Trang 387# 1
Chương 774: Người hòa giải
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Chúng ta đi thôi!” Thấy đám người Toàn Chân Giáo hoàn toàn ngó lơ mình rồi, một lòng hướng về Chopper, Vương Vũ bèn đi tới trước mặt Đạt Tới Đỉnh Cao nói.
Mới ban đầu Vương Vũ còn lo lắng những tên này sẽ bắt nạt Chopper, hiện giờ xem ra, đúng là Vương Vũ đã lo lắng quá thừa, mấy tên này chỉ thiếu bước tôn Chopper lên làm cha ấy thôi, nào dám bắt nạt cậu ta…
Chào hỏi vài câu với đám người Toàn Chân Giáo xong, Vương Vũ và Đạt Tới Đỉnh Cao cùng rời khỏi quán rượu.
Do thành Vân Sơn thuộc trận doanh Hắc Ám nên thành Dư Huy không có phi thuyền bay thẳng, cần phải bay tới Vùng Đất Lưu Đày ở gần thành Tội Ác, sau đó lại đi bộ qua.
Hơn một giờ đồng hồ sau, cuối cùng phi thuyền cũng đáp xuống thành Tội Ác.
Do thành Tội Ác không có chính phủ cũng không có vệ binh, bởi vậy nơi này thuộc vùng đất muốn làm gì thì làm, người chơi tên đỏ có mặt ở khắp nơi, hơn nữa lại là chiến trường tiền tuyến, đám người chơi không có thành chính để cống hiến, toàn bộ đều kiếm cơm nhờ vào quân công trong quân đội, bởi vậy đoàn thể nhỏ phân tán khắp nơi, đoàn lính đánh thuê đi đâu cũng thấy, đánh nhau ẩu đả, vào nhà cướp của càng là chuyện thường ngày ở huyện.
Nhìn ai không vừa mắt là xông lên cho một dao, đó là tố chất cơ bản, thấy ai có đồ gì hay hay là xộc tới cướp, đây là hành vi đúng mực.
Người tốt không sống nổi, người xấu càng ngày càng xấu.
Dần dần danh tiếng xấu xa của thành Tội Ác vang xa, trở thành thành chính hỗn loạn nhất trong game Trọng Sinh, nhưng cũng vì thế mà nó trở thành một điểm đặc sắc của trò chơi này.
Nhìn chung từ cổ chí kim, có thể cải tạo người chơi thành cái dạng ấy, Trọng Sinh vẫn là trò chơi đầu tiên, chính vì vậy công ty game cũng đã suy xét tới việc làm một file tư liệu về đại chiến trận doanh để hủy diệt thành chính này… Sau cùng lại bị người chơi phản đối quyết liệt mà phải từ bỏ.
Xuống khỏi phi thuyền bước vào thành, hai người Vương Vũ đã bị người khác nhìn chằm chằm.
Việc này cũng rất bình thường, Đạt Tới Đỉnh Cao mặc trang bị cực phẩm cả người, Vương Vũ cũng thua kém gã, hàng thấp kém và hàng quý hiếm có một sự chênh lệch rất lớn trong game Trọng Sinh, cho dù không cố ý mở hiệu ứng phát sáng thì những tên tội phạm ở thành Tội Ác cũng có kinh nghiệm rất chuẩn, chỉ nhìn một cái là chúng có thể nhận ra được chênh lệch.
Đạt Tới Đỉnh Cao cũng muốn khiêm tốn, nhưng gã càng sợ chết hơn, do đó vũ trang trang bị tới tận răng, chỉ sợ bị người ta thọc một đao là chết, Vương Vũ còn khoa trương hơn, cảm giác mới mẻ từ vũ khí vừa rèn còn chưa biến mất, tất nhiên là không chịu cởi ra, ánh sáng màu tím cứ thế lóe sáng trên hai tay.
Hai người dám giễu võ dương oai như thế ở thành Tội Ác, không bị người ta nhìn chằm chằm mới là lạ.
Đi chưa được mấy buớc, Vương Vũ đã nói với Đạt Tới Đỉnh Cao: “Thôi ngươi sử dụng Tiềm Hành đi, đằng sau có người đang đi theo chúng ta rồi.”
“Hả? Bị nhắm trúng rồi ư? Có nhiều người không?”
“Ba bốn tên thì phải, đều là Thích khách…” Vương Vũ nói: “Chắc là lưu manh ở đây, quá nửa là muốn cướp bóc.”
Vương Vũ đã từng tới thành Tội Ác, biết cách sinh sống của cư dân nơi đây chỉ thích hợp với cái loại người khốn kiếp như Minh Đô tồn tại.
Không cần biết kẻ đang đi theo phía sau là ai, với tính cách của Đạt Tới Đỉnh Cao gã đều sẽ không muốn dây vào, vừa nghe Vương Vũ nói thế, Đạt Tới Đỉnh Cao không hề do dự sử dụng Tiềm Hành trốn đi.
Nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Vương Vũ cũng tắt hiệu ứng phát sáng ở vũ khí đi.
Chẳng bao lâu sau, hai người Vương Vũ và Đạt Tới Đỉnh Cao đã ra khỏi thành, xuyên qua chiến trường đi về phía thành Vân Sơn, nhưng người đi trên đường không những không ít đi mà còn càng ngày càng nhiều hơn.
“Ý? Không đúng lắm, sao càng ngày càng nhiều người thế này? Hiện giờ cũng sắp được hai mươi người rồi.” Đúng lúc này, Vương Vũ cau mày nói.
Nơi đây là thành Tội Ác đó, nếu thực sự muốn cướp bóc thì nên ra tay từ lâu rồi mới phải, sao lại càng ngày càng nhiều hơn? Sợ không biết chia của như thế nào à?
“Không phải là Thiên Sát Minh chứ?” Đạt Tới Đỉnh Cao nghe thế sắc mặt tái nhợt, hỏi cẩn thận từng li từng tí một.
Thiên Sát Minh chính là công hội mà Đạt Tới Đỉnh Cao đã đắc tội, cũng được xem là một công hội lâu đời trong đám dân chơi game online, nghe nói còn lâu hơn Tam Sát Trang một chút, căn cơ rất ổn định.
Thành Tội Ác là con đường Đạt Tới Đỉnh Cao bắt buộc phải đi ngang qua nếu muốn tới thành Vân Sơn, sắp xếp một vài người chặn họ lại ở đây cũng là hợp tình hợp lý.
“Chính là cái công hội đang truy sát ngươi phải không?” Vương Vũ hỏi.
“Đúng vậy!” Đạt Tới Đỉnh Cao nói: “Hiện giờ chúng còn chưa ra tay, xem chừng là sợ ngươi là địa đầu xà ở đây… đi hết con đường này là tới địa phận của thành Vân Sơn rồi, ngươi phải cẩn thận đó.”
Tục ngữ có câu cường long không áp được địa đầu xà, tuy thành Tội Ác phân tán thành nhiều thế lực, nhưng chúng đều là một đám độc ác thâm hiểm, cái khác không nói, chỉ riêng kỹ thuật PK đã cao hơn những người chơi ở thành chính khác một cấp bậc, nếu thực sự chọc vào đám lưu manh thổ phỉ này, công hội lớn như Thiên Sát Minh cũng phải chịu thiệt một phen.
Chẳng qua Thiên Sát Minh chỉ muốn chặn đường một mình Đạt Tới Đỉnh Cao, không cần thiết phải tai bay vạ gió như vậy.
“Không vấn đề gì, cho dù là tới nơi hoang vắng thì mấy tên này cũng không phải là đối thủ của ta.” Vương Vũ nắm chặt hai tay, vô cùng tự tin nói.
Nghe Vương Vũ nói vậy, Đạt Tới Đỉnh Cao lại cảm thấy xấu hổ… Đối mặt với Vương Vũ, Đạt Tới Đỉnh Cao thường sẽ có cảm giác bất lực y hệt Vô Kỵ.
Quả nhiên y như lời Đạt Tới Đỉnh Cao suy đoán, hai người vừa xuyên qua chiến trường, rời khỏi phạm vi của thành Tội Ác, đám người chơi đi theo phía sau đã lập tức lộ nguyên hình, mười mấy người chơi cận chiến xông lên vây hai người họ lại, bao vây Vương Vũ và Đạt Tới Đỉnh Cao chặt kín.
Vương Vũ không thể không dừng chân.
“Vị huynh đệ này ngươi đừng sợ hãi, chúng ta không tìm ngươi, chúng ta tìm Đạt Tới Đỉnh Cao, chắc hẳn ngươi biết hắn đang ở đâu.”
Đúng lúc này, một Kỵ sĩ bước ra nói với Vương Vũ.
Đạt Tới Đỉnh Cao đang đứng ở ngay bên cạnh Vương Vũ, chỉ có điều là gã dùng Tiềm Hành mà thôi, người khác không nhìn thấy được.
“Ồ, ngươi là ai?” Vương Vũ nhìn Kỵ sĩ kia rồi hỏi.
“Ta tên Thác Bạt Uyên, ngươi có thể gọi ta là Uyên thiếu!” Kỵ Sĩ nói với vẻ cực kỳ tự luyến.
Vương Vũ nghe thế bèn bật cười: “Cây lau nhà? Ít oan? Sao đặt tên gì mà giống nói đùa vậy?”
*Phát âm từ Thác Bạt (tà bá) gần giống từ cây lau nhà (tuōbǎ), Uyên thiếu (yuān shǎo) gần giống từ ít oan (yuān shǎo).
“...” Sắc mặt Thác Bạt Uyên trầm xuống, hắn ta nói: “Không ai nói đùa với ngươi hết, mọi người đều là hàng xóm, ta không muốn tranh chấp với đám người thành Tội Ác các người, mau nói cho ta biết Đạt Tới Đỉnh Cao đang ở đâu.”
“Ở đây này!” Vương Vũ tiện tay túm một cái, lôi Đạt Tới Đỉnh Cao ra ngoài.
Đạt Tới Đỉnh Cao bị Vương Vũ lôi ra còn nguyên sắc mặt không thể tưởng tượng nổi, gã kinh ngạc nhìn Vương Vũ thốt lên: “Ôi má, ngươi làm gì vậy?”
Vương Vũ nói: “Ta thấy hắn cũng rất thành khẩn, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện bình tĩnh một phen, để họ chủ động từ bỏ, bằng không thì cho dù chúng ta có về được thành cũng không thể giao nhiệm vụ được.
Sự lo lắng của Vương Vũ cũng không phải là không có lý, dẫu sao Thiên Sát Minh cũng là một công hội lớn, người chơi của công hội chưa tới mười ngàn thì cũng phải được mấy nghìn, lúc này người ta đã biết Đạt Tới Đỉnh Cao đang quay về thành chính, còn vây xung quanh NPC giao nhiệm vụ nữa, Vương Vũ có trâu bò đến mấy cũng không thể an toàn rút khỏi sự vây công của mấy nghìn người, huống hồ lại còn phải mang theo một trói buộc là Đạt Tới Đỉnh Cao, bởi vậy có thể ngồi xuống thương lượng là tốt nhất, Vương Vũ tình nguyện làm một người hòa giải.
“Ngươi thấy sao?” Vương Vũ quay đầu hỏi Thác Bạt Uyên.
“Ta thương lượng con em gái ngươi…” Thác Bạt Uyên nhìn thấy Đạt Tới Đỉnh Cao đã tức giận lắm rồi, lại thấy Vương Vũ giả vờ giả vịt vậy càng điên tiết hơn, hắn ta buột miệng chửi bậy một câu.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên Vương Vũ vung tay phải lên, một nắm đấm đập thẳng vào mặt Chiến sĩ khiên thuẫn đang định xông lên tấn công Đạt Tới Đỉnh Cao, Chiến sĩ khiên thuẫn lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, câu chửi bậy của Thác Bạt Uyên bị khựng lại đột ngột.
“Em gái ngươi có khỏe không?” Thác Bạt Uyên vội vàng sửa miệng.
“Ta không có em gái, ngươi thấy chúng ta có thể thương lượng được không?” Vương Vũ bình thản hỏi lại.