Trang 385# 2
Chương 771: Chopper 345
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Dao găm kia chính là thanh Phong Nha Chi Nhận cấp bậc Ám Kim, cũng là vũ khí có đẳng cấp cao nhất trong túi đồ của Vương Vũ hiện giờ, điều quan trọng hơn chính là, vũ khí này chỉ gia tăng cho các kỹ năng của Thích khách, đối với Vương Vũ mà nói nó chẳng khác gì một con dao găm cấp 1 nên vứt đi hắn cũng không tiếc.
Ngược lại Huyết Lang mới là người phải khóc, tên này còn đang nghĩ cách làm sao lấy lại con dao găm từ tay Vương Vũ nữa kìa, lần này thì hay rồi, Vương Vũ thẳng tay vứt nó đi làm vật tiêu hao…
Chuyện dùng vũ khí cực phẩm cấp Ám Kim để làm vật tiêu hao thế này, có lẽ cũng chỉ có đại thiếu gia nhà họ Vương mới có thể làm được.
Dù sao hiện tại trang bị Ám Kim vẫn được liệt vào dạng có thể gặp chứ không thể cầu, huống hồ còn là một món vũ khí, đã thế còn là vũ khí cực phẩm theo mùa được ưa chuộng nhất trong hệ nghề nghiệp Thích khách nữa chứ… Thanh Phong Nha Chi Nhận cấp 40 này nếu vứt vào thị trường ít hơn một vạn vàng cũng không mua được, nếu để bất kỳ người nào biết được Vương Vũ làm như thế, e rằng kẻ đó sẽ tức đến mức rụng răng.
Sau khi đặt con dao găm vào cột tế phẩm, Vương Vũ vừa định click vào nút đúc lại, bỗng nhiên phát hiện dưới cột tế phẩm lại xuất hiện hai ô trống.
Vương Vũ vươn tay click vào ô trống, ô trống hiển thị: Cột bản vẽ, Tiếng Thở Dài Của Võ Giả có thể biến thành vũ khí có nhiều hình thái chiến đấu khác nhau, sử dụng bản vẽ vũ khí để tăng thêm hình thái vũ khí.
“Còn được thế á?” Đọc xong lời giới thiệu của cột bản vẽ, Vương Vũ kích động hẳn lên.
Trước mắt Tiếng Thở Dài Của Võ Giả có thể thay đổi giữa bốn hình thái là kiếm, côn, găng tay và Càn Khôn đao, đối với đủ mọi loại quái trong Trọng Sinh mà nói, những hình thái này còn xa mới đáp ứng được yêu cầu của Vương Vũ về vũ khí.
Thường ngày Vương Vũ muốn dùng Trường Đoản Kiếm đều phải tự phối hợp, hơn nữa khung vũ khí dự phòng chỉ có một ô, có tính giới hạn rất lớn đối với Vương Vũ, vũ khí đúc lại còn có thể thêm hình thái vũ khí, đối với Vương Vũ mà nói đây là một chuyện rất bất ngờ nhưng cũng thật vui sướng.
Nhìn thấy lựa chọn này, Vương Vũ bỏ tất cả mọi thứ trên bàn thao tác xuống, sau đó quay đầu lại hỏi đám người đứng phía sau: “Ai có bản vẽ vũ khí không? Ta mua!”
Là một Chế tác sư, trong trường hợp bình thường sẽ không thiếu bản vẽ, hiện giờ Vương Vũ là thần tượng của họ, giờ vừa nghe Vương Vũ hô lên như thế, mọi người đã giơ tay ào ào: “Ta có, ta có…”
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Vương Vũ được yêu thích mà đâm ra lo sợ, hắn nói: “Đừng chen lấn xô đẩy, ta phải xem bản vẽ đã…”
“Ta có bản vẽ kiếm.” Người chơi đứng trên cùng nói.
Kiếm là một trong những vũ khí chủ lực trong thời đại kiếm và ma pháp, Chiến sĩ và Kỵ sĩ đều có thể dùng được, đến cả dao găm cũng có thể gọi là kiếm một tay, Chiến sĩ cũng là một trong những nghề nghiệp được ưa chuộng nhất ngoài Đạo tặc, bởi vậy nhu cầu về bản vẽ kiếm rất lớn, gần như trên người Chế tác sư nào cũng có mấy bản vẽ vũ khí là kiếm.
“Xin lỗi, thứ này ta không cần lắm…”
Vương Vũ lắc đầu, Tiếng Thở Dài Của Võ Giả đã có hình thái kiếm, cũng có hình thái Càn Khôn đao, vừa là đơn kiếm vừa là song kiếm, hắn không cần vũ khí hình kiếm nữa.
“Thế ngươi cần thứ gì? Ta xem xem có không.” Người chơi kia vô cùng nhiệt tình hỏi lại.
“Ừm…” Vương Vũ nghĩ ngợi rồi nói: “Là lạ một chút…”
“Trường thương? Quyền trượng?” Nói đến vũ khí lạ, hai loại vũ khí của Kỵ sĩ tuyệt đối là thứ không được ưa chuộng nhất, người chơi Kỵ sĩ thường ngày đều chơi kiếm và thuẫn, không mấy ai chơi trường thương và quyền trượng cả.
“Cái này ta cũng không cần…” Vương Vũ lau mồ hôi, trường thương hay quyền trượng đều có thể sử dụng hình thái côn để thay thế, không cần thiết phải lãng phí ô trống này.
Giờ phút này Vương Vũ mới phát hiện ra, bản thân hắn hoàn toàn không có nhu cầu gì với vũ khí được chế tạo một cách bình thường trong trò chơi, những thứ hắn cần ví dụ như Trường Đoản Kiếm thì lại hầu như không có trong đây…
Ngay lúc Vương Vũ đang cảm thấy buồn bực, người chơi vừa nhường chỗ cho Vương Vũ bỗng chỉ vào Simba rồi nói: “Ta nhớ Chế tác sư già kia từng đưa cho người chơi nào đó một đạo cụ, nghe nói là có thể tự mình thiết kế vũ khí.”
“... Có thể tự thiết kế vũ khí…”
Vừa nghe người chơi kia nói thế, một ánh sáng lóe lên trong đầu Vương Vũ, sau đó hắn móc ra một tấm da dê nhăn nheo dúm đó, hỏi dồn dập: “Thứ ngươi nói có phải là thứ này không?”
“Đúng, chính là cái này, bản vẽ da dê… Thì ra là ngươi à, ta nói mà thảo nào nhìn mặt ngươi quen thế.” Người chơi là Chế tác sư kia nhìn tấm bản vẽ da dê xong hưng phấn kêu lên.
Nghe người chơi này nói vậy Vương Vũ cũng nhớ ra, lần đầu tiên hắn tới tiệm chế tác có gặp một Chế tác sư trẻ tuổi… sau đó mấy lần giao nhiệm vụ Chế tác sư trẻ tuổi kia vẫn ở đây, tuy hai người không quen biết nhau nhưng cũng xem như đã chạm mặt, chỉ có điều sau đó một thời gian rất dài Vương Vũ vẫn không quay trở lại, hơn nữa trang bị của hai người cũng đã có thay đổi, nhất thời mới không nhớ ra.
“À… trùng hợp quá, không ngờ ngươi lại ở đây…” Vương Vũ cười nói.
Chế tác sư trẻ tuổi gãi đầu gãi tay nói: “Ta chưa từng rời đi mà.”
“... Chưa từng rời đi?” Vương Vũ nghe thế thì ngẩn ra, hỏi: “Ngươi tên là gì, ta kết bạn với ngươi.”
“Chopper 345”.
Vương Vũ kéo cột tìm kiếm ra, điền ID vào, quả nhiên Chế tác sư trẻ tuổi này giờ mới cấp 10.
Vương Vũ không khỏi thầm kinh ngạc, phải biết rằng lần đầu tiên Vương Vũ gặp Chế tác sư trẻ tuổi này là khi trò chơi vừa mở server chưa được mấy ngày, hiện giờ trò chơi đã mở server được mấy tháng rồi, cậu ta lại chưa hề rời khỏi đây, cũng không lên cấp, đây là nghị lực gì chứ.
“Ôi má, ngươi là…!!!” Nhìn thấy ID của Vương Vũ, Chopper kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng bịt miệng mình lại.
“Là ta… Hiện giờ ngươi là Chế tác sư cấp mấy rồi?” Vương Vũ hỏi Chopper.
Chopper đáp: “Trình độ thuần thục của Chế tác sư đã chạm tới tiêu chuẩn Cao Cấp từ rất lâu rồi, nhưng do cấp bậc của ta quá thấp, không thể qua nổi nhiệm vụ lên cấp của Chế tác sư… nên vẫn cứ kẹt ở đây.”
“Ai da…” Vương Vũ nghe thế kinh ngạc, từ cuộc bàn tán của người chơi lúc nãy Vương Vũ đã biết trước mắt chỉ có bốn Chế tác sư Cao Cấp, không có một ai là không phải được công hội lớn cung cấp nguyên liệu, thế mà tên nhóc Chopper này lại tự mình luyện được lên mức đó, mẹ nó, tên này nhất định là nhân tài.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ hỏi Chopper: “Ngươi có biết thiết kế vũ khí không?”
Có thể bám trụ với nghề Chế tác sư lâu như vậy mà còn chưa từ bỏ, không phải thực sự yêu nghề này thì tuyệt đối không làm được, tất nhiên thiết kế vũ khí cũng là một trong những theo đuổi của nghề Chế tác.
“Có!” Chopper gật gật đầu.
“Chúng ta thương lượng đi.” Vương Vũ nói: “Ngươi thiết kế cho ta hai loại vũ khí, ta nhờ người mang ngươi đi làm nhiệm vụ lên cấp, thế nào?”
Trang bị trên thị trường hiện nay chủ yếu vẫn bắt nguồn từ phụ bản, tác dụng của Chế tác sư chưa được phát huy quá lớn, người bình thường không có được kênh mua bán như Mục Tử Tiên, tiền họ kiếm được chủ yếu tới từ việc gắn vật phẩm vào trang bị cho người khác hoặc mang thành phẩm tới bán cho phòng làm việc, nhưng do ngày thường thuê quầy hàng và mua nguyên liệu, bản vẽ cũng đã ngốn một khoản lớn, cho nên thu nhập cũng không cao, không có tiền để làm nhiệm vụ lên cấp cũng là rất bình thường.
Nhìn trang bị cả người Chopper chắc đều là do cậu ta tự làm, Chế tác sư không có công hội giúp đỡ mà giờ còn chưa đói chết, cũng xem như là có bản lĩnh lắm rồi, Vương Vũ làm thế cũng phải là chuyện một phút bồng bột.
“Thật ư? Quá tốt rồi!” Chopper vui mừng khôn xiết nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ta là được tự tay thiết kế vũ khí một lần.”
Nhìn thấy Chopper vui vẻ như vậy nhưng không phải vì có thể lên cấp thành Chế tác sư Cao Cấp, mà là vì có thể làm ra một món vũ khí nguyên bản, Vương Vũ cũng thấy hơi cảm động, mẹ nó, đây mới là tinh thần Chế tác sư nên có chứ.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ tiện tay nhét cho Chopper bản vẽ da dê.
Chopper nhận lấy bản vẽ, kích động vuốt ve tấm bản vẽ rồi hỏi Vương Vũ: “Ngưu thần thích loại hình vũ khí nào?”
“Loại hình à…” Vương Vũ sờ sờ cằm nói: “Cứ làm một bộ Trường Đoản Kiếm trước đi.”