử Thi)
HP: 2.000.000
MP: 2.000.000
Kỹ năng: Trăm Hoa Đua Nở, Bách Thảo Tùng Sinh, Lục Dã Tiên Tung, Xiềng Xích Hoa Ngữ.
Thiên phú: Phục sinh.
Giới thiệu bối cảnh: Tinh Linh Hoa Ngữ Giả bị trục xuất, từng là người xuất sắc nhất của tộc Tinh Linh, cũng từng là người thừa kế của Nữ Vương Tinh Linh, lớn lên cùng vạn hoa, được thế gian xưng là Bách Thảo Hoa Tiên.
“Bách Thảo Hoa Tiên à, người này ta biết.” Nhìn thấy danh xưng của Hoa Ngữ Giả, Xuân Tường hưng phấn reo lên.
“Hừ, có mình ngươi biết chắc, là cái cô yêu đương gì đó với Sứ Đồ Thứ Bảy chứ gì…” Mọi người khinh bỉ.
Bách Thảo Hoa Tiên là một anh hùng rất nổi tiếng trong bối cảnh câu chuyện, ở lần đầu tiên khi trận doanh Hắc Ám xâm nhập, nàng với tư cách là người kế nhiệm của Nữ Vương Tinh Linh lại đem lòng yêu Sứ Đồ Thứ Bảy, hai người vốn định cùng nhau chạy trốn khỏi cuộc chiến, nhưng kết quả Bách Thảo Hoa Tiên lại đột nhiên thay đổi ý định giữa chừng, đồng thời cung cấp cho trận doanh Quang Minh bí mật chiến tranh quan trọng, bởi vậy đã đánh tan được quân đoàn Hắc Ám.
Còn Sứ Đồ Thứ Bảy đời trước cũng vì thế mà ngã xuống...
Bách Thảo Hoa Tiên là Tinh Linh đã đọa lạc, không còn được đại thụ tộc Tinh Linh công nhận nữa, vì thế nàng đã tự trục xuất bản thân mình, khi người chơi gia nhập hai trận doanh Quang Minh và Hắc Ám sẽ được nhồi nhét đoạn lịch sử này để cảnh báo…
Kể ra cũng hơi buồn cười, bảy Sứ Đồ ai ai cũng âm hiểm, vậy mà cuối cùng lại bị đen ăn đen… Chứng minh cho câu nói của thiên trả địa, đồng thời cũng nói cho chúng ta biết một điều, thứ đáng ghét như tình yêu chỉ khiến ta mất đi lý trí và biến thành thằng ngốc.
Vương Vũ ngờ nghệch quay sang hỏi: “Sao các ngươi đều biết mà ta lại không biết nhỉ?”
Vô Kỵ: “Ngươi là trận doanh gì?”
Vương Vũ: “...”
Má nó, người khác gia nhập trận doanh đều trang nghiêm cứ như được kết nạp vào Đảng, phải trải qua không ít nghi thức và lễ rửa tội, còn Vương Vũ lại gia nhập trận doanh theo một cách như chuyện hài, đến cả hắn cũng vô cùng mơ hồ.
Đúng lúc này, Bách Thảo Hoa Tiên lại nói: “Kẻ xâm nhập, ta không cần biết tại sao các ngươi lại tìm ra chỗ này, ta khuyên tốt nhất các ngươi nên quay lại, nếu không ta sẽ tự tay biến các ngươi thành chất dinh dưỡng cho Bách Thảo Viên.”
“Đừng để ý tới nàng ta!” Vô Kỵ hạ lệnh: “Mau làm thịt ba tên kia đi đã.”
Bách Thảo Hoa Tiên là BOSS cuối cùng đương nhiên sẽ không dễ chọc, bên kia Đạt Tới Đỉnh Cao còn định lén lút chuồn qua mở rương kìa, không giết ba tên thủ vệ chắc chắn không được.
Hơn nữa, Bách Thảo Hoa Tiên là cái thá gì, nàng ta bảo dừng tay là dừng tay, thế hóa ra đám người chơi là lũ ngu chắc.
Theo mệnh lệnh của Vô Kỵ, cả đám không những không dừng tay mà còn đẩy nhanh việc ra chiêu.
“Hỗn xược!” Thấy đám người chơi ngó lơ mình, Bách Thảo Hoa Tiên tức giận ra tay.
Cùng với tiếng mắng của nàng, nhất thời toàn bộ khung cảnh trong đây đều biến thành biển hoa, hoa đào hoa lê tung bay đầy trời bảo vệ ba con BOSS thủ vệ, tầng tầng lớp lớp hoa cúc và bách hợp phi thẳng về phía mọi người.
“Má nó! Nàng ta mạnh quá!”
Cả đám đã từng gặp rất nhiều BOSS, nhưng chưa từng thấy còn BOSS nào ra tay lại có động tĩnh lớn đến vậy, hiệu quả của kỹ năng này đã che phủ cả khung cảnh nơi đây, hiển nhiên là nàng ta muốn vung tay lên tiêu diệt toàn bộ người chơi trong bản đồ.
Có điều nghĩ lại cũng phải, Bách Thảo Hoa Tiên là nhân vật thượng cổ từ thời trận doanh Hắc Ám xâm nhập lần thứ nhất, nếu theo định luật tuổi càng cao thực lực càng mạnh, thì thế này cũng chưa tính là gì.
Nhìn vô số cánh hoa bay từ trên trời xuống, Vương Vũ giang hai tay ra, chân bật lên đá liên hoàn, đánh bay toàn bộ cánh hoa phi về phía hắn xuống mặt đất.
“Những cánh hoa này có thể tấn công!” Nhìn thấy Vương Vũ đá rơi cánh hoa, những người khác cũng mừng húm, vội vàng vung vũ khí lên bắt đầu đánh bay cánh hoa chưa bay tới.
Tuy rằng mọi người không có khả năng quyền cước để đánh không trượt một cánh hoa nào như Vương Vũ, nhưng tốc độ di động của cánh hoa cũng không nhanh, đòn tấn công của mọi người cũng có hiệu quả, một nửa đống cánh hoa đã bị đánh rơi xuống đất.
Sau trận mưa hoa, không ngờ mọi người vẫn kiên cường sống sót.
“Hừ! Ngoan cố hồ đồ!” Bách Thảo Hoa Tiên hừ lạnh, nàng ta vung tay lên, bụi cỏ dưới đất bắt đầu sinh trưởng một cách điên cuồng, quấn lấy đám người và tấn công họ như những con rắn.
“Mẹ, lại là kỹ năng tiêu diệt toàn bản đồ… Mọi người chạy mau!”
Vô Kỵ hét lên, hắn ta bay lên, Xuân Tường biến thành một làn khói đen theo sau, thân hình Minh Đô cũng chợt lóe bay tới trên cành hoa.
Linh Lung Mộng thấy thế giương nỏ lên bắn, một mũi tên trúng ngay cành hoa gần chỗ Minh Đô, nàng chế tạo một cái ảnh giả, sau đó chuyển đổi vị trí, phi người tới bên Minh Đô.
Minh Đô run rẩy cả người, suýt nữa là chết rồi, hắn ta lập tức dùng pháp trượng chặn lại đám gai trên cành hoa.
Vương Vũ cũng kích hoạt khinh công, hắn bật người nhảy lên, dẫm lên cành hoa nhảy lên trên, nhưng đúng lúc này, Vương Vũ lại nghe thấy Ký Ngạo ở bên dưới hét: “Chú Ngưu cứu ta…”
Phải rồi, tuy bản lĩnh chạy trốn của Toàn Chân Giáo thần thông quảng đại, nhưng có thể trốn thoát trong tình huống này cũng chỉ có mấy người họ.
Những người như Dương Na, Ký Ngạo hay Danh Kiếm Đạo Tuyết, đều là dạng không thể bay được.
Vương Vũ vươn tay túm chặt lấy đầu cành hoa, nhảy từ trên xuống, tay trái nắm chặt, vỗ Cầm Vân Thủ về phía Ký Ngạo.
“Cám ơn Ngưu…” Ký Ngạo còn chưa kịp hưng phấn nói hết câu, tay Vương Vũ bỗng nhấc lên, ánh sáng trắng của Cầm Vân Thủ đã sượt qua đầu Ký Ngạo.
“Má, chú Ngưu ngươi trượt tay rồi!” Ký Ngạo khóc nước mũi tùm lum.
“Không trượt tay! Ưu tiên nữ giới!” Vương Vũ bình thản đáp trả, sau đó đưa tay trái về sau, lúc này Ký Ngạo mới nhìn thấy Vương Vũ đang kéo Dương Na lên cây.
Ký Ngạo chửi ầm lên: “Mẹ nó! Trọng sắc khinh bạn, cẩn thận ta mách Tiên tỷ!”
Vương Vũ nghe thế sắc mặt tái mét, tay trái khẽ lỏng, buông Dương Na ra… Cũng may thân thủ của Dương Na không tồi, nàng lập tức vươn tay tóm lấy cành hoa nhảy lên trên, nếu không chưa bị Bách Thảo Hoa Tiên đánh chết thì cũng bị Vương Vũ làm cho ngã chết rồi.
“... Thằng nhóc thối kia mi nói gì thế hả!” Vương Vũ tức giận rống lên.
Có điều lúc này Ký Ngạo cũng không còn nghe thấy hắn rống nữa, hắn ta và ba Thích khách khác đã bị cỏ dại quấn chặt thành kén, chỉ để lộ một đôi mắt chớp chớp nhìn cảnh tượng bên ngoài…
“Nghề nghiệp tấn công tầm xa, tấn công Bách Thảo Hoa Tiên!” Vô Kỵ bay trên trời đánh ra một luồng thánh quang, đánh dấu trên đầu Bách Thảo Hoa Tiên.
Minh Đô giơ pháp trượng lên, một chiêu thuật Lôi Bạo cực mạnh giáng xuống từ trên trời, đập trúng đầu Bách Thảo Hoa Tiên.
-27.441
Sát thương cực lớn bay lên, thành công hấp dẫn Bách Thảo Hoa Tiên.
Linh Lung Mộng và Dương Na đang định tấn công lại nghe thấy Bách Thảo Hoa Tiên tức giận quát: “Kẻ xâm nhập ti tiện, ngươi sẽ phải trả giá.”
Tiếp đó một luồng sáng xanh bay về phía Minh Đô.
Minh Đô đứng trên cành hoa, phạm vi hành động nhỏ đến đáng thương, tên này lại không có khả năng vươn tay bay nhảy như Vương Vũ, không kịp phản ứng lại đã bị ánh sáng xanh đánh lên người.
Sau đó, trong ánh mắt trân trối của mọi người, cơ thể Minh Đô biến mất tiêu.
“Má ơi, lão Lý ngươi đi đâu rồi?” Xuân Tường vội vàng gửi tin nhắn trong kênh công hội, chẳng lẽ bị đánh tới chiều không gian khác rồi?
Sau khi Minh Đô nhận được tin tức, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, chợt trợn mắt to đùng.
“Hạnh, hạnh, hạnh phúc tới bất ngờ quá."