Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 775 - Chương 777: Chiến Sĩ Kỳ Lạ

Trang 388# 2

 

 

 

Chương 777: Chiến sĩ kỳ lạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sa Trường Điểm Binh vừa mới nói xong, một người chơi ở phía sau đã đứng ra ngay lập tức.

Người này khoảng chừng 35 36 tuổi, mái tóc húi cua, nhìn rất già dặn, thân thể người này khá cường tráng, mỗi khi di chuyển bắp thịt lại nhúc nhích theo, vừa nhìn là biết được người này thật sự như thế, chứ không phải dựa vào hiệu ứng của trò chơi.

Cái khác không cần nói đến, chỉ với tư thế như thế này, so với hàng ngàn hàng vạn cẩu độc thân ở trong trò chơi, đều có thể dùng một giây giết cả đống.

"Đến đi!" Người đàn ông trung niên này làm việc rất gọn gàng dứt khoát, không có nói nhàm, trực tiếp hướng về phía Vương Vũ mời so tài.

Vương Vũ đứng dậy, ôm quyền và nói: "Thiết Ngưu, mong được chỉ giáo."

"Túy Ngọa Sa Tràng!" Người đàn ông trung niên nói, sau đó lôi ra vũ khí.

Nhìn thấy vũ khí của người đàn ông trung niên, Vương Vũ đột nhiên giật mình...

Trong tay người này là một thanh đoản kiếm dài khoảng hai mét, mặc dù gọi là kiếm, nhưng đúng ra phải gọi nó là thích, toàn bộ thân kiếm giống như một thanh sắt hình tam giác mài thành vậy, ba mặt có ba cái rãnh máu, nếu như bị cái rãnh này chọc trúng chắc chắn sẽ dính phải hiệu ứng đổ máu.

Ngay khi Vương Vũ còn đang sững sờ, thân hình Túy Ngọa Sa Tràng thoáng một cái đã biến mất trong không khí.

Đến lúc này Vương Vũ mới phát hiện ra, thì ra tên này không phải là Chiến sĩ mà là Thích khách...

Sau khi sử dụng Tiềm Hành, Túy Ngọa Sa Tràng thấy Vương Vũ vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ, cũng không có vì lòng nhân từ mà nhẹ tay, nhanh chóng đi vòng một bên người Vương Vũ, móc ra cây thích, đâm vào bên phải cổ của Vương Vũ.

Không hổ là quân nhân xuất ngũ, ra tay so với người bình thường thì chuyên nghiệp hơn nhiều, nếu đổi lại là một người bình thường, chắc chắn sử dụng Bối Thứ đâm vào eo của Vương Vũ, dù sao cũng có sát thương bổ trợ khi đâm từ phía sau.

Mà Túy Ngọa Sa Tràng lại đâm vào động mạch cổ của Vương Vũ... Đây chính là chổ hiểm của con người, một đao đâm trúng, chắc chắn không thể nhìn thấy ban ngày. Mặc dù nói ở đây là trong game, mọi thứ đều bị thay thế bởi điểm thuộc tính, nhưng nếu phối hợp với cái vũ khí chuyên dùng để gây sát thương trong tay người này, thì lượng sát thương gây ra chắc chắn rất khủng bố...

"Hừ, chỉ có chút bản lĩnh như thế lại dám lên mặt với ta hay sao?" Thấy mình đã sắp ra tay rồi mà Vương Vũ còn chưa có phát hiện ra được, Túy Ngọa Sa Tràng không thể không cười lạnh một tiếng.

Nhưng mà, ngay lúc này, Vương Vũ hơi lùi về sau một chút, vũ khí của Túy Ngọa Sa Tràng lướt qua phía trước ngực của Vương Vũ...

Thấy Túy Ngọa Sa Tràng đâm vào không khí, Vương Vũ thuận tay nhấn vào ót của Túy Ngọa Sa Tràng.

Do đâm trượt cho nên Túy Ngọa Sa Tràng hơi mất thăng bằng một chút, sau đó lại bị Vương Vũ nhấn một cái vào ót, cho nên vũ khí hắn ta trực tiếp đâm xuống đất. Thế nhưng Túy Ngọa Sa Tràng cũng thật sự có bản lĩnh, ngay khi sắm sửa úp mặt xuống sàn nhà, hắn ta đã nhanh chóng dùng tay trái chống xuống mặt đất, lộn người, dùng hai chân đá vào cổ họng của Vương Vũ.

Vương Vũ mỉm cười, đưa tay trái ra túm lấy mắt cá chân phải của Túy Ngọa Sa Tràng, tay phải đưa xuống phía dưới một đoạn, sau đó dừng lại, cuối cũng hắn nói với Túy Ngọa Sa Tràng: "Ngươi thua rồi!"

"Ta còn chưa có chết đâu!" Túy Ngọa Sa Tràng dùng chân phải đạp một cái, muốn thoát khỏi bàn tay của Vương Vũ, nhưng sau đó hắn ta phát hiện tay của Vương Vũ giống như kìm sắt, không thể nào thoát ra được.

Không có cách nào, độ phán định của Võ học gia mặc dù rất thấp, nhưng so với Thích khách lại vẫn cao hơn không ít, huống hồ đối thủ của Túy Ngọa Sa Tràng lại là Vương Vũ.

Lúc này đám người Sa Trường Điểm Binh lên tiếng khuyên: "Thôi, lão Tam, ngươi thua thật rồi!"

"Ta còn có thể đánh mà!" Túy Ngọa Sa Tràng tuổi cũng lớn rồi, cho nên khi nghe thấy hắn ta thua bởi một người trẻ tuổi, thì có chút không phục.

"Quay lại nhìn đi rồi hãy nói!" Sa Trường Điểm Binh chỉ chỉ vào tay phải của Vương Vũ, sau đó thở dài một hơi.

Đang hướng đầu xuống phía dưới, Túy Ngọa Sa Tràng dùng động tác có độ khó khăn cực kỳ cao để quay đầu lại nhìn theo phương hướng mà Sa Trường Điểm Binh chỉ, hắn ta thấy tay phải của Vương Vũ nằm gần kề hạ bộ của mình...

Thấy cảnh như vậy, sắc mặt của Túy Ngọa Sa Tràng bất chợt đỏ lên, nếu không phải lúc nãy Vương Vũ đã hạ thủ lưu tình, thì ha ha...

"Ta thua..." Túy Ngọa Sa Tràng cũng là người cầm được thì thả được, tiện tay nhấn đầu hàng.

Vương Vũ thả chân của hắn ta ra, ôm quyền nói: "Đa tạ!"

Túy Ngọa Sa Tràng đứng lên, có chút không vui, nói: "Hừ, bớt nói lời dư thừa đi, thua thì thua! Tên nhóc nhà người cũng thật có bản lĩnh, cái gì mà đa tạ với không đa tạ, ai là người phải xấu hổ đây?" Nhận thua dứt khoát, nhưng tâm lý chưa chắc thoải mái, Túy Ngọa Sa Tràng thật sự là một con người thẳng thắn.

Vương Vũ cười cười, hắn có chút xấu hổ, hỏi Sa Trường Điểm Binh: "Kế tiếp là ai vậy?"

"Ngươi chờ một chút." Sa Trường Điểm Binh khoát tay, nói với Vương Vũ.

"Tên nhóc này có chút mạnh mẽ, có cần gọi lão Đồng tới hay không?" Sa Trường Điểm Binh quay đầu hỏi mấy người anh em trong công hội.

Thú thật, đám người Sa Trường Điểm Binh, là game thủ chuyên nghiệp có tiếng, hơn nữa ở trong chế độ mới này, có thể nói là bọn họ như cá gặp nước, tung hoành vô địch, cho nên ngay từ đầu không có coi trọng Vương Vũ lắm, cho rằng chỉ cần một người tùy tiện ra tay là có thể làm gỏi Vương Vũ chỉ trong một giây, gọn gàng, lưu loát.

Nào biết, ngay cả khi đánh lén mà Túy Ngọa Sa Tràng cũng không thể trụ được một hiệp, vừa ra tay đã bị người ta đánh cho bể trứng... Cái này đúng thật là quá xấu hổ, may mà mục đích của tên nhóc này chỉ là đến để hòa giải, chứ không phải đến để gây sự, nếu không sau này Túy Ngọa Sa Tràng chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

Đám người Sa Trường Điểm Binh là đồng đội nhiều năm rồi, ngay cả người kia mặc quần lót màu gì đám người cũng biết được, đương nhiên sẽ biết được thực lực của Túy Ngọa Sa Tràng, ngay cả hắn ta mà không thể trụ được một chiêu, thì mấy người khác chắc không hơn được bao nhiêu.

Lúc này có môt người khá trẻ tuổi nói: "Gọi lão Đồng? Không đến mức đó chứ, tên nhóc này chắc chắn lăn lộn với Đạt Tới Đỉnh Cao lâu rồi, cho nên trên người chắc chắn có đạo cụ phản Tiềm Hành, bởi thế nên Tam ca mới bị thiệt thòi... Hay là để cho ta thử một chút đi, nếu ta không được thì lúc đó hãy gọi lão Đồng."

"Ta cảm thấy tiểu Ngũ nói rất có lý!" Túy Ngọa Sa Tràng gật đầu nói: "Nếu không phải như thế, làm sao hắn có thể tránh được công kích của ta? Khẳng định là dùng đạo cụ."

Đạt Tới Đỉnh Cao nổi tiếng với bảo vật phong phú, cho nên quan điểm của tiểu Ngũ cũng dựa vào đó để suy đoán.

Sa Trường Điểm Binh sờ sờ cằm suy tư một lát, sau đó nói: "Được, tiểu Ngũ, ngươi cũng đừng để thua quá mất mặt."

"Đã hiểu!" Tiểu Ngũ gật gật đầu, đi tới trước mặt của Vương Vũ xin so tài, nói: "Ta đánh với ngươi trận này."

"Thiết Ngưu! Mong được chỉ giáo!" Vương Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh ôm quyền, nói.

"Ngô Câu Sương Tuyết!" Tiểu Ngũ cũng báo tên ra, chào hỏi Vương Vũ, sau đó rút kiếm.

Vương Vũ tới để làm người hòa giải, cho nên không thích hợp ra tay trước, vì vậy hắn đưa tay trái ra trước bụng, tay phải đưa về phía trước, chuẩn bị xong tư thế phòng thủ.

Ai ngờ Ngô Câu Sương Tuyết cũng không có giống như mấy tên Chiến sĩ bình thường, sử dụng Va Chạm hoặc là Băng Sơn Kích để xông đến, mà quay đầu chạy đến.

Vương Vũ đổ mồ hôi hột, mới vừa rồi là một tên Thích khách cầm kiếm, chẳng lẽ tên này lại là Chiến sĩ cầm cung hay sao vậy?

Ngay khi Vương Vũ còn đang buồn bực, Ngô Câu Sương Tuyết đã chạy đến gần Vương Vũ, chỉ còn cách khoảng 5 mét, sau đó dùng tay phải cầm kiếm, quét ngang một phát, thanh trường kiếm trong tay chỉ về phía Vương Vũ, ngay lập tức có một thanh kiếm bay ra từ phía sau Ngô Câu Sương Tuyết, đâm về phía Vương Vũ.

Vương Vũ thấy thế, tay phải vung lên một cái, thanh kiếm đang bay tới bị đập rơi xuống đất. Thế nhưng, ngay lúc này, Ngô Câu Sương Tuyết lại vung tay lên, phía sau lại bay ra ba thanh kiếm, đâm về phía Vương Vũ theo hình rẽ quạt.

Vương Vũ dùng chân đá một thanh kiếm bay phía trước văng ra ngoài, đồng thời giang hai tay ra, sử dụng một chiêu Phân Quang Thác Ảnh, đánh trúng hai thanh kiếm còn lại, khiến chúng rơi trên mặt đất, sau đó lập tức sử dụng Băng Quyền, phóng đến gần Ngô Câu Sương Tuyết.

Ngô Câu Sương Tuyết thấy Vương Vũ xông đến, lập tức vung một tay lên, một thanh kiếm bay ra, Ngô Câu Sương Tuyết đứng nấp ra phía sau thanh kiếm để né cú đấm của Vương Vũ.

Sau đó, Ngô Câu Sương Tuyết hơi nhếch mép một chút, xoay cổ tay một cái, cắm thanh kiếm trong tay xuống đất.

"Vạn Kiếm Quy Tông!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment