Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 770 - Chương 772: Sự Ra Đời Của Điều Thần Kỳ

Trang 386# 1

 

 

 

Chương 772: Sự ra đời của điều thần kỳ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Trường Đoản Kiếm? Không biết thứ Ngưu thần đang nói đến có phải là kiếm so le hay không, không ngờ ngươi còn biết dùng vũ khí khó như vậy.” Chopper kinh ngạc thốt lên.

“Ngươi cũng biết kiếm so le?” Vương Vũ còn kinh ngạc hơn cả Chopper, xã hội bây giờ người am hiểu về vũ khí cũng không nhiều hơn người am hiểu về võ công là mấy… Cho dù có là người học võ công thì cũng không thể hiểu biết nhiều về những loại vũ khí ít được ưa chuộng như vậy.

Chopper nói: “Ông nội của ta nói cho ta biết.”

“Hả? Ông nội ngươi biết võ công ư?” Vương Vũ tò mò hỏi, tuy hiện tại giới võ học chỉ có tứ đại thế gia là còn theo kịp dòng chảy của thời đại, nhưng vẫn có một số gia tộc võ thuật từ thời xa xưa còn truyền lại cho con cháu của họ.

“Những người như chúng ta làm sao mà hiểu được mấy thứ này, trước kia ông nội ta từng làm binh khí cho người khác, có điều truyền đến đời cha ta thì chỉ còn có thể làm công cụ cày bừa cho người ta mà thôi, hiện giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, đến cả công cụ cày bừa ta cũng không làm nổi nữa rồi, chỉ đành chơi cho đã nghiền trong game này.” Chopper cười khổ nói, ánh mắt cậu ta đầy vẻ tiếc nuối.

“Hzaii…” Vương Vũ đồng cảm vỗ nhẹ lên vai Chopper, nỗi bi ai của việc đứt đoạn kế thừa này Vương Vũ thấu hiểu hơn bất kỳ ai khác, bởi vì võ công đâu có khác gì? Những năm gần đây nhà nước cũng đã rất cố gắng bồi dưỡng nhân tài để kế thừa tài hoa và nghệ thuật mà các bậc tiền bối đã để lại, nhưng thời đại đang phát triển, có một số thứ không cần thiết chung quy vẫn sẽ bị đào thải...

Bị đào thải là sẽ không có người kế thừa, nhiều năm sau khi người ta nhớ đến những thứ này, đến lúc ấy thì chúng đã biến mất hoặc bị nước nào đó cuỗm mất rồi… Đây không phải là nỗi bi ai thì là gì…

Võ học thế gia và rèn đúc thế gia về cơ bản có liên quan mật thiết với nhau, võ học còn đã trở thành truyền thuyết, huống chi là binh khí, môi hở răng lạnh mà…

Kết thúc cuộc tám chuyện, Chopper khẽ nheo mắt lại, cậu ta móc ra một chiếc bút lông, sau đó phác thảo lên bản vẽ da dê một cách rất nghiêm túc.

Không hổ là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, người bình thường chắc còn không biết kiếm so le là cái gì đâu, vậy mà Chopper lại hạ bút như thần, chẳng bao lâu sau đã phác họa ra được một bộ Trường Đoản Kiếm.

Trường kiếm hơi mỏng, phần hộ thủ không quá dài mà hơi cong vào bên trong, thích hợp để móc lấy binh khí…

Đoản kiếm giống như một chiếc xiên, trên vòng khóa ở phần cuối cùng của chuôi kiếm có thêm một vòng tròn, thuận tiện cho việc phối hợp với trường kiếm khi nhảy, chém…

Nhìn bản vẽ mà Chopper phác họa ra, Vương Vũ cảm thấy kích động không thôi, không sai, đây mới chính là kiếm so le thực sự, nhìn thuận mắt hơn cái bản hàng giả hắn tự phối không biết bao nhiêu lần.

Ngay sau đó Chopper cũng phác thảo xong bản vẽ lập thể, Vương Vũ nhìn vòng khóa của hai thanh kiếm mà thầm kinh ngạc.

Vòng khóa mà Chopper thiết kế không giống với vòng khóa hình tròn thông thường, chiếc vòng khóa này có hình hoa mai, hơi cong vào bên trong, không chỉ đẹp mà còn thích hợp cho việc móc, treo, thiết kế vô cùng tinh xảo.

“Ta thích bông hoa mai này!” Vương Vũ nhìn vào bản vẽ rồi nói với Chopper.

“Ha ha, ta tự nghĩ ra đó.” Chopper cười cười, cậu ta đưa bản vẽ cho Vương Vũ, sau đó hỏi hắn: “Ngươi còn cần thêm thứ gì không?”

“Ngươi vẽ tiếp một tấm thuẫn đi.” Vương Vũ nhận lấy bản vẽ rồi hưng phấn nói.

Cấp bậc của BOSS càng ngày càng cao, ma pháp có tính phạm vi cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều, Né Tránh của Vương Vũ đã có chút lấy trứng chọi đá, bởi vậy hắn cần một tấm thuẫn để bảo vệ cơ thể.

“Ừm.” Chopper gật gật đầu, cậu ta lại mở bản vẽ ra, chẳng bao lâu sau một tấm thuẫn tiếp tục ra đời.

Tấm thuẫn mà Chopper thiết kế không hề giống loại thuẫn tháp cao gần hai mét như loại mà các Chiến sĩ hay dùng, mà là thuẫn hình tròn có đường kính chưa tới một mét, thiết kế tinh xảo vô cùng phù hợp với nghề nghiệp Nhanh Nhẹn cao như Võ sư, hơn nữa bao bọc xung quanh tấm thuẫn là một vòng lưỡi dao sắc bén, không chỉ có thể phòng ngự mà còn có thể dùng để tấn công, cực kỳ hiệu quả.

“Không tồi không tồi!”

Vương Vũ nhận lấy bản vẽ tấm thuẫn, hắn cười tươi đến nỗi mắt híp lại thành một đường kẻ, nói thật, từ lúc chơi game tới bây giờ, Vương Vũ chưa từng thấy một thiết kế vũ khí nào lại mang cho hắn cảm giác thân thiết đến vậy.

Vương Vũ bỏ hết nguyên liệu và tế phẩm vào cột thao tác, sau đó lại bỏ thêm hai bản vẽ vào, hắn nghĩ ngợi một lát rồi đeo danh hiệu Thần chế tác lên, cuối cùng mới ấn phím đúc lại.

“Mời điền tên người đúc hoặc ghi chú!” Khi cấp bậc của vũ khí được đúc lại vượt qua cấp Hoàng Kim, người chơi sẽ được điền tên người đúc hoặc để lại một câu nói làm kỷ niệm, xem ra cấp bậc của vũ khí mà Vương Vũ đang đúc tuyệt đối không thấp hơn Hoàng Kim.

“Chopper 345, Thiết Ngưu.” Vương Vũ tiện tay nhập tên hai người vào.

Cột thao tác bắt đầu quy trình đúc vũ khí, do nguyên liệu và bản vẽ Vương Vũ bỏ vào quá quý giá, thời gian cấu thành của hệ thống kéo dài gần ba mươi giây.

Ba mươi giây qua đi, một ánh sáng màu tím phát ra từ bàn thao tác của Vương Vũ.

Cùng lúc đó, hệ thống thông báo: Người chơi “Chopper 345, Thiết Ngưu” cùng nhau rèn ra thần khí cấp Sử Thi “Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia”, tên của họ sẽ được ghi vào sử sách.

Thông báo phát ra liên tục ba lần trên đỉnh đầu mọi người, không chỉ riêng đám người đang đứng trước mặt Vương Vũ, đến cả đám người chơi ở khu vực khác cũng ngẩn cả ra.

“Ôi má, vũ khí cấp Sử Thi? Còn là rèn được? Không phải có người nói vũ khí cao nhất mà người chơi rèn được chỉ là Ám Kim thôi ư?”

Đúng là vũ khí cao nhất mà người chơi rèn được chỉ là Ám Kim, nhưng Vương Vũ đúc lại từ bản vẽ dựa trên vũ khí sẵn có, nói là rèn cũng không quá.

“Thiết Ngưu thì ta biết, nhưng Chopper 345 thì là ai? Trong bốn Chế tác sư cao cấp có người này không?” Cũng có người chú ý tới Chopper sau tên Vương Vũ.

“Không biết nữa… chưa nghe nói tới bao giờ.”

Ngay lúc tất cả mọi người đều buồn bực không hiểu Chopper là thần thánh phương nào, Chopper đã kích động túm chặt lấy tay áo Vương Vũ nói: “Ngưu thần, ngươi thêm tên của ta vào ư?”

Vương Vũ đáp: “Vũ khí là do ngươi thiết kế mà, đương nhiên phải viết tên của ngươi rồi, ta chỉ là người thu thập một ít nguyên liệu mà thôi…”

“Ta… ta không biết phải cảm ơn ngươi thế nào…” Chopper siết chặt hai tay, khóe mắt nhòe lệ, cậu ta không biết mình nên nói gì nữa.

Đối với Vương Vũ mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện điền thêm vài chữ, nhưng đối với một người chơi nghề nghiệp sinh hoạt, hành động này của Vương Vũ có một ý nghĩa không thể miêu tả được…

Chopper rèn vũ khí ở đây ngày này qua ngày khác, cậu ta thấu hiểu sự gian khổ của nghề nghiệp này, là một Chế tác sư chuyên nghiệp, cậu ta không có thời gian kinh doanh, tiền cũng bị phòng làm việc kiếm đi mất, ngoại trừ tiêu hao hằng ngày ra cũng không còn giá trị thặng dư nào nữa, người chơi nghề nghiệp sinh hoạt đều muốn kiếm tiền, nhưng nhiều ngày như vậy rồi đừng nói là kiếm tiền, đến cả tiền nạp thẻ cũng là do cậu ta tự móc ra trả…

Nhưng mọi thứ đã thay đổi ngay lúc vừa rồi, chuyện mà Vương Vũ cho rằng là nhỏ bé đã biến Chopper trở thành một trong những người rèn ra vũ khí Sử Thi đầu tiên, sau này bốn Chế tác sư lớn kia sẽ không ngẩng đầu lên nổi trước mặt Chopper, còn sợ không kiếm được tiền?

Đối với một người có tài nhưng không gặp thời, giá trị của việc được công nhận vượt xa đồng tiền… Từ đó có thể thấy sự công nhận mang tới tiền bạc này của Vương Vũ có một ý nghĩa rất lớn đối với Chopper.

Vương Vũ cười nói: “Cảm ơn cái gì, đây là thứ ngươi nên nhận được, cho dù không có ta thì cũng thế thôi, đợi lát nữa ngươi tới quán rượu Hán Tư tìm một người tên là Vô Kỵ, cứ nói là ta bảo ngươi tìm hắn, hắn sẽ đưa ngươi đi làm nhiệm vụ lên cấp, ta đã thông báo trước cho hắn rồi.”

“Ừm… ừm.” Chopper kinh ngạc gật gật đầu: “Vô Kỵ? Chẳng lẽ là Vô Kỵ kia?”

Vương Vũ chảy mồ hôi: “Ngươi đừng sợ, họ cũng không xấu xa như trong truyền thuyết… chỉ là hơi khốn nạn một chút thôi…”

“...” Chopper câm nín, lát sau cậu ta mới nói tiếp: “Ta hiểu rồi, có điều ta có thể chiêm ngưỡng thanh vũ khí vừa được đúc ra không?”

“Đương nhiên là được.” Vương Vũ không hề e ngại thiết lập thuộc tính vũ khí trên bàn thao tác thành công khai.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment