Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 775: Pháo Đài Phi Thiên

Trang 387# 2

 

 

 

Chương 775: Pháo đài Phi Thiên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Chuyện này… có thương lượng được hay không ta cũng không quyết định được…” Thác Bạt Uyên không phủ nhận cũng không đồng ý, mà trả lời một cách rất khó xử.

Phải biết rằng nhiệm vụ chuyển chức của nghề nghiệp anh hùng trong trò chơi không phải là chuyện nhỏ, Thác Bạt Uyên chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng, tất nhiên không thể quyết định được.

Nếu phủ nhận thì hắn ta lại càng không dám, Vương Vũ chỉ cần vung một đấm đã giết được một Chiến sĩ trong nháy mắt, để bắt được tên Thích khách Đạt Tới Đỉnh Cao này, người Thiên Sát Minh phái tới đều là nghề nghiệp cận chiến không bị Thích khách khắc chế, ở cự ly gần như vậy, không ai dám ra tay với tên hung hãn này.

Vương Vũ nói: “Ta cũng không bảo ngươi quyết định, dẫn ta tới gặp lão đại của các ngươi, ta thương lượng với hắn.”

“Đi gặp lão đại của chúng ta?” Cả đám Thiên Sát Minh vừa nghe Vương Vũ nói thế đã ngẩn người ra, sau đó bắt đầu xao động cả lên.

Hắn ta muốn cầm đao đi solo ư? Tên tiểu tử này rõ ràng không phải là xem thường đám người bên mình, mà là xem thường cả Thiên Sát Minh… Mẹ nó, quá kiêu ngạo.

Ngay lúc Thác Bạt Uyên không biết nên trả lời như thế nào, Vương Vũ lại tiện tay túm được một tên Thích khách đang định tập kích phía sau lưng hắn, quăng xuống mặt đất, nhấc chân giẫm mạnh, sau đó nói với Thác Bạt Uyên: “Sao thế? Có khó khăn gì à?”

Nhìn Thích khách nằm trên mặt đất, cả đám Thiên Sát Minh đều đứng hình.

Có thể giết chết Tanker trong nháy mắt, tiện tay là tóm được Thích khách, rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào, người ta đều nói thành Tội Ác có nhiều cao thủ, nhưng chẳng lẽ lại cao đến mức độ này?

“Không, không có, ta lập tức thông báo với lão đại của ta.” Thác Bạt Uyên nói với vẻ hoảng loạn, hắn ta vội vàng kéo cột bạn tốt ra, tìm đến lão đại của Thiên Sát Minh - Sa Trường Điểm Binh, gửi một câu “Lão đại, ngươi có online không?”.

Đạt Tới Đỉnh Cao nhìn cả đám Thiên Sát Minh không dám hó hé gì, gã muốn Sparta lắm rồi, cũng cực kỳ ấn tượng với thực lực mạnh mẽ của Vương Vũ.

Trước đây ở trong lòng Đạt Tới Đỉnh Cao, chỉ có người biết động não mới là người mạnh nhất, nhưng hôm nay Đạt Tới Đỉnh Cao mới hiểu ra, người có IQ cao cùng lắm chỉ có thể đối phó với kẻ địch, còn người có thực lực mạnh, có thể trực tiếp khiến người ta không dám làm kẻ địch của mình… khiến người khác không chiến mà bại mới là cảnh giới cao nhất…



Lão đại của Thiên Sát Minh - Sa Trường Điểm Binh cũng là một nhân vật truyền kỳ trong giới game online, nghe nói người này có xuất thân là quân nhân, thực lực phi phàm, không hề e ngại người khác, chính khí ngút ngàn, hình tượng bá khí thu hút vô số fan hâm mộ, từng được rất nhiều công ty game online mời làm người đại diện.

Còn thành viên chủ chốt của Thiên Sát Minh cũng đều là quân nhân xuất ngũ, ai nấy đều có thực lực phi phàm, chiến đội vừa debut đã giành được quán quân giải đấu chuyên nghiệp thế giới ba mùa liên tục, Sa Trường Điểm Binh càng là tuyển thủ chuyên nghiệp từng giành được danh hiệu “vận động viên e-sports có giá trị nhất.”

Nghe nói ở thời điểm Thiên Sát Minh mạnh nhất, đến cả công hội được mệnh danh là đứng đầu như Tam Sát Trang cũng phải né tránh mũi nhọn này.

Nhưng lúc ấy e-sports vẫn chủ yếu là game online bàn phím, tuyển thủ đều là những người trẻ tuổi, những người như Sa Trường Điểm Binh đều đã ở vào điểm cuối của thanh xuân dành cho giới game online rồi, thiếu hụt sức mạnh ở thế hệ mới khiến Thiên Sát Minh giờ đây trở thành một công hội không có người kế thừa đủ tư cách.

Sau những năm tháng nổi tiếng, vài năm gần đây Thiên Sát Minh đã xuống dốc không phanh, rơi vào tình trạng đến vòng đấu loại của giải đấu chuyên nghiệp cũng không qua nổi, tuy là công hội lâu năm, nhưng lại không có uy phong của một công hội lâu năm nên có, đến nay những người vẫn còn chơi trong Thiên Sát Minh, nếu không phải là một đám người già thì cũng là một đám fan cuồng… Nói sao nhỉ, sức thu hút vẫn rất mạnh… cũng có thể xem là văn hóa công hội.

Có điều sự xuất hiện của Trọng Sinh có thể xem như đã cho Thiên Sát Minh một con đường sống, tuy rằng thao tác tay của đám người chơi già kia đều đã thoái hóa cả, nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe khoắn, lại có xuất thân là quân nhân, trò chơi vừa mở server là lại trở về thế hô mưa gọi gió, rất có tiềm năng đông sơn tái khởi.

Sa Trường Điểm Binh hiện đang dẫn đội đi đánh phụ bản, nhìn thấy tin nhắn của Thác Bạt Uyên bèn cau mày trả lời: “Lau Nhà, ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, sau này có chuyện gì thì nói thẳng, không cần phải hỏi ta có online hay không! Đã lấy được lệnh bài chưa?”

“Chuyện này…” Thác Bạt Uyên hơi sợ khí thế của Sa Trường Điểm Binh, vừa nghe Sa Trường Điểm Binh hỏi như thế hắn ta không khỏi ấp a ấp úng.

“Trả lời ta, có hay là chưa!” Sa Trường Điểm Binh đã xuất ngũ nhiều năm như vậy rồi, nhưng phong cách vẫn còn rất đậm chất quân nhân.

“Ta chưa lấy được!” Thác Bạt Uyên trả lời.

“Thế người tìm ta làm gì?”

Thác Bạt Uyên đáp: “Có một người muốn che chở Đạt Tới Đỉnh Cao.”

“Giết là được! Còn cần ta dạy ngươi?” Sa Trường Điểm Binh hơi mất kiên nhẫn, mối thù giữa Đạt Tới Đỉnh Cao và Thiên Sát Minh không phải chuyện nhỏ, tuy rằng Thiên Sát Minh đã tụt lại rất nhiều, nhưng cũng không phải ai thích nắn thì nắn.

“Hắn là một cao thủ, cái loại cao vô cùng ấy, chúng ta không ngăn được hắn, hắn nói muốn tìm ngươi thương lượng, hiện giờ đang tới pháo đài Phi Thiên rồi.”

“Ồ, thế thì đợi ta ở pháo đài Phi Thiên.” Sa Trường Điểm Binh trả lời một câu đơn giản rồi không thấy nói gì nữa.

“Lão đại của chúng ta nói là các ngươi đợi hắn ở pháo đài phía trước.” Thác Bạt Uyên chỉ vào trạm kiểm sát phân cách giữa hai trận doanh không xa, nói với Vương Vũ.

“Đừng đi, đó là trụ sở của Thiên Sát Minh bọn chúng, chúng không có ý tốt đâu.” Không đợi Vương Vũ trả lời, Đạt Tới Đỉnh Cao đã cướp nói trước.

Thác Bạt Uyên cười lạnh: “Hừ, tên khốn Đạt Tới Đỉnh Cao, ở đây có ai không biết cách làm người của Thiên Sát Minh chúng ta? Ngươi tưởng rằng ai cũng là tiểu nhân bỉ ổi giống ngươi à?”

“...” Đạt Tới Đỉnh Cao nghe thế sắc mặt đỏ bừng lên nhưng cũng không phản bác, xem ra danh vọng của Thiên Sát Minh đúng là không kém.

Vương Vũ cười cười rồi nói: “Ngươi cứ Tiềm Hành đi vào thành đợi đi, ta đi một chuyến với họ, đừng lo lắng, cho dù không thương lượng được thì ta cũng có cách để ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”

Đạt Tới Đỉnh Cao nói: “Thế chúng ta thực hiện luôn cách thứ hai không được ư? Cần gì phải lắm lời với lũ người này.”

Vương Vũ gãi gãi đầu trả lời: “Một mình ta đối phó với nhiều người của họ như thế, chung quy cũng hơi phiền phức.”

“...”

Đạt Tới Đỉnh Cao nghe xong phương án thứ hai của Vương Vũ nhất thời câm nín nhìn trời.

Mẹ nó, đòn sát thủ cuối cùng của tên này hóa ra lại là xông thẳng vào… Quả nhiên biện pháp này khiến người ta không tài nào tán thành cho nổi.

“Thôi được rồi, ta đi trước đây, ngươi cẩn thận chút.” Nói xong, Đạt Tới Đỉnh Cao sử dụng Tiềm Hành đi về phía thành Vân Sơn.

Có Vương Vũ ở đây, người của Thiên Sát Minh cũng không dám hó hé tay chân gì, thấy Đạt Tới Đỉnh Cao lại biến mất cũng không còn cách nào khác, có điều bọn họ không lo lắng mấy, nơi giao nhiệm vụ đã được bảo vệ kỹ càng, chỉ dựa vào thực lực của Đạt Tới Đỉnh Cao thì không thể nào đột phá tuyến phòng ngự được.

Sau khi Đạt Tới Đỉnh Cao đi, Vương Vũ đi theo Thác Bạt Uyên tới trụ sở pháo đài Phi Thiên của công hội Thiên Sát Minh.

Ý nghĩa địa lý của pháo đài Phi Thiên trong bối cảnh trò chơi cũng giống như thành Nham Bảo, là trạm kiểm soát quan trọng phân cách giữa hai trận doanh, chỉ có điều thành Nham Bảo thuộc về trận doanh Quang Minh, còn pháo đài Phi Thiên lại thuộc về trận doanh Hắc Ám, hơn nữa pháo đài Phi Thiên cũng không có tường đồng vách sắt như thành Nham Bảo.

Pháo đài Phi Thiên chính là một trạm kiểm soát vô cùng bình thường, đứng sừng sững bên lề chiến trường, Vương Vũ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, phía không xa chính là trận doanh tiền tuyến của trận doanh Hắc Ám, đi xa hơn nữa là chiến trường, khí thế sát phạt mạnh hơn thành Nham Bảo không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cả pháo đài nằm ở phía sau quân doanh, cũng có chút dáng vẻ của quân dự bị.

“Các ngươi thật biết chọn nơi đặt trụ sở.” Nhìn thấy trụ sở của Thiên Sát Minh, Vương Vũ không kìm được lên tiếng.

Thác Bạt Uyên nói với vẻ sùng bái: “Lão đại chúng ta nói, nam nhi tốt nên tung hoành trên sa trường.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment