Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 762 - Chương 764: Bảo Rương

Trang 382# 1

 

 

 

Chương 764: Bảo rương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Không ngờ lại là đạo cụ biến hình…” Cả đám đồng loạt chảy mồ hôi.

Đạo cụ biến hình là một trong những vật phẩm đặc biệt nhất của Trọng Sinh, cũng là một sự thử nghiệm cực kỳ oái oăm của nhân viên thiết kế trò chơi, đạo cụ biến hình khác nhau thì tính thực dụng cũng khác nhau.

Từ khi trò chơi mở server tới nay, trước mắt đạo cụ biến hình đã biết chỉ có hai cái, một cái là Vòng Cổ Thiên Sứ biến hình, cái còn lại là Nhẫn Khô Lâu biến hình.

Người sử dụng cái trước mạo danh NPC lừa tiền trong thành Thánh Quang đã bị giết tới mức không dám online, người sử dụng cái sau lại khá đáng thương, trả giá cao để mua được cái nhẫn, định đem ra ngoài khoe một phen, ai dè vừa bước chân ra ngoài cổng thành đã bị đám nick ảo tưởng là quái mà đánh chết tươi…

Nếu muốn nói tới xác suất bạo ra vật này, trình độ hiếm có của nó cũng không thua gì trang bị Sử Thi, Đạt Tới Đỉnh Cao đến thứ này cũng có thể mò ra được, mẹ nó điểm thiên phú của tên này ấn hết cả lên May Mắn rồi hay sao ấy, hèn chi yếu còn hơn chó.

“Các huynh đệ, thương lượng chút nào, cho ca ca ta chiếc nhẫn này đi.” Cả đám chỉ mải kinh ngạc về vận may của Đạt Tới Đỉnh Cao, còn chưa kịp nói chia chác thế nào, lúc này Xuân Tường đã cười híp mắt xông vào.

“Cho ngươi?” Vừa nghe Xuân Tường nói thế, Vô Kỵ lập tức không vui: “Dựa vào cái gì, ta cũng muốn thứ này, hai chúng ta quăng xúc xắc đi!!”

“Hơ, ngươi cái tên không biết xấu hổ, ngươi lấy Cỏ Nhãn Cầu rồi còn gì?”

“Đây là đạo cụ hiếm có, Cỏ Nhãn Cầu sao bằng được thứ này…”

Vô Kỵ và Xuân Tường bắt đầu cãi nhau om sòm, Vương Vũ không còn gì để nói, hắn thực sự không biết sao hai tên này có thể gân cổ cãi nhau đỏ cả mặt chỉ vì một cái nhẫn có thuộc tính rách nát như vậy chứ.

Cãi nhau được một phút, Xuân Tường quay ngoắt sang hỏi Vương Vũ: “Ngưu hiền đệ, BOSS là do ngươi đánh chết, ngươi nói xem đưa cho ai?”

“Chuyện này…” Vương Vũ ngẫm nghĩ một lúc: “Ải lần trước Vô Kỵ đã lấy Cỏ Nhãn Cầu rồi, theo lý nên đưa cho Xuân ca…”

“Nghe thấy chưa, Ngưu hiền đệ vẫn là người hiểu lý lẽ nhất… Lão Đạt đưa ta!” Xuân Tường lườm Vô Kỵ một cái, chạy vụt tới cướp lấy cái nhẫn trong tay Đạt Tới Đỉnh Cao.

“Lão Ngưu, mẹ nó ngươi lại tạo nghiệt rồi!” Nhìn thấy Xuân Tường cướp nhẫn đi, Linh Lung Mộng giơ ngón giữa với Vương Vũ.

“Lão đại Thiết Ngưu, ngươi thực sự muốn đưa chiếc nhẫn cho cái tay…” Đạt Tới Đỉnh Cao liếc Xuân Tường một cái, gã không dám nói tiếp nữa.

Vương Vũ hỏi với vẻ vô cùng buồn bực: “Chẳng lẽ chiếc nhẫn này rất lợi hại ư?”

“Không lợi hại!” Đạt Tới Đỉnh Cao đáp: “Nhưng ngươi không phát hiện ra chiếc nhẫn này hơi đáng khinh ư?”

“Đáng khinh?” Vương Vũ nghe thế liền ngơ ra, nhất thời hắn nhớ đến cảnh tượng Minh Đô đứng dưới váy Bách Thảo Hoa Tiên vừa nãy, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy sau lưng.

Mẹ nó, đây là một cái nhẫn thu nhỏ, người bình thường có lẽ chỉ biết thu nhỏ là một kỹ năng khống chế, nhưng Xuân Tường là người bình thường ư?

Nhớ lại trang bị trên người Xuân Tường đi, một chiếc vòng cổ có thể ẩn giấu thông tin cá nhân, một chiếc nhẫn có thể thu nhỏ, có tên bình thường nào lại đi thu thập mấy món này không?

Hiệu quả trang bị vốn đã đáng khinh, giờ lại rơi vào trong tay cái tên đáng khinh như Xuân Tường, đây là phản ứng hóa học lớn đến mức nào chứ?

“Xuân ca, ngươi sẽ không định dùng nó để đi làm chuyện mờ ám gì chứ…” Vương Vũ hơi hối hận hỏi.

Xuân Tường lớn tiếng đáp: “Chuyện mờ ám? Chuyện mờ ám gì? Cơ mỗ ta (Xuân Tường họ Cơ) cả đời thanh bạch, từ trước tới nay chưa biết cái gì gọi là chuyện mờ ám cả!”

“Thì kiểu như nhìn trộm dưới váy con gái nhà người ta vậy đó…” Vương Vũ nói.

“Ngưu hiền đệ ngươi nói gì vậy, ca đây là người đọc sách Xuân Thu.” Xuân Tường nói với vẻ đứng đắn nghiêm túc: “Ngươi nói như vậy là sỉ nhục ta!”

“...” Vương Vũ không còn gì để nói: “Thôi được rồi, ngươi đừng lấy nó ra bắt nạt người mình là được… Bằng không cẩn thận ta giẫm chết ngươi.”

Trang bị đã chia sẻ giống như bát nước đã đổ đi, tất nhiên Vương Vũ biết Xuân Tường là loại người thế nào, nhưng trang bị cho thì cũng đã cho rồi, nào có chuyện lại lấy về, chẳng lẽ lấy về cho Vô Kỵ? Giờ nghĩ lại, mục đích Vô Kỵ lấy Cỏ Nhãn Cầu cũng không trong sáng mấy, đám khốn kiếp này sao có thể đáng khinh như thế nhỉ.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Vương Vũ thấy mình như một bông hoa sen, sống trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Tiếp tục đi!” Vương Vũ thở dài một hơi, nói với Đạt Tới Đỉnh Cao.

“Ừm.” Đạt Tới Đỉnh Cao đáp lại, gã lại mò ra được một thứ kỳ quái.

Túi Tên Tự Nhiên: Đạo cụ đặc biệt, mũi tên đặt trong túi tên này có thể ngẫu nhiên nhận được một loại thuộc tính.

Nghề nghiệp yêu cầu: Cung thủ

Mũi tên có thuộc tính được gọi là mũi tên ma pháp, là một dạng mũi tên vô cùng mạnh.

Mũi tên được bán trong cửa hàng của Trọng Sinh đều là loại không có thuộc tính, nguồn gốc của mũi tên ma pháp chỉ có hai loại, loại đầu tiên là người chơi học ma thuật sau đó thêm vào mũi tên, loại thứ hai là nhận được trong phụ bản ẩn.

Một bó mũi tên này có khoảng vài trăm mũi, nếu muốn thêm ma pháp vào thì đó là một công trình rất lớn, phụ bản ẩn thì lại càng hiếm có hơn, bởi vậy cho dù là loại nguồn gốc nào thì giá cả của mũi tên ma pháp cũng vô cùng đắt đỏ.

Túi Tên Tự Nhiên có thể biến mũi tên bình thường trở thành mũi tên ma pháp, việc này không khác gì là tự động gia tăng ma pháp, từ đó có thể tưởng tượng được giá trị của túi tên này.

Toàn Chân Giáo có hai Cung thủ, tất nhiên không thể phân chia tùy ý, Vô Kỵ nói với Dương Na và Linh Lung Mộng: “Hai người quăng xúc xắc đi!”

Linh Lung Mộng huơ huơ tay với Dương Na, nàng nói: “Ta không dùng tới, muội lấy đi.” Nghề nghiệp của Linh Lung Mộng là Kẻ khống chế bóng, mũi tên đều là Ám Ảnh Tiễn do nàng tự dùng ma lực phụ ma vào, đúng là nàng không dùng tới mũi tên ma pháp bình thường thật, hơn nữa Dương Na cũng từng nhường lại cho Linh Lung Mộng một quyển sách huấn luyện thú cưng, lúc này nàng nhường túi tên cho Dương Na cũng là hợp tình hợp lý.

Có đi có lại, tất nhiên Dương Na cũng hiểu đạo lý này, nàng bèn dứt khoát trang bị mũi tên vào.

Một lần sờ cuối cùng, Đạt Tới Đỉnh Cao mò ra được một thứ gì đó giống quả thanh long.

Trái Cây Hoa Tiên Chưa Chín: Đạo cụ thú cưng, quả của cây Tinh Linh, có thể đặt vào vườn ươm sau khi chín có thể kết ra một Tinh Linh cấp cao.

Thì ra trứng thú cưng… Đến trang bị Sử Thi và đạo cụ biến hình mà Đạt Tới Đỉnh Cao còn mò ra được, giờ mò tiếp ra trứng thú cưng cũng không còn khiến mọi người kinh ngạc được nữa.

Đúng là thú cưng rất hiếm có, nhưng nuôi thứ này cũng rất phiền phức, bình thường mọi người còn chẳng thèm đến trụ sở công hội, ai mà có thời gian nuôi mấy thứ này.

Cuối cùng Vô Kỵ đề nghị, cứ lấy đi, không phải thần thú của công hội tèo rồi à, lấy tạm cái này thay vào trước.

Tất cả mọi người đồng ý vô điều kiện.

Sờ thi thể của Bách Thảo Hoa Tiên xong, Đạt Tới Đỉnh Cao móc một cái đĩa tròn có khí đen vờn quanh ra, sau đó gã đi theo cái đĩa tròn mấy bước, sau đó móc ra một cái xẻng bắt đầu đào.

Đào không được bao lâu, Đạt Tới Đỉnh Cao đã lôi từ trong đất ra một cái bảo rương tỏa sáng lấp lánh.

Bảo rương này không chỉ sáng đến mức kinh người, bên trên còn khắc đầy phù văn, nhìn một cái là biết không phải vật tầm thường, Đạt Tới Đỉnh Cao lại lấy một chiếc chìa khóa đen đơn sơ ra, cẩn thận từng li từng tí một mở bảo rương, sau đó lấy mấy vật phẩm ra ngoài.

Một lệnh bài màu đen, một dây đằng màu xanh, và một phong thư.

Lúc trước đã trao đổi rõ, những thứ trong bảo rương thuộc về Đạt Tới Đỉnh Cao, lợi ích trong phụ bản thuộc về Toàn Chân Giáo, bởi vậy mọi người cũng không hỏi đến những thứ đồ trong bảo rương.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt Vương Vũ bị thứ đồ trong tay Đạt Tới Đỉnh Cao thu hút, hắn kêu lên: “Chờ chút, ngươi đang cầm thứ gì đó?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment