Trang 381# 1
Chương 762: Cuối cùng cũng chết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nửa Bước Băng Quyền, ý nghĩa như tên, chính là đánh ra một quyền pháp với sát thương cực mạnh trong vòng nửa bước.
Nghe nói thứ quyền pháp này được một vị cao thủ của Hình Ý Quyền sáng tạo ra khi ở trong tù, lúc ấy vị cao thủ đó cũng có tình cảnh giống như Vương Vũ bây giờ, bị người ta khóa chặt tay chân, có điều đối với một người học võ mà nói, cho dù khóa chặt được tay chân, nhưng cũng không khóa được tinh thần mạnh mẽ không ngừng vươn lên phía trước của họ, bởi vậy vị cao thủ ấy mới sáng tạo ra một môn quyền pháp như vậy chính trong ngục tù.
Tuy Hình Ý Quyền là quyền pháp nội gia, nhưng lại xem trọng cách phát lực, là một môn quyền thuật tương đối hung mãnh, Nửa Bước Băng Quyền có thể được coi là một trong những chiêu có sức phát động tấn công bùng nổ nhất trong Hình Ý Quyền, vô cùng bá đạo.
Có câu trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, sự uy hiếp cực mạnh của Nửa Bước Băng Quyền đã bù đắp sự thiếu hụt về mặt cự ly của Vương Vũ, sức mạnh lớn như dời non lấp bể có thể hạ gục kẻ địch chỉ trong một chiêu, bởi vậy chiêu này cũng được gọi là “giết người không cần chiêu thứ hai.”
Sở dĩ Vương Vũ đeo Giáp Tay Liệt Diễm vốn thiếu tính chuyển động vào, đó là nhằm để phát huy uy lực mang tính áp đảo của Nửa Bước Băng Quyền, dù sao trong vòng nửa bước, thuộc tính chuyển động cũng không còn quan trọng như vậy nữa.
“Ý? Đánh cọc gỗ cũng được gọi là quyền pháp?” Vô Kỵ nghe Dương Na nói thế không kiềm chế được giễu cợt một câu, chẳng phải đây là chiêu mà học sinh tiểu học đánh nhau mới dùng thôi ư?
Dương Na đáp: “Ngươi không hiểu, người bình thường không thể chịu được một quyền ấy.”
Linh Lung Mộng hỏi với vẻ khó hiểu: “Người bình thường không thể chịu được, BOSS cũng không chịu được ư?”
“Bởi vậy hắn cũng không đứng yên như khi đánh cọc gỗ, mà sử dụng cự ly nửa bước để di chuyển vị trí.” Dương Na vừa giải thích vừa không thể không cảm thán, nàng nói: “Hắn ta thực sự là một thiên tài.”
Nhà họ Dương là gia tộc lâu đời về Hình Ý Quyền, đương nhiên Dương Na không còn xa lạ gì với Nửa Bước Băng Quyền, túm trước đập sau chính là yêu cầu cơ bản của Nửa Bước Băng Quyền, sở dĩ Vương Vũ sử dụng đến hai lần liền Dương Na mới nhận ra, đó là do cách bước của Vương Vũ hoàn toàn không phải là cách bước chuyên dụng của Nửa Bước Băng Quyền.
Nửa Bước Băng Quyền là một chiêu hạ gục địch trong chớp mắt, nếu so với Bát Cực Quyền về độ hung mãnh thì nó cũng không hề thua kém, hơn nữa do cách cất bước của chiêu này chỉ lấy nửa bước làm đơn vị tính toán, bởi vậy bộ quyền pháp này thiên về lấy cứng đối cứng, chứ không thích hợp cho việc né tránh.
Vương Vũ biết mình không thể giết được địch trong một chiêu, bởi vậy hắn cất bước vô cùng linh hoạt, nhìn có vẻ được quyết định ngay khi ra quyền, tứ bình bát ổn, nhưng tốc độ ra chân lại chuẩn xác và khéo léo để né tránh đòn tấn công của đối phương.
Phải hiểu rằng hiện giờ tay chân của Vương Vũ đã bị trói chặt, cự ly hoạt động được cho phép của hắn cũng chỉ không quá nửa bước, không cần biết sử dụng cách bước nào, đều sẽ không vượt quá cự ly nửa bước này.
Với cự ly như vậy mà vẫn có thể dựa vào cách bước để tránh né đòn tấn công của BOSS, trong kiến thức của Dương Na, người có khả năng đáng sợ như vậy cũng chỉ có cao thủ đã sáng tạo bộ quyền pháp này mà thôi.
Bây giờ Vương Vũ mới chưa đầy 25-26 tuổi mà đã đạt tới cảnh giới này, từ đó có thể thấy thiên phú võ học của hắn cao đến mức nào, quả thực là khiến người ta sởn gai ốc.
“Ồ… Đúng là thế thật, BOSS không chạm vào được lão Ngưu…” Nghe Dương Na nói thế, Vô Kỵ cũng chú ý tới điểm này.
“Hơ hơ, lợi hại thật đó, lúc nào rảnh chúng ta cũng đi theo hắn học chút đi.” Linh Lung Mộng nói.
“...” Dương Na nghe vậy không còn biết nói gì hơn.
Thực lực của Vô Kỵ và Linh Lung Mộng không kém, nhưng chung quy họ cũng là người ngoài nghề, còn tưởng rằng thứ này muốn học là học được, nếu thực sự như lời họ nói, há chẳng phải thiên tài là lũ có thể nhặt đầy đường ư? Dương Na cũng là người có thiên phú cực cao, nàng học võ từ nhỏ đến giờ cũng được xem như là cao thủ trong lớp người trẻ tuổi, vậy mà đến nàng cũng không thể nhìn ra thực lực của Vương Vũ.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Vương Vũ đã giao thủ với Bách Thảo Hoa Tiên được gần mười hiệp, không cần biết Bách Thảo Hoa Tiên tấn công ở góc độ nào, Vương Vũ đều sẽ sử dụng Nửa Bước Băng Quyền, hơn nữa mỗi lần Vương Vũ đều có thể nhẹ nhàng trốn tránh đòn tấn công của Bách Thảo Hoa Tiên, sau đó lại túm chặt lấy cổ tay nàng ta, rồi tay kia nện mạnh lên khuỷu tay còn lại.
Dần dần, tốc độ ra đòn ở cánh tay bị Vương Vũ tấn công liên tục của Bách Thảo Hoa Tiên càng ngày càng chậm, cuối cùng sau mười mấy hiệp, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng vang lên, cánh tay ngọc ngà của Bách Thảo Hoa Tiên đã bị Vương Vũ đập gãy thành hai nửa, dao găm trong tay cũng bị vứt xuống dưới đất.
Vương Vũ sử dụng Cầm Vân Thủ túm lấy dao găm nhặt lên.
Kịch Độc Chi Nhận (Dao găm) (Bộ trang bị) (Tay trái)
Tấn công: 200-240
Ma pháp: 120-160
+50 Nhanh nhẹn
+50 Sức mạnh
Thuộc tính bộ trang bị (Chưa kích hoạt)
Giới thiệu vật phẩm: Vũ khí phòng thân của Bách Thảo Hoa Tiên Hoa Ngữ Giả.
Nhìn thấy thuộc tính của dao găm xong, Vương Vũ cười cười, xem ra quả nhiên suy đoán của hắn là đúng, một khi đánh cho BOSS tự động vứt bỏ vũ khí của mình, vũ khí cũng sẽ có thuộc tính.
“Tấn công phá vị… Hắn đánh cho BOSS phải buông bỏ vũ khí…” Nhìn thấy Vương Vũ cướp lấy dao găm của Bách Thảo Hoa Tiên vào tay, tất cả mọi người lại mắt tròn mắt dẹt lên nhìn.
Tấn công phá vị là một hiệu quả tấn công mà gần đây đám người chơi mới phát hiện ra, tức là chỉ cần tập trung đánh vào một điểm cố định trên người quái, quái sẽ rơi ra nguyên liệu ở bộ phận đó, đương nhiên với thực lực trước mắt của người chơi, tấn công phá vị kiểu này chỉ hạn chế ở quái nhỏ, muốn làm giống Vương Vũ tấn công phá vị làm BOSS phải rơi vũ khí thế này, đây là chuyện nằm ngoài phạm vi của con người.
Dù sao mọi người có thể đánh chết được BOSS đã là lao lực khổ tâm lắm rồi, đâu còn dám mơ mộng xa vời tập trung được vào một điểm để đánh chuẩn xác như thế chứ.
Sau khi đập gãy một cánh tay của Bách Thảo Hoa Tiên, Vương Vũ lại chuyển sang tấn công cánh tay còn lại của nàng ta.
Bách Thảo Hoa Tiên có hai tay còn không chống nổi Vương Vũ, càng đừng nói bây giờ chỉ còn một tay, qua hai mươi mấy hiệp tiếp theo, Vương Vũ lại phá vị thành công, một con dao găm khác lại rơi vào tay Vương Vũ.
Kịch Độc Chi Nhận (Dao găm) (Bộ trang bị) (Tay phải)
Tấn công: 120-160
Ma pháp: 200-240
+50 Tinh thần
+50 Trí lực
Thuộc tính bộ trang bị (Chưa kích hoạt)
Giới thiệu vật phẩm: Vũ khí phòng thân của Bách Thảo Hoa Tiên Hoa Ngữ Giả.
Bách Thảo Hoa Tiên mất đi hai tay gần như đã tàn phế, Vương Vũ cứ thế nện xuống từng quyền từng quyền một, cuối cùng Bách Thảo Hoa Tiên hô lên một tiếng “ta tới đây” rồi hương tiêu ngọc vẫn, nằm sõng soài ra đất.
Sau khi Bách Thảo Hoa Tiên chết, trói buộc của đám người Vô Kỵ cũng được giải trừ, nhưng ngoại trừ Vô Kỵ ra, những người khác đều đứng im như tượng, hiển nhiên là còn đang trong trạng thái kinh hãi.
Đặc biệt là Đạt Tới Đỉnh Cao, lúc này tâm trạng của gã ta tuyệt đối là không thể hình dung bằng lời, Đạt Tới Đỉnh Cao còn tưởng rằng mới đầu Vương Vũ kiên trì đánh BOSS đánh tới chết chỉ là nói đùa cho vui miệng thôi, ai ngờ cái tên đáng sợ này lại không đùa cợt gì hết, hắn làm được thật rồi.
Một con BOSS Sử Thi Ám Kim cấp 55 đó, Đạt Tới Đỉnh Cao không biết có nên hoài nghi gã đang nằm mơ hay không nữa?
“Nàng, nàng ta chết thật rồi chứ?” Đạt Tới Đỉnh Cao chỉ vào Bách Thảo Hoa Tiên đang nằm trên mặt đất với vẻ không thể tin nổi.
Bách Thảo Hoa Tiên liên tục sống lại ba lần, mang đến cho mọi người một ám ảnh tâm lý không hề nhỏ, cho dù hiệu quả khống chế trên người cả đám đã được giải trừu, nhưng vẫn cứ thấy thấp thỏm lo âu, chỉ sợ ả tiên nữ này lại đội mồ sống dậy.
Vô Kỵ đi về phía trước, hắn ta đưa tay túm lấy cổ áo Bách Thảo Hoa Tiên: “Ầy, ngực vẫn còn ấm lắm, ngươi có muốn nhân lúc còn ấm…”
Cả đám: “...”
“Chết rồi thì tốt!” Vương Vũ thở phào một hơi, đưa tay lên vuốt vuốt mồ hôi trên trán.
Solo với BOSS không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, đặc biệt là loại BOSS như Bách Thảo Hoa Tiên, Vương Vũ lại bị trói chặt tay chân, nhưng không được để BOSS làm thịt, tinh thần hao tổn đến mức khó có thể tưởng tượng, cơ thể Vương Vũ còn chưa mệt mỏi, nhưng tinh thần thì đã khá rã rời.
“Lục trang bị đi.” Vương Vũ quay đầu nói với Đạt Tới Đỉnh Cao.