Trang 382# 2
Chương 765: Chút tâm tư của Đạt Tới Đỉnh Cao
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Cái này á? Tín vật của Sứ Đồ và thư tỏ tình…” Đạt Tới Đỉnh Cao cũng không hề giấu giếm mà lập tức đưa lệnh bài qua.
Vương Vũ lắc đầu nói: “Không phải cái này, ta đang nói tới thứ màu xanh kia cơ.” Vương Vũ chỉ vào đoạn dây đằng màu xanh trong tay Đạt Tới Đỉnh Cao.
“Cái này ấy à…” Đạt Tới Đỉnh Cao giơ đoạn dây đằng màu xanh lên nói: “Thần Mộc Chi Đằng, hình như là nguyên liệu hiếm có gì đó…
“Cái này là Thần Mộc Chi Đằng?!!!” Vô Kỵ đứng bên cạnh nghe thế nhất thời hô lên, đúng là tìm mỏi mắt không thấy, cuối cùng lại ở ngay bên cạnh.
Má nó, Yêu Nghiệt Hoành Hành lục soát toàn bộ mấy trăm thành chính còn không tìm được thứ này, vậy mà giờ nó lại nằm ngay trên tay Đạt Tới Đỉnh Cao, gã này đúng là phúc tinh của Toàn Chân Giáo mà.
“Sao thế? Các ngươi biết thứ này để làm gì à?” Đạt Tới Đỉnh Cao tò mò hỏi.
“Bán không?” Vương Vũ không trả lời câu hỏi của Đạt Tới Đỉnh Cao mà vội vã nói.
“Ừm…” Đạt Tới Đỉnh Cao ngơ ra một lúc nói: “Không bán…”
“Ta trả giá cao!” Vương Vũ lại hô lên.
Thần Mộc Chi Đằng này là nguyên liệu quan trọng để Vương Vũ phục hồi vũ khí, lúc này nó đã ở ngay trước mắt, bỏ lỡ cơ hội này thì không biết đến bao giờ mới tìm được nữa, dù sao BOSS cấp Sử Thi dễ tìm, nhưng người có vận may như Đạt Tới Đỉnh Cao thì không dễ tìm chút nào.
Đạt Tới Đỉnh Cao cười khẽ nói: “Ngươi nghĩ ta thiếu tiền ư?”
“...” Vương Vũ nghe thế ngẩn ra, không nói tiếp nữa, tên Đạt Tới Đỉnh Cao này có vận may tốt như thế, tùy tiện bán thứ đạo cụ nào đi cũng đủ để phát tài, đúng là gã không thiếu thứ gọi là vàng bạc.
“Thế ngươi thiếu cái gì?” Vương Vũ hỏi.
“Thiếu một người bạn là cao thủ như ngươi!” Đạt Tới Đỉnh Cao cười rồi đưa Thần Mộc Chi Đằng cho Vương Vũ, gã nói: “Thứ này ta không bán, tặng ngươi đấy!”
“Chuyện này… chuyện này sao mà được.” Nhìn thấy Đạt Tới Đỉnh Cao đưa đồ vật qua, Vương Vũ hơi thất thần, Thần Mộc Chi Đằng là nguyên liệu cực kỳ hiếm có, đến cả Yêu Nghiệt Hoành Hành còn không tìm được, gặp bất kỳ người chơi nào đang có nhu cầu đều có thể bán được giá cao, bỗng nhiên Đạt Tới Đỉnh Cao lại tặng hắn một thứ đồ quý giá như thế, Vương Vũ cũng không biết phải đáp lại ra sao.
Cho dù là để kết bạn, nhưng vô duyên vô cớ tặng cho người khác một món quà lớn như thế, nhất định là có chuyện nhờ vả… Vương Vũ cũng không phải là đám súc sinh Toàn Chân Giáo đã nhận đồ còn không thèm nương tay, hắn đâu dám dễ dàng nhận lấy.
“Có gì mà không được?” Vô Kỵ vươn tay ra nhận lấy Thần Mộc Chi Đằng rồi nhét cho Vương Vũ: “Không phải hắn vừa nói à? Chúng ta giúp hắn đánh phụ bản, hắn có quà đáp tạ… đây là thứ ngươi nên nhận được.”
Vô Kỵ vẫn là người thấu đáo nhất, chỉ trong chớp mắt hắn ta đã nhìn thấu được chút mưu kế nhỏ của Đạt Tới Đỉnh Cao, cố ý tặng quà để Vương Vũ phải thiếu nợ.
“Đúng đúng, đây là thứ ngươi nên nhận được.” Đạt Tới Đỉnh Cao hơi xấu hổ nói.
“Cái này thì ta biết.” Vương Vũ nói: “Nhưng có quá quý giá không…”
Nếu là trước kia, nhất định Vương Vũ sẽ không biết tới giá trị của Thần Mộc Chi Đằng, nhưng giờ Vương Vũ đã biết rồi, thứ này là khiến Yêu Nghiệt Hoành Hành tìm cả trăm thành chính cũng không thấy, trình độ hiếm có có thể so sánh với thần khí, tuyệt đối vượt xa giá trị cả đám giúp Đạt Tới Đỉnh Cao đánh phụ bản, Vương Vũ không phải người thích chiếm lợi của kẻ khác.
“Thế này đi!” Vương Vũ nghĩ một lát rồi nói: “Ta có thể giúp ngươi làm một chuyện, coi như tiền trả.”
“Thế thì ngại quá…” Đạt Tới Đỉnh Cao cười híp mắt nói, vẻ mặt gã không có một chút gì lấy làm ngại ngùng, xem ra tên này đã âm mưu từ trước rồi.
Nghĩ cũng phải, Thần Mộc Chi Đằng chỉ quý giá với những người cần nó, đối với những người không cần thì nó cũng chỉ là một nguyên liệu hiếm có mà thôi, từ thái độ của Vương Vũ có thể thấy, Vương Vũ thực sự rất cần thứ này, dùng một nguyên liệu hiếm có để lôi kéo một cao thủ tuyệt thế, nhất định là một cuộc mua bán không lỗ chút nào, Đạt Tới Đỉnh Cao là người thông minh lắm.
“Lão Ngưu ngươi bị ngu à, gã đang tính kế ngươi đó ngươi có biết không?” Vô Kỵ thấy Vương Vũ chủ động muốn giúp Đạt Tới Đỉnh Cao, vội vàng gửi tin nhắn mật ngăn lại.
Vương Vũ bình thản trả lời: “Ta biết, nhưng ta không muốn thiếu nợ.”
“Cái đồ ngu nhà ngươi!” Vô Kỵ bất lực thở dài một tiếng, quay sang hỏi Đạt Tới Đỉnh Cao: “Nói đi, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi việc gì? Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì sẽ giúp ngươi.”
Vô Kỵ quá hiểu lòng dạ con người hiểm ác, lỡ như Đạt Tới Đỉnh Cao mượn cơ hội này muốn Vương Vũ phải làm những chuyện như từ bỏ trò chơi này nọ, Vương Vũ lại giữ chữ tín như vàng, rốt cuộc nên làm hay là không làm? Bởi vậy Vô Kỵ mới thêm một câu cuối “chỉ cần có thể làm được” vào sau, coi như là để bổ sung cho Vương Vũ.
Đạt Tới Đỉnh Cao nói: “Không phải các ngươi, mà là một mình lão đại Thiết Ngưu.”
“Hả?” Vô Kỵ nghe thế hỏi rất cảnh giác: “Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Đạt Tới Đỉnh Cao cũng nhận ra suy nghĩ của Vô Kỵ, gã cười nói: “Lão đại Vô Kỵ đừng lo lắng, ta chỉ muốn nhờ lão đại Thiết Ngưu hộ tống ta trở về thành chính của ta mà thôi, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều.”
“À, ra thế…” Vô Kỵ thản nhiên gật gật đầu, làm vệ sĩ đúng là không phải chuyện gì lớn đối với Vương Vũ. Nghĩ đến đây, Vô Kỵ lại hỏi: “Ở thành chính của ngươi, ngươi có rất nhiều bạn bè ư?”
“Ta không có bạn bè…” Đạt Tới Đỉnh Cao lắc đầu.
Thực lực là thứ đứng đầu trong trò chơi, Đạt Tới Đỉnh Cao lại yếu như gà thế này, trong người lại mang nhiều thứ tốt như thế, người chủ động tiếp cận gã có đến tám phần là hạng rắp tâm bất lương, Đạt Tới Đỉnh Cao cũng là một người tâm cao khí ngạo, hiếm khi nào gã xem trọng một người để gã phải chủ động tiếp cận, bởi vậy với tính cách của gã thì tất nhiên sẽ không có bạn bè gì cả.
“Rất nhiều gia sản?”
“Không có…” Đạt Tới Đỉnh Cao lại lắc đầu, gã là một kẻ lưu lạc trời Nam đất Bắc, đồ tốt đều để cả trong ngân hàng, không thể có địa điểm cố định.
Vô Kỵ cười nói: “Nếu đã vậy thì gia nhập vào Toàn Chân Giáo chúng ta đi? Ta nghĩ Toàn Chân Giáo chúng ta rất cần những người như ngươi.”
Không thể không nói, tên Vô Kỵ này đủ độc, Đạt Tới Đỉnh Cao chỉ tính kế làm cho Vương Vũ phải làm vệ sĩ cho gã một chuyện thôi, ấy thế mà Vô Kỵ lại bắt đầu tính kế cả Đạt Tới Đỉnh Cao rồi.
Đương nhiên, câu nói vừa rồi của Vô Kỵ cũng có mấy phần thật lòng.
Đúng là thân thủ của Đạt Tới Đỉnh Cao rất rác rưởi, tính cách cũng không khiến người ta thích, nhưng vận may của tên này lại quá tốt.
Toàn Chân Giáo đã có một đại thần như Vương Vũ rồi, thân thủ có tốt đến mấy họ cũng không thèm tìm nữa, chỉ thiếu một người có bàn tay may mắn mà thôi.
Còn về phần vấn đề tính cách, ngoại trừ Vương Vũ ra, cả đám Toàn Chân Giáo có ai không phải vì tính cách không được người ta thích mới gia nhập vào Toàn Chân Giáo đâu? Cái này hoàn toàn không phải là vấn đề.
Thấy mình được Vô Kỵ ngỏ lời mời, Đạt Tới Đỉnh Cao cũng không tỏ ra bất ngờ mà trịnh trọng nói: “Đạt Tới Đỉnh Cao ta rất hiếm khi xem trọng một người, chư vị Toàn Chân tuyệt đối là ngoại lệ, nhưng ta thực sự không thể gia nhập vào đội ngũ của các ngươi.”
“Tại sao chứ?” Cả đám ngẩn ra.
“Bởi vì trận doanh của chúng ta không giống nhau… Ta là người của trận doanh Hắc Ám.” Nói xong, Đạt Tới Đỉnh Cao liền giơ trận doanh của mình ra.
Bối cảnh của phụ bản Bách Thảo Viên vừa dạy cho mọi người một bài học rất đắt giá: Người không cùng trận doanh là không thể ở bên nhau…
“...” Vô Kỵ ngẩn ra rồi nói: “Có thể đổi trận doanh mà… cũng không phải chuyện gì khó.”
Đạt Tới Đỉnh Cao móc cái lệnh bài vừa đặt trong bảo rương ra, gã nói: “Ta chịu trăm đắng ngàn cay mới lấy được vật này, sao nỡ đổi trận doanh đây.”