Trang 383# 1
Chương 766
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Cái này là cái gì thế?” Thấy Đạt Tới Đỉnh Cao coi trọng thứ đồ này như vậy, đến cả Vương Vũ cũng cảm thấy hơi tò mò, với vận may cực kỳ hiếm có của gã, còn có thứ gì có thể khiến Đạt Tới Đỉnh Cao phải để mắt đến nữa?
Đạt Tới Đỉnh Cao nói: “Không giấu gì mọi người, thứ này là lệnh bài chuyển nghề… Có được nó, ta có thể chuyển sang nghề nghiệp anh hùng.”
“Lệnh bài chuyển nghề à…” Nghe Đạt Tới Đỉnh Cao nói thế, Vương Vũ lập tức hiểu ra.
Mỗi trận doanh chỉ có bảy người được nhận nghề nghiệp anh hùng, mỗi tấm lệnh bài đều là sự tồn tại có một không hai, tuyệt đối là thứ đồ quý giá đến mức không thể quý giá hơn được, dù là Đạt Tới Đỉnh Cao cũng không thể dễ dàng từ bỏ nó.
Nhưng Vô Kỵ lại cười nói: “Không ngờ lần đầu tiên chúng ta làm nhiệm vụ lính đánh thuê lại khiến trận doanh Hắc Ám phải chịu tổn thất lớn như vậy.”
Vương Vũ không hiểu hỏi: “Có liên quan gì đến trận doanh Hắc Ám cơ?”
Vô Kỵ cười lớn nói: “Ha ha, vô duyên vô cớ mất đi một người được nhận nghề nghiệp anh hùng, thế còn không gọi là tổn thất thì gọi là gì…”
Vương Vũ: “...”
Còn không phải sao, với thân thủ này của Đạt Tới Đỉnh Cao, cả người mặc trang bị thần rồi mà còn bị tân thủ đánh cho chạy té khói, giờ được nhận thêm nghề nghiệp anh hùng thì có ích gì đâu, nghề nghiệp có trâu bò hơn nữa dùng trên người gã cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Đạt Tới Đỉnh Cao cười cười rồi nói: “Bởi vậy người ta mới nói trong trò chơi là công bằng nhất, dù ta có vô dụng đến mức nào, chỉ cần ta có đủ khả năng thì vẫn có thể đạt được thứ mình muốn.”
Linh Lung Mộng nói: “Thế còn người chơi nhân dân tệ thì sao?”
Đạt Tới Đỉnh Cao nói: “Cũng giống như trí thông minh và vận may của ta vậy, đó cũng là ưu thế của họ.”
“Ừm…” Linh Lung Mộng trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Xét về trình độ không biết xấu hổ mà nói, đúng là rất phù hợp với IQ của các người.”
Đạt Tới Đỉnh Cao lại nói tiếp: “Vì nhiệm vụ này ta đã đắc tội với công hội lớn nhất thành Vân Sơn chúng ta, hiện giờ họ còn chưa tới giết ta, nhất định là muốn lợi dụng ta hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chặn đứng ta ở chỗ giao nhiệm vụ với NPC, bởi vậy ta mới muốn nhờ lão đại Thiết Ngưu hộ tống ta về.”
Người chơi muốn giao nhiệm vụ bắt buộc phải nói chuyện NPC, thuật Tiềm Hành sẽ lập tức mất tác dụng nếu người chơi có hành động nói chuyện… Bởi vậy cho dù Đạt Tới Đỉnh Cao là Thích khách thì cũng cũng khá khó xử trong tình huống này.
“Công hội lớn nhất?” Vương Vũ nghĩ ngợi, sau đó hắn nói: “Dẫn ngươi theo cũng khá phiền toái đó, nếu có đám Vô Kỵ đi cùng ta thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Công việc vệ sĩ này nếu chưa được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì người bình thường rất khó làm được chu toàn, dù Vương Vũ có là một cao thủ tuyệt thế, nhưng làm vệ sĩ cho một tên yếu hơn gà như Đạt Tới Đỉnh Cao, đối với Vương Vũ mà nói còn khó hơn cả việc phải đi giết một nghìn mục tiêu.
“Đừng đùa nữa…” Vô Kỵ nói: “Thành Vân Sơn là thành chính của trận doanh Hắc Ám, không giống với thành chính trung lập ở chỗ chúng ta, mấy người chúng ta tới e rằng còn không vào được cả cổng thành.”
“Thế á?” Vương Vũ không hiểu bèn hỏi lại: “Thế ta vào được ư?”
“Ừ, ngươi vào được.” Đạt Tới Đỉnh Cao nói.
“Tại sao?”
“Nghe họ nói hình như ngươi là trận doanh Trung Lập…”
Lúc mới bắt đầu đánh Bách Thảo Hoa Tiên, đúng là Vương Vũ từng nói mình tới từ trận doanh Trung Lập.
Trận doanh Trung Lập trước giờ luôn thuộc về cư dân vùng đất thiếu văn minh, thực lực mạnh mẽ lại thích đi nay đây mai đó, làm chuyện gì cũng đều chỉ dựa theo ý thích của bản thân, hoàn toàn không thèm để ý tới Hắc Ám hay là Quang Minh gì đó, người của hai đại trận doanh là Hắc Ám và Quang Minh cũng rất biết ý không dễ dàng chọc vào đám người có thực lực trâu bò này, bởi vậy với thân phận là trận doanh Trung Lập Vương Vũ có thể tự do ra vào mọi thành chính.
“Thôi được rồi.” Vương Vũ nhún nhún vai: “Nhưng trước đó, ta phải đi sửa vũ khí của ta đã.”
“Vũ khí? Cái này ngươi không cần lo lắng, ta có thể đưa cho ngươi một bộ găng tay cực phẩm.” Đạt Tới Đỉnh Cao thề thốt nói.
Vương Vũ xua xua tay nói: “Không cần đâu, hiện giờ ta vẫn đang thiếu một nguyên liệu, không biết ngươi có không?”
“Nguyên liệu gì vậy?”
“Đá Thần Vẫn.” Vương Vũ nói.
“Cái này thì ta thực sự chưa nghe nói tới bao giờ, ngươi cũng biết đó, ta là người kiếm ăn nhờ vào trí tuệ, có bao giờ làm công việc tay chân đâu…” Đạt Tới Đỉnh Cao bất lực trả lời.
Nguyên liệu chủ yếu tới từ việc đánh BOSS và đào khoáng, với cái thực lực kia thì thôi đừng nghĩ tới chuyện Đạt Tới Đỉnh Cao sẽ đi đánh BOSS, còn về phần đào khoáng, cái việc mà chỉ tân thủ mới làm thì tên này càng khinh thường hơn, huống hồ Đá Thần Vẫn lại hiếm có như thế, chưa nghe tới cũng là rất bình thường.
Đúng lúc này, Linh Lung Mộng lại nói: “Đá Thần Vẫn à, nghe quen quá nha.”
“Ngươi từng thấy ai bán ư?” Vương Vũ kinh ngạc thốt lên.
“Hình như ở chỗ ngươi đó…” Linh Lung Mộng đau đầu nhớ lại rồi nói.
“Chỗ ta á?” Vương Vũ nói với vẻ không thể tin nổi: “Sao ta không biết?”
Lúc này Vô Kỵ cũng nhớ ra, thốt lên: “Ngươi quên rồi à? Lúc đánh BOSS Rừng Rậm Lạc Dương có rơi ra mấy viên gì đó không phải là Đá Thần Vẫn đấy ư?”
“Há?” Vương Vũ nghe thế vội vàng lật tìm trong nhẫn không gian, chính xác, hai viên Đá Thần Vẫn đen thùi lùi đang nằm im lìm trong nhẫn không gian, nhẫn không gian không phải là túi để đồ, bởi vậy lúc nhận nhiệm vụ cũng không hiển thị sự tồn tại của Đá Thần Vẫn.
“Được lắm… đeo kính còn đi tìm kính… không ngờ thứ này lại ở trong tay ta, quá tốt rồi!” Nhìn thấy Đá Thần Vẫn, tâm trạng Vương Vũ hưng phấn như tìm thấy tờ 100 tệ trong túi áo khi đang giặt quần áo.
“Được, thế chúng ta cứ về trước, ngươi sửa xong vũ khí rồi chúng ta cùng lên đường.” Đạt Tới Đỉnh Cao còn tưởng rằng sẽ chậm trễ một ít thời gian vì chuyện vũ khí của Vương Vũ, nhìn thấy Vương Vũ đã thu thập đủ nguyên liệu, tâm trạng gã cũng rất vui.
Kinh nghiệm nhận được từ phụ bản ẩn vô cùng phong phú, lập tức khiến người tấn công chủ lực đến 90% trong phụ bản này là Vương Vũ nhảy thẳng lên cấp 45, ngay cả mấy người chết giữa đường cũng nhạn được một lượng lớn kinh nghiệm.
Trở về thành Dư Huy, Đạt Tới Đỉnh Cao lần lượt tặng thưởng cho những người khác của Toàn Chân Giáo.
“Ôi má, thuật Nham Tường ma pháp cao cấp hệ Thổ! Kiếm lời rồi!” Minh Đô vừa thay y phục Sử Thi xong nhìn thấy Đạt Tới Đỉnh Cao rút sách kỹ năng ra, thiếu chút nữa là nhảy lên.
Pháp sư ma pháp hệ Thổ là một trong những loại Pháp sư mạnh nhất toàn bộ các hệ, bất luận là về tấn công hay phòng ngự, đều là người đứng đầu, điều quan trọng hơn là, thuật Nham Tường có thể thay đổi địa hình, kỹ năng địa hình luôn có hiệu quả khống chế rất không tầm thường, đối với một người còn thiếu sót về mặt khống chế như Minh Đô mà nói, đây không nghi ngờ gì là hành động dệt hoa trên gấm.
“Người xem ta đây…” Xuân Tường búng tay một cái, triệu hồi ra một con sâu, bay xung quanh mọi người mấy vòng, lại búng tay một cái, con sâu nhỏ tiêu tán vào không trung.
“Hừ, trò lừa gạt trẻ con thì có thì ngầu đâu, người nhìn y phục của ta đi…” Ký Ngạo vừa định khoe khoang y phục mình vừa nhận được, Xuân Tường đã cười híp mắt nói: “Cùng chung thị giác mà.”
“Mẹ nó, ta muốn làm Pháp sư quá!”
“Ta là Thuật sĩ!”
“Muốn làm Thuật sĩ quá…” Ký Ngạo bắt đầu phiền não về nghề nghiệp Võ sư của mình.
Đạt Tới Đỉnh Cao không hổ là người chơi có tiền nhất, tiện tay lấy ra một món trang bị cũng đều là loại cực kỳ đắt tiền, nhưng nếu muốn so với lệnh bài chuyển nghề, đúng là vẫn còn kém xa.
Ngay lúc người nào người nấy đang hưng phấn khoe khoang thứ mình nhận được, đến lượt Doãn Lão Nhị, Doãn Lão Nhị lại không nói gì cả.
“Lão Nhị, lão Đạt đưa cho ngươi thứ gì thế? Lấy ra cho chúng ta xem với nào…” Mọi người tò mò hỏi Doãn Lão Nhị.
“Một quyển sách kỹ năng phòng ngự giảm sát thương, các ngươi thấy lão Ngưu đâu không?” Doãn Lão Nhị hỏi.
Dương Na đáp: “Hắn ta đi ngân hàng rồi, nói là muốn lấy nguyên liệu để sửa vũ khí.”